ngay cả nước cũng không thể uống dù một ngụm, trị bệnh bằng hoá chất phải truyền thuốc tám tiếng, sau đó lại đến thuốc tim, gan và thuốc tăng lượng bạch cầu (cái này mình cũng không hiểu, có ai biết thì chỉ giúp mình nhé), bị giày vò từ sáng đến tối, sắc mặt ba Trần trắng bệch, một chút sức sống cũng không có.
Trần An An căng thẳng lo lắng, cũng như ba cô, một ngày chưa ăn một miếng cơm nào. Lúc ba Trần truyền thuốc bổ, liền hướng Trần An An khẽ phất tay, chỉ vào cánh cửa, ý tứ chính là bảo cô đi ăn cơm, ông không còn trẻ tuổi, bị tra tấn một ngày, ngay cả nói cũng không nổi, đành phải dùng động tác để diễn tả ý tứ.
Tình trạng của ba cô như vậy, Trần An An căn bản không thể nào rời đi, lại sợ ông lo lắng, chỉ có thể làm bộ như đi ra khỏi cửa, trên thực tế lại ở ngoài cửa phòng bệnh đứng nhìn ba cô, đợi qua hai mươi phút mới đi vào.
Tận lúc gần sáng, rốt cuộc cũng truyền xong thuốc, ba Trần nằm ở trên giường căn bản không ngủ được, trên người vẫn còn đau, lại buồn nôn, ngực khó chịu như là thiếu khí. Ba cô không ngủ, Trần An An tất nhiên cũng không ngủ được, kết quả là thức trắng một đêm.
Sáng hôm sau, cả người Trần An An đều choáng váng, mới từ trên giường đứng lên đầu óc liền quay cuồng quỵ xuống, may mắn tay mắt cô lanh lẹ từ dưới đất đứng lên, thế mới không làm ba cô phát hiện.
đi theo Chung Vận còn có một bác sĩ thực tập, thấy người nhà bệnh nhân chỉ có một mình Trần An An, trong lòng không khỏi có chút thương cảm, tận tình khuyên nhủ cô về nhà ăn cơm, thuận tiện chuẩn bị cho ba cô chút cháo, cho ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu cũng phải ăn!
Trần An An vô cùng cảm kích, nhờ bác sĩ thực tập kia trông ba cô rồi vội vàng chạy về nhà, nấu ít cháo loãng cho vào cặp lồng giữ ấm, lại tức tốc trở vào bệnh viện.
Mà bản thân cô thì mua một túi bánh mì to, ở trên đường giải quyết vài cái, ăn qua loa cho no bụng rồi đi tới phòng bệnh cho ba cô ăn cháo.
Ba Trần bị ung thư, lúc này trị bệnh bằng hoá chất, thật sự là một chút cũng ăn không vào, nôn cả một đêm liền gầy một vòng. Lại sợ Trần An An lo lắng, đành cố gắng nuốt mấy thìa cháo, thấy Trần An An lén quay người lau nước mắt.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Lương Nhất đã gọi mấy cuộc điện thoại, nghe thấy giọng nói yếu ớt của Trần An An, lòng nôn nóng giống như cái gì vậy, hận không thể mọc cánh bay về. Diệp phu nhân cũng đến đây hai lần, muốn cùng Trần An An đổi ca, luân phiên chăm sóc ba Trần.
Nhưng mà Trần An An không đồng ý, không chỉ sợ Diệp phu nhân mệt mà quan trọng nữa là cô không dám rời khỏi ba. Tính mạng này của ba cô là do dốc sức từ trong tay tử thần cướp về, cô không dám lơ là dù chỉ một chút.
Diệp phu nhân không lay chuyển được cô, đành phải quay về, chỉ là bà lại bảo người giúp việc trong nhà thường xuyên mang cơm đến, để ngừa lỡ như Trần An An quỵ trước cả ba Trần.
Quãng thời gian ba ngày, dù là đối với Trần An An hay với Trần mà nói, đều là một cơn ác mộng. Diệp Lương Nhất vừa về đến, ngay cả quần áo cũng không kịp thay liền đi thẳng đến phòng ba Trần.
Trần An An đi WC, chỉ có ba Trần trong phòng bệnh, Diệp Lương Nhất nhìn thấy ba Trần trong lòng đau xót không thôi, ba Trần đã gầy còm đến cực độ, phẫu thuật xong chỉ còn da bọc xương, lại qua ba ngày trị liệu ngắn ngủi mà giống như bị cướp hết chút da thịt còn sót lại, cả người dường như chẳng còn mấy hơi sức.
“Ba, ba cảm thấy thế nào?” Diệp Lương Nhất ngồi xổm xuống cạnh đầu giường ba Trần, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này ba Trần đang truyền thuốc bổ, tinh thần cũng tốt hơn một chút, nhìn thấy Diệp Lương Nhất, há miệng thở dốc, thật vất vả mới nói được một câu,“Có phải ta bị ung thư không?”
Trong lòng Diệp Lương Nhất cả kinh, vội vàng phủ nhận,“không phải, ba đừng đoán mò, không phải là ung thư đâu.”
Ba Trần lắc đầu, gần như dùng hết toàn bộ sức lực, nói:“Mong là không phải vậy, An An liền giao cho cậu, đứa ngốc này, cậu phải chăm sóc cho tốt.” nói xong câu này, ba Trần liền thở hồng hộc, nghiêng đầu cúi xuống thùng rác bên cạnh giường, nôn khan một trận.
Dù là từ trước đến nay Diệp Lương Nhất vẫn lạnh lùng, nghe thấy câu nói này của ba Trần, cũng thiếu chút nữa đỏ mắt, hắn nắm chặt tay, đang định nói cái gì thì Trần An An đẩy cửa bước vào.
Diệp Lương Nhất cùng ba Trần ăn ý ngậm miệng lại, không ai nhắc tới chủ đề nặng nề vừa xong. Cho đến rất nhiều năm sau, Trần An An mới biết, vào lúc mình không hay, hai người đàn ông cô yêu nhất đời này đã sớm không tiếng động đạt thành một cái hiệp nghị.
Có Diệp Lương Nhất ở bên, Trần An An thoải mái hơn rất nhiều, buổi tối hai người thay phiên nhau chăm sóc ba Trần, tuy rằng Trần An An vẫn ngủ không yên, nhưng tốt xấu cũng có thể chợp mắt mấy tiếng.
Cách một buổi sáng nữa, vừa đúng lúc là thứ bảy, Diệp Lương Nhất không phải đi làm, hai người liền mỗi người một bên đỡ ba Trần ra khỏi phòng bệnh, chuẩn bị về nhà.
“Đồ dùng đã gói hết lại chưa? Có bỏ quên cái gì không?” Diệp Lương Nhất ra khỏi phòng còn không quên dặn dò Trần An An một câu.
“Yên tâm đi.”
“Chú ý dưới chân, đi chậm một chút, đi theo bước chân của con.”
“Được.”
Thân ảnh ba người càng lúc càng xa, mà bầu không khí thân thiết dường như vẫn quanh quẩn ở hành lang bệnh viện, ấm lòng ai đó, lại chói mắt ai kia.