tìm Đinh Hạo Luân, chọn đúng thời điểm, mình có thể cùng cậu đi!”
“Cũng không phải đi lấy lại công đạo, cậu đi theo làm gì? Vẫn là an phận một chút, để Cẩn Dư cùng Đinh Hạo Luân tự mình xử lý là tốt rồi!”
Đào Quyên Linh hiểu rõ, những đôi tình nhân trong lúc đó sẽ không thể quyết đoán, theo lý mà nói sẽ còn phát sinh tâm tình phức tạp, duy nhất chỉ có người trong cuộc mới có thể tự mình cảm giác rõ ràng mà thôi.
“Được rồi! Cẩn Dư, nếu cậu cần bọn mình hỗ trợ, thì đừng khách khí, cứ tận lực mà nói nhé!”
“Mình biết, cám ơn các cậu!”
Thư Cẩn Dư cảm kích cười.
Chỉ là nhớ tới Đinh Hạo Luân đã biến mất gần hai tuần, hoàn toàn không có liên lạc, cô đột nhiên có loại cảm giác bất an.
Nếu hắn biết cô mang thai thì sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn sẽ vui vì đứa nhỏ sao?
Lại đợi thêm một tuần, Đinh Hạo Luân vẫn không hề có tin tức, Thư Cẩn Dư rốt cục nhịn không được lại đến Đinh gia.
Đinh mẫu nghe thấy người giúp việc nói cô đến đây, gương mặt vốn đang đang ưu sầu lập tức lộ ra nụ cười hoan nghênh.
“A, là Cẩn Dư à? Mau vào đi!” Đinh mẫu mở rộng cửa giúp cô đi vào.
“Bác gái, cháu đến tìm Hạo Luân. Xin hỏi anh ấy có nhà không ạ?”
“Nó ở bên trong. Cháu vào nhà rồi nói sau!”
Thư Cẩn Dư tiến vào phòng khách, trước là vấn an Đinh phụ, sau đó mới quay sang nhìn chăm chú Đinh Hạo Luân.
“Hạo Luân?”
Hắn ngồi trên sô pha, sắc mặt ảm đạm, hai mắt vô thần, hắn một mạch chăm chú nhìn vách tường phía trước, một bộ dạng không còn biết đến cái gì vui trên đời. Biết cô đến đây, cũng chỉ là nghiêng đầu thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm vách tường.
Thư Cẩn Dư nhìn dáng vẻ của hắn không vui, nhịn không được quay đầu hỏi Đinh mẫu: “Bác gái, Hạo Luân rốt cuộc làm sao vậy?”
“Hắn… Aiz, chuyện này có liên quan đến Thuần Thuần, hẳn là nên bắt đầu từ nó. Thuần Thuần, con bé…”
Dưới sự giải thích của Đinh mẫu, Thư Cẩn Dư mới hiểu được bí mật Đinh gia đã che giấu hơn hai mươi năm.
Hóa ra Thuần Thuần cũng không phải cốt nhục của Đinh gia, mà là bọn họ nhận nuôi từ cô nhi viện, vốn chuyện này vẫn bị giấu diếm rất kỹ, ngay cả bản thân Thuần Thuần cũng không biết, nhưng anh trai của Thuần Thuần đến đây không lâu, hắn hy vọng em gái nhận thức tổ tông, Thuần Thuần khi biết mình không phải con gái của Đinh gia, liền bỏ đi.
Đinh mẫu nói từ sau khi Thuần Thuần bỏ đi, Đinh Hạo Luân chưa từng trở về phòng nghỉ ngơi, vẫn ngồi ở phòng khách chờ em gái trở về.
Thư Cẩn Dư hiểu rằng trong lòng hắn đang chịu thống khổ, hắn yêu thương Thuần Thuần như thế, nhất định không muốn nhìn đến sự thật bị tố giác! Cô đi đến bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, ôn nhu nói với hắn: “Hạo Luân, anh phải phấn chấn lên! Em biết anh luyến tiếc Thuần Thuần rời đi, nhưng sự việc đã xảy ra, cho dù khổ sở, thống khổ, cũng vô ích, không bằng vực tinh thần dậy, đối mặt chuyện kế tiếp thật tốt. Anh nghĩ xem có đúng hay không?”
Tầm mắt Đinh Hạo Luân chuyển hướng đến cô rồi dại ra, làm như không thấy mặt cô.
“Thuần Thuần đi rồi.” Hắn đờ đẫn nói.
“Em biết.”
“Cô ấy sẽ không trở về.”
Ngữ điệu hắn tuyệt vọng, làm mũi cô cay cay như muốn khóc.
“Sẽ không! Cô ấy nhất định sẽ trở về.” Cô kích động bảo chứng, nắm tay hắn, kề sát vào ngực mình. “Tin tưởng em! Thuần Thuần không phải người vô tình, hiện tại cô ấy không thể chấp nhận chuyện này, chờ cô ấy nghĩ thông suốt xong, nhất định sẽ trở về!”
“Phải không?” Hắn vẫn không ôm hy vọng.
Thả chú chim nhỏ ra khỏi lồng, làm gì có chuyện nó sẽ bay về?
“Đương nhiên! Anh phải tin tưởng em, cũng tin tưởng Thuần Thuần, cô ấy tuyệt đối không thể bỏ mọi người, cô ấy tuy rằng không phải cốt nhục của Đinh gia, nhưng cũng là người ở cùng nhà hai mươi mấy năm, cô ấy đối với cả nhà nhất định là có tình cảm nồng hậu, không thể dứt bỏ, cho nên em nghĩ cô ấy nhất định sẽ trở về!”
Đinh Hạo Luân nghe xong lời của cô, trầm mặc không nói, bất quá hiển nhiên đã nghe hiểu được.
Đinh mẫu cảm kích vạn phần hướng Thư Cẩn Dư nói lời cảm tạ: “Cám ơn cháu, Cẩn Dư.” Lời của cô thật sự cho mọi người không ít an ủi!
Đúng lúc này… Không biết là trùng hợp hay ông trời nghe thấy lời nói của Thư Cẩn Dư, Thuần Thuần rời nhà hai ngày nay đã trở lại!
“Ba, mẹ, con đã trở về!” Đinh Thuần Thuần vừa vào cửa hốc mắt liền rưng rưng kêu lên.
“Thuần Thuần?!”
Thấy Thuần Thuần trở về, người trong Đinh gia mừng rỡ, đều ôm cô khóc rống.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Đinh phụ cùng đinh mẫu hốc mắt cũng đã ươn ướt, bọn họ nhìn đứa con gái ra đi nay đã về, vội cảm tạ ông trời không để bọn họ mất đi cô.
“Thuần Thuần…”
Đinh Hạo Luần cô đơn tiều tụy vừa thấy cô trở về, lập tức chạy lại bắt lấy tay cô vui sướng hô: “Thuần Thuần, em đã trở lại! Thật tốt quá, đừng rời xa anh nữa, được không?”
“Anh, anh làm em đau!”
“Không được rời xa anh! Thuần Thuần, những gì hắn cho em, anh cũng có thể cho, em đừng đi theo hắn, ở lại bên cạnh anh, anh yêu em!” Hắn lại bắt lấy tay cổ tay cô, cuồng loạn mà dồn dập năn nỉ nói.
“Anh, anh không cần nói bậy! Mau thả em ra, đau quá!” Đinh Thuần Thuần vô cùng kinh ngạc, dùng sức bỏ tay hắn ra, bỗng nhiên cô thấy Thư Cẩn Dư sắc mặt tái nhợt dọa người, thật sự cảm thấy khổ sở thay Cẩn Dư.
Anh trai vì cái gì mà không biết quý trọng?
“Anh,… Sao anh có thể nói với em những lời này? Anh đã có chị Cẩn Dư rồi mà!”
“Không! Em đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là người thay thế em thôi, căn bản anh không thương cô ấy!”
“Anh nói cái gì?!”
Lời Đinh Hạo Luân vừa nói ra, những người có mặt ở đấy lập tức chấn kinh, đương nhiên người chịu tổn thương nhất, chính là Cẩn Dư!
“Lúc trước em hy vọng anh có bạn gái, mà bộ dạng cô ấy lại trùng hợp có điểm giống em, anh mới có thể cùng cô ấy kết giao. Kỳ thật người anh yêu thật sự là em, không phải cô ấy!”
“Không…”
Đinh Thuần Thuần sợ hãi nhìn người mà cô gọi là anh trai suốt hai mươi mấy năm, trong mắt hắn chỉ toàn là cuồng loạn, sự cố chấp liều lĩnh này làm cô sợ hãi.
“Không cần nói như vậy! Xin anh đừng nói như vậy…” Cô một mặt lắc đầu, một mặt lui về phía sau.
“Thuần Thuần, anh có thể lập tức rời bỏ cô ấy, chỉ cầu em trở lại bên cạnh anh!” Đinh Hạo Luân vẻ mặt cuồng loạn bước tới gần. “Anh không thể mất em! Nếu mất em, anh nhất định sẽ phát điên mà chết.”
“Anh là anh trai của em. Em chỉ xem anh như anh trai thôi!”
“Nhưng đó không phải ý muốn của anh! Anh yêu em, anh muốn em ở bên cạnh anh. Gả cho anh, Thuần Thuần!”
“Anh, đừng nói ra những lời đáng sợ như vậy!” Cô sợ hãi, người cô luôn gọi là anh trai nay lại muốn lấy cô làm vợ?
“Thuần Thuần, đừng bỏ anh! Được không?” Đinh Hạo Luân kích động nhanh chóng cầm lấy tay nàng, cô thấy đau vội hô một tiếng, nhịn không được liền khóc. “Đau quá…”
“Buông cô ấy! Nếu không tôi liền chém đứt tay anh.”
Đi phía sau Đinh Thuần Thuần, một nam tử cao lớn tuấn lãng, phát hiện hắn làm đau Thuần Thuần, sắc mặt phát lạnh, lập tức bảo hộ phía trước, đem cô giấu trong lòng.
“Đinh Hạo Luân, cô ấy đã nói rõ ràng rồi, anh còn nghe không hiểu sao?! Cô ấy không thương anh, từ đầu tới cuối, người cô ấy yêu không phải là anh, cho dù anh có chết cũng vô dụng, cô ấy sẽ không trở lại Đinh gia, càng không thể gả cho anh, bởi vì cô ấy sẽ là vợ của Thần Dã Lam ta!” Đinh Hạo Luân giống như bị đả kích lớn, hoảng sợ nhìn chằm chằm hắn vài giây, mới chậm rãi quay đầu nhìn Đinh Thuần Thuần.
“Hắn nói là thật sự? Em… Thương hắn?”
Đinh Thuần Thuần không chút do dự gật đầu. “Đúng vậy, em thương hắn! Đời này, em chỉ thương một người, là hắn!”
Thần Dã Lam thỏa mãn lại đắc ý tà nghễ nhìn Đinh Hạo Luân. “Như thế nào? Cái này anh nên tin tưởng, cô ấy dù có như thế nào cũng không thể ở cùng một chỗ với anh? Tôi khuyên anh vẫn nên từ bỏ đi, huống hồ… Cô gái bên cạnh anh cũng không tệ!”
Hắn cố ý nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của Thư Cẩn Dư, liếc mắt một cái, ám chỉ bảo Đinh Hạo Luân nên quý trọng thật tốt.
Nhưng… Đinh Hạo Luân hoàn toàn không liếc mắt nhìn Cẩn Dư một cái, hắn bị tình yêu của Đinh Thuần Thuần với Thần Dã Lam đánh bại rồi.
“Nói hết lời rồi, chúng ta đi thôi!” Thần Dã Lam kéo tay Đinh Thuần Thuần, đi ra khỏi cửa Đinh gia.
“Thuần Thuần, đừng đi! Anh không thể mất em, Thuần Thuần…”
Đinh Hạo Luân đột nhiên chạy lên trước, ý đồ cản Thần Dã Lam mang Thuần Thuần rời đi. Tiếc rằng vô luận hắn có điên cuồng gào thét như thế nào, Thần Dã Lam cũng không để Thuần Thuần quay đầu lại, Đinh Hạo Luân lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất, biết chính mình rốt cuộc không giữ được Thuần Thuần.
Hắn thật sự mất đi Thuần Thuần rồi!
Giấc mộng của hắn bị phá hủy rồi, mà Thư Cẩn Dư cũng không biết làm sao. Cô không thể thừa nhận chuyện bạn trai không yêu mình, thừa dịp mọi người đang hoang mang, tán loạn, cô như du hồn rời Đinh gia.
Đây là mộng sao?
Người bạn trai mà cô yêu, cô kết giao ba năm, trong lòng có yêu thương một người con gái nhưng lại không phải là cô, mà là em gái không cùng quan hệ huyết thống của hắn!
Cô dựa vào chút sức lực cuối cùng để chống đỡ về nhà, sau đó suy sụp té xỉu.
Người bạn trai mà cô yêu, cô kết giao ba năm, trong lòng có yêu thương một người con gái nhưng lại không phải là cô, mà là em gái không cùng quan hệ huyết thống của hắn!
Ngày hôm sau, cô nghe nói Đinh Thuần Thuần đã về nhà tĩnh dưỡng, vì thế tan tầm liền đi mua hoa qua nhập khẩu từ Nhật Bản, đến Đinh gia thăm Đinh Thuần Thuần, thuận tiện chào hỏi luôn cha mẹ Đinh Hạo Luân.