Dũng khí của con người không phải là vô tận, cũng có lúc nó bị cạn kiệt. Tôi luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Hàn Thành Nam, nhưng lần nào tôi cũng nghĩ đến lời nói lạnh lùng của anh và hình ảnh anh bước đi không ngoảnh đầu lại.
Đôi lúc tôi nghĩ, có lẽ, không phải anh hiểu lầm tôi mà tôi đang hiểu lầm điều gì đó. Có lẽ tôi chỉ đơn phương nghĩ rằng có thể anh thích mình, vì thế anh mới hiểu lầm. Dường như tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc có lẽ anh không hề thích mình.
Mấy ngày liền anh không về ký túc, chắc là anh không muốn gặp tôi. Nếu chỉ đơn thuần là ghét, nếu chỉ đơn thuần là hiểu lầm thì anh không nhất thiết không quay về ký túc nữa chứ?
Không về ký túc thì thôi, ngay cả sân quần vợt cũng không thấy bóng dáng đâu. Rõ ràng biết là anh cố tình tránh mặt nhưng lại không có dũng khí để nói gì với anh. Tôi đúng là con ngốc.
Trở thành người xa lạ như thế sao?
Tuy trong lòng tôi rất muốn phủ định nhưng dường như đó là một chuyện không có cách nào có thể ngăn lại được. "Hiểu Ưu, cậu đã ngồi ngây ra đấy 2 tiếng 32 phút 28 giây rồi đấy". Một giọng nói ẩn chứa sự giễu cợt vang lên bên tai.
"Tôi đang suy nghĩ". Không cần nhìn tôi cũng biết người đến phá đám lúc này nhất định là anh chàng tên Hạ Dạ Hàn.
Anh chàng này dường như hoàn toàn ngược lại với Hàn Thành Nam. Dường như anh ta có thể xuất hiện bên cạnh tôi bất cứ lúc nào. Cho dù tôi rất rất không muốn gặp anh ta thì anh ta cũng đến bên tôi rất đúng giờ.
Dần dần, dường như tôi đã quen với sự xuất hiện của anh ta. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là thói quen quả là một thứ đáng sợ.
"Nghĩ gì? Nếu là vấn đề trong sách vở thì tôi có thể giúp cậu". Anh ta nhếch mép cười.
Ngay cả nụ cười đầy hàm ý ấy của anh ta dường như tôi cũng đã quen rồi.
"Vấn đề trong sách vở? Cậu tưởng tôi bị điên à? Tôi đang suy nghĩ một vấn đề rất quan trọng, đừng có làm phiền tôi". Tôi nói với giọng điệu chẳng tử tế gì.
"Vấn đề quan trọng sẽ là gì nhỉ? Ví dụ chuyện có liên quan đến yêu đương với Tiểu Nam?" Lời nói của anh ta nghe thì có vẻ như vô tình nhưng lại rất dễ đánh trúng chỗ hiểm của tôi.
"Đừng có nói cái kiểu mơ hồ ẩn ý như thế". Tôi bực tức nói. Trước mặt con người này dường như tôi hoàn toàn không có bí mật nào. Lẽ nào anh chàng này không thể đừng để ý, cho dù có nhìn thấu thì cũng vờ như không biết gì được hay sao? Thấy tôi luống cuống, hoảng hốt, lo sợ, tức giận thì anh ta vui lắm sao?
"Vấn đề quan trọng như thế đừng nghĩ quá nhiêu, nếu không đầu óc ngu muội của cậu sẽ bị súp pơ đơ đấy". Anh ta cười và gõ vào đầu tôi.
"Biết thế rồi thì đừng có làm phiền tôi". Tôi bực tức nói. "Thế thì đâu có được". Anh ta phấn khích nói.
"Vì sao?"
Vốn dĩ là một chủ đề rất tẻ nhạt nhưng không hiểu vì sao tôi lại tiếp tục nói với anh chàng này, lại còn không suy nghĩ gì mà hỏi vì sao? Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên mất rồi.
"Chuyện này nếu nhất định hỏi vì sao thì dường như sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Lẽ nào bạn Hiểu Ưu không cảm nhận được vì sao tôi lại đối xử với bạn thế này sao?" Giọng nói của anh ta lại bắt đầu mê hoặc. Kiếp trước anh ta là hồ ly sao?
Câu nói này của anh ta có ý gì? Cái gì mà "vì sao tôi lại đối xử với bạn...."?
"Nói...nói chuyện thì cứ từ từ mà nói, việc gì phải sát lại gần thế này?" Tôi cẩn thận giữ khoảng cách với anh ta. Tôi có cảm giác, chỉ cần anh ta lại gần là chắc chắn sẽ có chuyện chẳng lành. Tôi nói như thế là có căn cứ. Mỗi lần anh ta dựa sát vào người tôi là Hàn Thanh Nam sẽ xuất hiện đúng lúc và hiểu lầm tôi. Không hiểu vì sao mà lại trùng hợp như thế.
"Dựa sát như thế này....là sợ người khác không nhìn thấy chúng ta đang thân mật". Anh ta mỉm cười nói nhưng ánh mắt lại hướng ra xa.
Vì thấy anh ta nhìn ra phía xa, đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành. Tôi cảnh giác dõi theo hướng nhìn của anh thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Hạ Dạ Hàn....Anh ta cố tình?
Nhìn hình bóng dần khuất xa rồi nhìn người ngồi cạnh đang nhếch mép cười, đột nhiên tôi có cảm giác anh ta cố tình. Có phải là hai lần trước anh ta cũng nhìn thấy Hàn Thành Nam đến, vì thế mới.......
"Cậu" Khoảnh khắc tôi định chất vấn anh ta thì anh ta lại mở miệng trước.
"Muốn hỏi tôi có phải vì nhìn thấy cậu ta nên mới làm như vậy không chứ gì? Nếu tôi nói là không phải thì cậu có tin không?" Giọng nói của anh ta rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người ta rùng mình.
"Tôi....." Với câu hỏi đó, đột nhiên tôi có cảm giác lúng túng, không dứt khoát.
Nếu "không" là phủ nhận, nếu "có" là thừa nhận, không muốn thừa nhận thì phủ nhận....nhưng anh ta lại không nói gì, chỉ hỏi tôi có tin hay không?
Giọng nói của anh ta rất hờ hững, mắt cũng không nhìn tôi nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng anh ta cần câu trả lời của mình.
Có phải là ảo giác của tôi không? Anh ta quan tâm đến việc tôi tin hay không tin anh ta? Chẳng phải anh ta là một người không bao giờ tin bất kỳ ai sao? Vì sao lại quan tâm đến việc người khác có tin mình không?
Có lẽ, anh ta thực sự là một anh chàng muốn giấu suy nghĩ thực của mình, sau đó vờ như không quan tâm đến điều gì, thực ra lại rất quan tâm.
"Thôi, câu hỏi vô nghĩa như thế này có hỏi cũng bằng thừa. Câu trả lời thế nào cũng vậy mà thôi". Sau khi nói một câu tự chế nhạo mình như vậy, anh ta chuẩn bị bỏ đi. "Tôi tin cậu....." Tôi không biết đã nói câu nói ấy như thế nào, chỉ biết rằng nếu tôi không nói thì.....nhất định anh ta sẽ rất đau lòng. Bởi vì thực ra anh ta rất quan tâm đến nó. Bước chân đang định bước đi bỗng dừng lại.
Dường như anh ta và Hàn Thành Nam đều thích quay lưng về phía tôi, có phải là muốn cho tôi thấy nhìn từ phía sau họ gợi cảm như thế nào ư?
"Tất cả mọi người....đều thật ngốc". Anh ta không ngoảnh đầu lại, chỉ nói một câu khiến tôi phải vắt óc suy nghĩ. Thật ngốc?
"Mua bữa trưa rồi, nhớ ăn đấy". Nói xong anh ta bước đi. Những anh chàng này....lần nào cũng chỉ nói mập mờ, lần nào cũng khó hiểu như thế. Chỉ có điều....bữa trưa?
Tôi nhìn bên cạnh, không biết có thêm một cái túi từ lúc nào.
Sữa chua hoa quả và bánh pudding? Đều là thứ tôi thích, chỉ là trùng hợp hay thực sự anh ta biết tất cả?
Tôi mơ hồ nhìn theo bóng ánh ta. Tuy không biết rốt cuộc bên trong chiếc mặt nạ kia là con người như thế nào, chỉ có điều, đôi lúc vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp trong sự vô tình của anh ta. Có lẽ đó chính là lý do mà tôi có thể tin anh ta. Bởi vì cảm nhận được tấm lòng của anh ta nên mới nghĩ anh ta không phải là người lạnh lùng.
Tôi cầm bánh pudding lên nhưng lại vô tình nhìn thấy dòng chữ trên đó: "Nghe nói con gái đều thích bánh pudding và sữa chua, vì thế tôi nghĩ nhất định Hiểu Ưu sẽ thích".
Trong nháy mắt, tất cả mọi sự cảm động của tôi vụt tắt. "Cái đồ đáng chết, anh ta và Hàn Thành Nam là cái đồ không có thuốc chữa". Tôi nghiến răng nghiến lợi thầm nói với mình. May mà răng của tôi khỏe, nếu không thì đã sớm bị gã chết tiệt này làm cho tức đến rụng hết răng rồi.
Cứ nghĩ đến Hàn Thành Nam là tôi lại thấy tim mình nhói đau. Phải nhanh chóng làm lành, nếu cứ tiếp tục thế này, trong lòng hết chất chứa thứ này lại đến thứ kia, chắc tôi sẽ tâm thần phân liệt mất.
Nhưng phải làm lành thế nào đây?
Tôi không biết rốt cuộc mình đã làm gì để anh ấy giận. Thêm vào đó là anh chàng này không hề có ý muốn làm lành với tôi. Phải làm thế nào mới được đây?
"Minh Hiểu Ưu, hình như dạo này cậu rất thân thiết với Hạ Dạ Hàn". Lúc tôi vẫn đang than thở vì chuyện của Hàn Thành Nam thì một bóng đen bao trùm lấy tôi, cùng với sự xuất hiện của bóng đen ấy là giọng nói này.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt thô kệch tuy đang mỉm cười nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.
"Hội trưởng Hưu Tư". Anh chàng cao to thế này mà đi lại không phát ra tiếng động gì. Tôi thấy tốt nhất là tôi nên nhanh chóng quen với những người ở đây. Đi lại không có tiếng động, biến hóa xuất quỷ nhập thần, xuất hiện bí hiểm sau lưng, quả là "đáng sợ".
"Chẳng phải đã nhắc nhở cậu rồi sao? Đừng có lại gần anh chàng này". Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, thân hình cao to gần như chắn hết tất cả ánh mặt trời.
"Cậu ta....dường như không phải loại người mà mọi người nói". Dường như tôi đang thay Hạ Dạ Hàn giải thích điều gì đó. Tuy rằng tôi cũng thấy lấy lập trường của mình để giải thích cho anh ta có chút gì đó hơi kỳ lạ, đặc biệt là trong tình huống mơ hồ này.
"Đó là vì cậu vẫn chưa biết con người thật của cậu ta...." Dường như hội trưởng Hưu Tư đã trải qua chuyện gì đó. Anh ta nhìn về phía trước, có cảm giác khinh đời giống như cao tăng đắc đạo.
Con người thật của anh ta....Nói ra thì quả thực tôi không hiểu con người thật của anh ta. Tuy tôi đã nghĩ đến việc tìm hiểu anh ta nhưng chưa thực sự làm.
"Hội trưởng, mọi người hiểu con người thật của cậu ta sao?" Đột nhiên tôi mở miệng nói một câu mà ngay cả bản thân mình cũng không biết vì sao mình lại nói như thế. "Chúng tôi....chính là vì mọi người đều không hiểu nên mới thấy cậu ta đáng sợ". Hội trưởng Hưu Tư tiếp tục nhìn về phía trước.
Không hiểu nên mới thấy đáng sợ. Dường như câu nói ấy của hội trưởng Hưu Tư có ý gì khác.
Nhưng câu nói này của hội trưởng Hưu Tư lại khiến tôi có cảm giác rất tức giận. Chỉ vì không hiểu nên phủ nhận anh ta sao? Chỉ vì không hiểu nên mới kết luận anh ta là người như vậy sao?
"Có phải mọi người chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm hiểu con người thật của cậu ta không?" Ngọn lửa căm giận trong lòng tôi càng ngày càng lớn.
Dường như hội trưởng Hưu Tư không ngờ tôi lại nói câu ấy, vì thế mơ hồ nhìn tôi. Khuôn mặt của tôi ẩn chứa vẻ tức giận không thể kìm nén được, không biết hội trưởng Hưu Tư nhìn rồi có thấy càng mơ hồ hơn không?
"Nếu cậu ta cố tình che giấu thì hà cớ cậu phải cố hiểu bằng được?" Hội trưởng Hưu Tư quay mặt đi, không để ý đến sự tức giận của tôi.
Cố tình che giấu, vì vậy không tìm hiểu sao? Câu nói nghe có vẻ rất có lý của hội trưởng Hưu Tư lại khiến ngọn lửa tức giận của tôi bùng cháy dữ dội. Vì sao ư? Có lẽ vì tôi đã phát hiện điều vô lý trong câu nói nghe có vẻ có lý này. Bởi vì tôi biết, đôi khi, có những chuyện, có lẽ không phải do người ta cố tình che giấu. Chỉ là có một số người, sau khi trải qua chuyện gì đó liền quen với việc che giấu con người thật của mình, không phải vì điều gì khác, chỉ là vì không muốn bị tổn thương.
Đối với những người này, tuy che giấu con người thật của mình, dùng vỏ bọc cứng cáp để bảo vệ mình, tưởng rằng làm như vậy sẽ không bị tổn thương, nhưng vì không còn bị tổn thương nhiều như trước nên nỗi cô đơn cũng theo đó mà tăng lên. Điều đó....có lẽ là khuyết điểm của việc ngụy trang bản thân mình.
Vì nỗi cô đơn tăng lên, dường như những người này càng khao khát được người khác hiểu hơn. Cho dù là cách vỏ bọc rất dày nhưng vẫn hy vọng người khác có thể hiểu được mình. Cho dù chỉ là một người thôi cũng được.... Nhưng câu nói "hà cớ cố hiểu bằng được" đã đập vỡ tất cả hy vọng của anh ta.
Trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi có thể cảm nhận được nụ cười của Hạ Dạ Hàn. Dường như tôi càng muốn tìm hiểu câu chuyện có liên quan đến anh ta.
"Có lẽ chính vì mọi người không hiểu nên cậu ta mới muốn che giấu cũng