c tướng quân nói để cứu Nhuận Ngọc ra nhiều nhất là hai canh giờ, khi đó thời gian cũng vừa kịp. “Các ngươi tản ra bốn phía, đồng thời tìm mua lưu huỳnh, sau đó cho vào bao, rồi chôn trong các giếng ở gần khu dân cư, tốt nhất là giếng cạn! Càng nhiều càng tốt, hiểu chưa? Ba canh giờ sau, bỏ đuốc vào trong giếng, rồi các ngươi nhanh chóng chạy đi. Không cần phải quay trở về tập hợp với chúng ta, trực tiếp trở về nước Cúc Lương, hiểu chưa?”
“Công chúa, có cần phải báo với hoàng tử?”
“Lát nữa hắn trở về ta sẽ nói với hoàng tử, bây giờ các ngươi cứ làm theo lệnh của ta!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng rời đi
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Có khả năng thực hiện, có lẽ đang ở ngay trước mắt. Cô muốn không chỉ dừng lại ở kinh đô, mà là cả nước Hồng Ngọc, dân chúng nước Hồng Ngọc đều phải chết trong thống khổ! Tất cả đều phải hứng chịu lời nguyền!
Đôi mắt Đồng Dao đỏ rực như máu.
Không lâu sau, Vũ Quân đã trở lại.
“Thế nào?”
“Mặc tướng quân nói việc này quá đơn giản, chỉ cần một canh giờ, tất cả đều được bố trí hợp lý.”
Ánh mắt Đồng Dao hưng phấn, gần như quên đi cảm giác đau đớn toàn thân.
Bỗng nhiên, chợt nhớ ra: “Vũ Quân, Nhuận Ngọc đâu, Nhuận Ngọc thế nào rồi? Không phải ngươi nói đã đào thông đường hầm sao?”
Vũ Quân buồn bã không nói, Đồng Dao lại càng căng thẳng.
“Nàng đừng sốt ruột, không có việc gì đâu. Chỉ là Mặc tướng quân nói, nơi giam giữ Nhuận Ngọc nằm dưới một khối nham thạch rất lớn, muốn phá nó, phải cần thêm thời gian.”
“Còn phải thêm bao lâu nữa?”
“Mặc tướng quân nói, rất nhanh .”
“Thật không?” Đồng Dao nhíu mày, “Báo cho Mặc tướng quân, ba canh giờ sau kích nổ!”
“Được”, Vũ Quân nghi ngờ, quay đầu nhìn lại, “ Sao chỉ có một mình nàng, những người khác đâu?”
“À, ta sốt ruột, bảo họ đi tìm ngươi.”
Vũ Quân nhíu mày: “Trên đường trở về ta không gặp ai cả.”
“Chắc cũng sắp thôi…”
Nhuận Ngọc cúi lưng, người đổ đầy mồ hôi, ánh mắt kiên định, mỗi dây thần kinh đều căng lên, máu cùng mồ hôi hòa lẫn vào nhau nhỏ tí tách từng giọt xuống chân.
Lại một roi nữa quất trên người, Nhuận Ngọc ngã lăn xuống đất, tránh roi đang đánh tới.
Ngô Nhân không trói Nhuận Ngọc, cũng không giết Nhuận Ngọc, ở trong căn phòng nhỏ hơn mười mét vuông, Ngô Nhân quất roi da, cười lạnh, điên cường đánh theo di chuyển của Nhuận Ngọc, suốt hai ngày…
Võ công hai người vốn ngang tài ngang sức, nhưng lúc này, Nhuận Ngọc không có vũ khí, trong tay Ngô Nhân có roi da, Nhuận Ngọc không thể tới gần hắn. Hai mắt Ngô Nhân đỏ rực, điên cuồng hưởng thụ cảm giác truy đuổi vồ mồi, nhìn Nhuận Ngọc tránh né trong tay mình, quằn quại, lăn lội, cảm giác chinh phục ngày càng lớn…
Cả người Ngô Nhân đầy mồ hơi, gân xanh nổi khắp người.
Nhuận Ngọc phản ứng mau lẹ, có thể tránh được công kích của hắn, nhưng thời gian quá dài, thể lực dần suy kiệt, hành động của chậm dần.
“Ba”, Một roi quất tới, Nhuận Ngọc lại xoay người tránh đi, nhưng roi da nhanh chóng quất trên ngực hắn, một vệt máu dài.
Ngô Nhân liếm khớ miệng, mỉm cười.
Nhuận Ngọc thở phì phò, mồ hôi thoát ra che kín cả tầm mắt hắn, cả người run rẩy. Tuy Ngô Nhân đang cười, nhưng mỗi roi quất tới, Nhuận Ngọc có thể cảm nhận được từ người hắn tỏa ra đầy hận ý hận tới khắc cốt ghi tâm.
“Ta thấy bệ hạ ở trong tay ta, giống như con chuột trốn chui trốn lủi.”
Ngô Nhân dồn toàn lực quất một roi, khác hẳn khi hắn đánh Đồng Dao, hắn muốn Đồng Dao bị thương, nhưng với Nhuận Ngọc, mỗi roi đều tàn nhẫn giống như muốn dồn hắn vào đường chết.
Nhuận Ngọc lắc người, quỳ trên mặt đất, Ngô Nhân cười lớn…
Mỗi một giây trôi qua, mặt trời lên tới đỉnh đầu, giờ đã dần xuống núi.
Thời gian trôi qua nhanh, nhưng một chút tin tức cũng không có, Đồng Dao sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Làm sao còn chưa về, không kịp nữa rồi.
“Tại sao Mặc tướng quân còn chưa trở về?”
Trên mặt Vũ Quân cũng đầy vẻ lo lắng: “Đúng vậy, tại sao những người khác cũng chưa trở về, có phải đã bị lộ? Không phải chứ, chúng ta đều đi trong đường hầm, làm sao…”
“Vũ Quân, ta muốn vào trong thành.”
“Cái gì?” Vũ quân mở to hai mắt nhìn, “Nàng điên rồi?”
Đồng Dao kéo tay Vũ Quân: “Không, không, đừng cản ta. Ta rất muốn đi. Vũ Quân, đừng ngăn cản ta.”
“Không được, ta không nói đùa! Nàng đi thì có ích gì, mọi chuyện cứ để Mặc tướng quân xử lý.”
“Ba canh giờ sau, sẽ châm lửa kích nổ.”
“Nếu còn chưa cứu được người ra, Mặc tướng quân sẽ không châm lửa. Mặc tướng quân làm việc có trước sau. Ngô Nhân ở trong hầm, không ai biết, nàng không cần lo lắng.”
Đồng Dao nhìn thật sâu vào mắt Vũ Quân, làm sao cô có thể nói cho hắn biết, cô đã sai người bố trí chôn lưu huỳnh chứ! Vũ Quân tâm địa thiện lương, nếu biết cô muốn hủy diệt cả nước Hồng Ngọc, bao gồm cả dân chúng nước Hồng Ngọc, làm sao hắn đồng ý chứ…
Nhưng cô phải hủy diệt nước Hồng Ngọc… Để cho bọn họ phải chết trong thống khổ, khiến cho nước Hồng Ngọc biến mất khỏi thế giới này! Trong mắt Đồng Dao chỉ còn một màu máu đỏ tươi, đôi mắt chưa bao giờ có vẻ tàn nhẫn.
Vũ Quân âm thầm quan sát, hoảng sợ, không nói lời nào.
Hiện tại cho dù Mặc tướng quân không châm lửa, ở những nơi khác cũng sẽ bắt đầu nổ tung, bề mặt nước Hồng Ngọc- đất rỗng chính cô cũng không chắc lắm, nếu lan vào trong thành, vậy Nhuận Ngọc…
Thời gian không còn kịp rồi, đi báo tin cho họ dừng lại, là không có khả năng.
“Xin lỗi, Vũ Quân, ngươi hãy để ta đi một lần này thôi, nếu không đi ta sẽ lo lắng chết mất.”
“Làm sao đi được, hiện tại trong thành nơi nơi đều muốn bắt nàng, làm sao ta có thể cho nàng đi vào hang hùm được!”
“Ta tin lỗi, nhưng cầu xin ngươi, ta nhất định phải đi, ta rất muốn đi!” Viền mắt Đồng Dao đỏ lên, cổ họng run run.
Vũ Quân ngẩn ngươi, “Được, nàng cứ khăng khăng muốn đi, vậy ta đi cùng nàng.”
“Không được, ngươi phải ở lại đây, ngộ nhỡ những người khác quay lại, ngươi phải chi viện cho họ.”
“Lại thế nữa rồi, giống hệt lần trước”, Vũ Quân dùng sức cắn miệng, “Ta giúp họ cái gì chứ, rõ ràng là nàng muốn bỏ rơi ta. Lần trước nàng cũng nói hệt như vậy, kết quả nàng bị người ta bắt đi, kết quả… Kết quả nàng thành ra thế này.” Khuôn mặt Vũ Quân nhạt nhòa nước mắt, đau lòng cắn môi, tróc cả da.
“Rốt cuộc nàng muốn ta phải làm sao? Để nàng ra ngoài kia, để hắn nhục mạ nàng một lần nữa, đánh nàng nữa sao? Nàng muốn cả đời ta phải hối hận sao?”
Đồng dao đau lòng. . . . . .
“Vũ Quân”, Đồng Dao mỉm cười, vỗ đầu hắn, “Tin ta được không?”
“Không được, nàng bị thương nặng như vậy, đến đi lại còn khó khăn!”
“Vũ quân ――― ta muốn đi! Đừng cản ta! Cho dù là ngươi cũng không được!” Đồng Dao nghiêm mặt, lời nói kiên định.
Lâu sau…. Vũ Quân đấu tranh tư tưởng nói, “Được, ta sẽ bảo thêm vài người cùng đi với nàng.”
“Người đâu? Mấy ngươi đi đâu cả rồi?” Vũ Quân hét lên, “ Đều đi đâu hết rồi?”
“Vũ Quân…”
“Được, ta để nàng đi tìm người nàng yêu, dù sao sớm hay muộn ngày đó cũng đến.” Vũ Quân kìm nén những giọt nước mắt không cho chúng chảy xuống.
“Vũ Quân…”
“Ta ở đây chờ nàng.”
“Vũ Quân…”
“Nếu nàng không đi, chờ ta hối hận, nàng muốn đi cũng không xong.”
“. . . . . .”
“Ta nói rồi, ta bằng lòng làm mọi việc vì nàng.”Vũ Quân quay đầu, hạ tầm mắt, mái tóc dài trên trán để lại một bóng dáng mịt mờ, “Cho dù nàng muốn đi vào đường chết, cho dù nàng yêu người khác, cho dù nàng muốn trở về bên người ấy! Chỉ cần nàng muốn, ta đều bằng lòng!”
“Vũ Quân, ta…”
“Đừng nói nữa, cái gì ta cũng biết cả, đừng nói nữa!” Vũ Quân đau đớn quay mặt đi.
Đồng Dao nén nước mắt, nở nụ cười hạnh phúc: “Ta biết Vũ Quân rất tốt với ta, ta sẽ trở về ngay, Vũ Quân nhất định phải chăm sóc mình cho tốt.” Cuối cùng nhìn Vũ Quân thật sâu, rồi mới rời đi.
Vũ Quân quay người đi, nghe theo tiếng bước chân dần đi xa của Đồng Dao, hai vai run rẩy.