Trong N tiếng, anh ta không thèm nói với tôi một lời nào.
Tôi sắp phát điên lên. Thử nghĩ mà xem không có ti vi thì thôi, ngay cả cái đài cũng không có. Trong trường hợp mà hoàn toàn không có trò gì tiêu khiển, bạn cùng phòng duy nhất của bạn lại không thèm nói một lời nào với bạn.
"Hàn Thành Nam, chúng ta đi tìm hội trưởng Hưu Tư được không?" Sau một hồi cân nhắc, tôi thấy cứ im lặng mãi như thế này cũng không phải là cách hay, đành phải mở miệng.
..."Không". Anh ta vừa xem tạp chí quần vợt vừa từ chối một cách rất thẳng thừng.
Con người này....thôi thôi, vốn dĩ tưởng rằng anh ta sẽ không thèm nói lời nào cơ, không ngờ anh ta vẫn đáp lại mình.
"Vì sao?" Tôi phát huy tinh thần không ngại học hỏi đến mức tối đa.
"Quá xa".
....Lại chìm vào không gian yên tĩnh vô hạn.
Tôi đã tưởng tượng trong đầu một vạn khả năng mà anh ta có thể trả lời nhưng không ngờ anh ta lại ném hai chữ ấy. Quá xa? Lẽ nào ký túc nam của học viện Mỹ Lan to như hoàng cung sao? Lại còn nói là quá xa?
Thôi, thôi....nếu người ta đã đưa ra lý do thì tôi cũng không còn gì để nói nữa.
"Hàn Thành Nam, anh có sở thích gì không?" Tôi lại muốn khơi gợi chủ đề nói chuyện.
"Không". Anh ta chúi đầu đọc tạp chí quần vợt, không thèm ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Cái kiểu không đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi của anh ta khiến tôi tức điên lên.
"Cậu, lẽ nào cậu chỉ có thể nói chuyện theo kiểu hai chữ, hai chữ như thế sao? Cậu nói chuyện với tôi một chút thì có làm sao?" Tôi tức giận giẫm chân rồi hét lên.
"Tôi và cậu không có gì để nói với nhau cả". Lúc mà nỗi tức giận của tôi lên đến đỉnh điểm thì anh ta lại bình tĩnh nói một câu như thế.
"Cậu......"
Nhìn vẽ bình tĩnh của anh ta, đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc. Anh ta là người đầu tiên mà tôi ngắm nghía kỹ càng trong cái trường này, người đầu tiên cứu tôi, người ở cùng phòng với tôi, là...là người đầu tiên mà tôi mới nhìn đã cảm thấy rung động. Nhưng bây giờ thì tôi bắt đầu nghi ngờ, vì sao tôi lại rung động cơ chứ?
Tôi nằm bò ra giường, buồn bã đi ngủ.
Đây là ngày đầu tiên tôi đến học viện Mỹ Lan. Ngày hôm nay có chút đượm buồn.
Chỉ có điều, đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu mới chỉ là bắt đầu, vậy thì tôi cũng chỉ có thể chờ đợi một ngày mới sẽ đến.
Trong lúc chờ đợi ngày mới đến, tôi còn hy vọng cái người tên là Nam kia ngày mai sẽ chuyển trường hoặc là di dân, không thì trực tiếp đi gặp thượng đế. Cái gì cũng được, dù sao thì đừng bao giờ xuất hiện trong phạm vi hoạt động của tôi.
Chương 2 - Cuộc chiến che dấu thân phận Ngày thứ hai sau khi đến đây tôi mới biết phòng tắm ở đây là phòng tắm công cộng. Mỗi tầng một phòng tắm tập thể, bên trong có một bồn tắm rất to. Bạn có biết điều đó có nghĩa là gì không?Điều đó có nghĩa là, tôi... không thể tắm được.
Những môn thể thao giống như quần vợt, nói là mệt thì không mệt. Nói là không mệt thực ra rất mệt. Nghĩ mà xem, lượng vận động mỗi ngày lớn như thế nào, nhiều như thế nào. Nếu sau khi vận động nhiều như vậy mà không được tắm một cái thoải mái đúng là chuyện bi thảm.
Về sinh lý thì mùi mồ hôi nồng nặc khó chịu, về tâm lý cũng cảm thấy rất buồn nôn. Vì vậy, sau một ngày giằng xé tư tưởng, tôi quyết định đi tắm nhân lúc mọi người đều đã đi học. Phòng tắm thân mến, ta đến rồi đây.
Đứng ngoài phòng tắm mà tôi thấy rất ức chế. Rõ ràng là phòng tắm của ký túc nam, vậy mà trước cửa lại còn treo biển Phòng tắm nam, không thấy kỳ lạ sao? Trên thế giới này, làm gì có nữ sinh nào chạy đến phòng tắm của ký túc nam?
Ack... chỉ có điều, cái đó, tuy tôi là nữ sinh, nhưng tôi cũng bất đắc dĩ mà thôi. Tôi cũng rất muốn đến phòng tắm của nữ sinh. Nhưng... haizzz, dù sao thì thân phận hiện nay của tôi là nam sinh. Không thể đứng ngoài phòng tắm nghĩ lung tung được. Nếu nghĩ tiếp, đợi đến khi đám nam sinh kia về thì chẳng phải mình sẽ...
Trong đầu tôi lóe lên cảnh tượng tôi xuất hiện trước mặt bọn họ mà không có một mảnh vải che thân. Thân phận bị bại lộ không nói, khỏa thân! Sự trong trắng của tôi! Sao lại có thể như thế được?Tôi ra công ra sức lắc đầu, cố ném những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình, đẩy cửa bước vào.Đúng như tôi đã dự liệu.
Quả nhiên lúc này không có ai. Bồn tắm yêu quý, ta đến rồi đây. "Tôi thích tắm, tắm thật sạch, tắm thật sạch, a, a, a, buổi sáng thức dậy ngâm mình trong bồn, la, la, la"
Tôi vừa vui vẻ hát vừa nhảy vào bồn tắm. Oa, thật là thoải mái. Khi da tiếp xúc với nước ấm, cảm giác toàn thân như sống lại. Tuy chỉ ở trường này trong ba ngày ngắn ngủi nhưng áp lực tâm lý còn hơn cả khi tôi ở trường cũ một năm. Bây giờ thì tôi đã hiểu cái câu "một ngày dài như trăm năm" là như thế nào rồi. Thử nghĩ mà xem, ngày nào cũng phải tìm mọi cách để che giấu thân phận của mình, lại còn phải ứng phó với lượng luyện tập khổng lồ của câu lạc bộ.
Nói gì thì nói thể lực của con trai và con gái khác nhau một trời một vực. Bọn con trai dường như không bao giờ biết mệt mỏi là gì. Chỉ có điều, cũng không nên than vãn nhiều làm gì, coi như lượng vận động quá cỡ là để tôi luyện bản thân mình. Nhưng sau khi tôi luyện thì sao?
Mỗi khi tôi lê cái thân thể mệt nhoài về ký túc, khi mà tôi muốn tìm ai đó để than vãn thì chỉ có thể nhìn thấy gã chết tiệt ở cùng phòng.Bây giờ, chỉ cần nghĩ tới gã chết tiệt đó là tôi lại có cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi. Nếu cứ tiếp tục thế này thì e rằng hàm răng của tôi sẽ vụn ra mất.
Không phải tôi không nghĩ đến việc làm lành với anh ta. Nhưng dù tôi có bắt chuyện thế nào thì anh ta cũng chẳng nói được bao nhiêu. Dường như anh ta vĩnh viễn mang trong mình cái dáng vẻ đáng ghét ấy. Đến bây giờ tôi đã từ bỏ rồi. Tôi đoán, chắc chắn là kiếp trước tôi có thù với anh ta, kiếp trước nữa gây thù chuốc oán với anh ta, vì thế kiếp này mới...
Thôi, quả thực không thể nghĩ tiếp được nữa, càng nghĩ càng thấy tức.Những mệt mỏi đè nặng trên cơ thể nhờ có nước ấm mà dần tan biến đi. Vậy thì sự mệt mỏi về mặt tâm lý phải làm thế nào thì mới có thể tan biến được đây?Thực sự không muốn đối diện với hiện thực. Tôi nhắm mắt, dần dần để đầu ngụp trong nước.
Thú thực, có lúc tôi rất thích cảm giác này. Cảm giác sắp tắc thở, dường như mình sẽ chết đi ngay tức khắc. Tôi rất thích cảm giác này. Bởi vì cảm giác này có thể khiến tôi không cần nghĩ ngợi điều gì. Chỉ có điều, cảm giác ấy cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Tôi ngoi đầu lên mặt nước, sau đó há miệng thật to để hít không khí.
"Lại có người đến trước cả mình".
Đúng lúc tôi đang tham lam hít không khí thì đột nhiên phía sau tôi vang lên tiếng ai đó.Trong phút chốc, chuông báo động của tôi vang lên. Có người... đến?Lúc này... lại có người đến? Bây giờ tôi đang... khỏa thân... có một... nam sinh đến. Tôi có nên hét thật to?
Xuất phát từ bản năng của con gái, tôi nên hét to. Nhưng tôi đã không làm thế.Bởi vì tôi biết, nếu lúc này tôi hét lên thì quả thực tôi có thể nói lời tạm biệt với ngôi trường này.Bình tĩnh, trong cái khoảnh khắc quan trọng như thế này, tôi nhất định phải bình tĩnh. Nhất định phải tìm cách đối phó với chuyện này.
Nhưng... trong cái thời khắc gay cấn như thế này, tôi làm sao có thể bình tĩnh được đây? Thân phận bị bại lộ thì không nói làm gì, lại còn bị người ta nhìn thấy hết. Tổn thất to lớn này bảo tôi phải chịu đựng thế nào?Hơn nữa, nếu người nhìn thấy tôi khỏa thân là một chàng trai xấu xí, vậy thì chẳng phải danh dự cả đời của tôi sẽ bị hủy hoại trong gang tấc sao?
Tôi có thể tưởng tượng được rằng, tiêu đề của các tờ báo ngày mai sẽ viết: Một cô gái họ Minh nào đó tắm trong phòng tắm nam của ký túc xá nam Học viện Mỹ Lan bị một chàng trai xấu xí nhìn thấy nên đã treo cổ tự tử. Không được, nếu muốn tự tử thì tôi thấy nhảy lầu tốt hơn là treo cổ. Dù sao thì những cảnh treo cổ tự tử trong phim ma thường là lẽ lưỡi.
Nhưng nhảy lầu thì cũng không được đẹp cho lắm. Trước tiên là sẽ rất đau, sau đó là lúc nhảy xuống, nếu mặt chạm đất thì... hậu quả không thể tưởng tượng được. Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm nay thì dường như uống thuốc ngủ là tốt nhất. Tuy sùi bọt mép, nhưng...Ack...
Dường như bây giờ không phải lúc nghĩ đến những cái này. Vì sao đầu óc ngu muội của mình lại đơ đúng lúc này nhỉ? Quả này chết chắc rồi. Được. Bây giờ mình phải bình tĩnh. Trước tiên phải xem đối phương là ai. Chí ít thì cũng phải biết mình chết trong tay ai chứ.
Tôi từ từ quay mặt lại, muốn liếc nhìn xem kẻ địch là ai.Khi kẻ địch từ từ lọt vào tầm ngắm của tôi...Tôi nghĩ ngày mai nhất định tôi phải mua loại thuốc đau mắt hột hay gì gì đó để phòng bị, nếu không cứ phải nhìn cảnh nam sinh khỏa thân thế này thì nhất định tôi...
Chỉ có điều, may mà anh ta đứng quay lưng về phía tôi, nếu không chắc chắn tôi sẽ không kìm được mà kêu toáng lên. Nhìn từ phía sau... anh chàng này quả thực rất đẹp trai, body chuẩn, lại còn... rất quen nữa. Dường như đã nhìn thấy ở đâu đó. Dáng người hoàn mỹ như thế này, tôi chưa thấy nhiều trong ký ức phong phú của mình. Rốt cuộc người có thân hình hoàn mỹ như thế này là ai nhỉ? Tôi cố gắng lục tìm trong ký ức.
Đột nhiên, hình ảnh được định dạng trong não của tôi. Đúng, chính là người khiến tôi bối rối nhất và căm hận nhất. Không cần tôi nói chắc các bạn cũng biết rốt cuộc người mà đã được bộ não ngu muội của tôi định dạng là ai rồi chứ? Không sai, đúng là người đó, Hàn Thành Nam, con nhím lùn đáng chết.
Vì sao đồ chết tiệt này lại xuất hiện ở cái chỗ này đúng vào lúc này cơ chứ? Tôi có nên nói là "kẻ thù gặp nhau nơi đường hẹp" không? Hay là nói không phải là kẻ thù thì không chạm mặt nhau? Dù sao thì đều là ý này.Chỉ có điều, bây giờ biết kẻ địch là ai rồi, tôi phải làm gì đây?
Ngồi chờ chết không phải là tính cách của Minh Hiểu Ưu tôi. Nhưng sự việc đến nước này thì tôi có thể làm...Tuyệt đối không thể đứng dậy, sau đó chạy thật nhanh ra ngoài với tốc độ sấm chớp lúc này được? Cho dù tốc độ của tôi có nhanh đến thế nào đi nữa thì vẫn bị người ta nhìn thấy.
Vì vậy, chiêu này không thể áp dụng được.Nếu không thể chạy trốn thì đánh lạc hướng anh ta? Nhưng thử nghĩ mà xem với dáng vẻ lúc này của tôi thì sao có thể đánh lạc hướng anh ta được? Không thể nói là "bên ngoài có đĩa bay, anh chạy ra xem đi" được.
Người nào chạy đi xem mới là đầu óc có vấn đề. Nếu xét về quan hệ trong ba ngày ngắn ngủi giữa tôi và con nhím đáng chết này thì tuyệt đối anh ta sẽ không mắc lừa một người "ngu độn" như thế này.
Vậy thì phải làm thế nào đây? Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, tôi nhìn thấy cục xà bông bên tay phải mình. Dùng cái này ném vào đầu anh ta. Nhưng một cục xà bông có khiến người ta ngất đi được không? Bây giờ không có thời gian nghĩ đến cái đó nữa. Dường như anh ta chuẩn bị quay người bước vào. Thôi, thành bại chỉ trong tích tắc này thôi, cứ thử xem sao.
Tôi khẽ quay người lại, ném cục xà bông về phía con nhím ấy. Vì không