"Không phải cậu không muốn cùng hắn trở về sao?" Xảo Dĩnh ngước mắt nhìn tôi, mặc dù thần sắc của cô rất nghiêm chỉnh, nhưng đáy mắt giảo hoạt thật sự rất giống một kẻ tội phạm.
"Tôi. . . . . ." Tôi không muốn cùng hắn trở về, nhưng tôi cũng không muốn để cho người khác xem vỡ kịch của chúng tôi? !
"Không cần lo lắng vấn đề đó, về nhà cùng tớ đi, ở đến xuất giá cũng không có vấn đề gì!" Ninh Vũ nói.
"Anh đừng làm ra bộ dáng đó, mọi người trong nhà họ Ngô có thể chấp nhận sao?" Xảo Dĩnh cong đôi môi anh đào lên "Bách Khả, cô nên ở nhà của tôi, cô là em gái của tôi, là cháu gái của bà nội tôi."
"Nhưng tôi chính là người nhìn cô ấy lớn lên, nhà họ Ngô vốn là nhà của cô ấy!"
"Các người là bạn học thời đại học, tại sao có thể nhìn cô ấy lớn lên?"
"Từ mười tám tuổi đến hai mươi lăm tuổi? Không phải từ nhỏ đến lớn sao?"
Tôi ấm ức muốn đập đầu vào tường: "Bây giờ không phải là thời điểm để thảo luận vấn đề đó”
Hai người ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau, tiếp theo là bật cười lớn..
"Này, quay đầu đề lại?" Ninh Vũ hỏi Xảo Dĩnh.
Xảo Dĩnh gật đầu "Trước hết tôi nên gọi điện thoại báo cảnh sát."
Âm Hạng Thiên liếc nhìn tôi, không nhanh không chậm mà nói: "Em muốn để cảnh sát mang đi sao?"
Phải, muốn tôi trở về sao!
Coi như tôi đã nghĩ ra, đám người này căn bản không tin tôi sẽ muốn chia tay thật sự với Âm Hạng Thiên, tất cả mọi người đều cho rằng tôi nổi nóng nên nói thế! Tôi càng rõ ràng tất cả không phải là nhất thời, càng không muốn đem chuyện này làm thành trò cười. Vì vậy, tôi cắn răng một cái, hạ quyết tâm, tôi không lên tiếng! Dù sao báo cảnh sát cũng không phải là tôi! Bị mang lên xe cảnh sát cũng không phải do tôi làm! Tôi rất muốn mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng?!
Trong lúc này, tầm mắt của ba người đều đang nhìn tôi, tôi lạnh cả sống lưng.
"Xảo Dĩnh, cúp điện thoại." Ninh Vũ nói "Âm Tam Nhi, cậu đi đi. Đừng làm khó Bách Khả nữa."
"Tôi không có làm khó cô ấy!" Âm Hạng Thiên tức giận nói, tựa hồ có chút bị thương "Tôi chỉ muốn đón cô ấy về nhà!"
Ninh Vũ nói: "Cô ấy không muốn trở về cùng cậu, cậu không nhìn thấy sao?"
"Cậu câm miệng!" Âm Hạng Thiên giận dữ mắng mỏ, cứ cầm chặt tay của tôi: "Về sau anh sẽ không bỏ em ở nhà một mình nữa, em không muốn trở về thật sao?"
Xảo Dĩnh đi tới trước mặt tôi, hòa nhã nói "Tôi không muốn đuổi cô đi, chỉ là, cô không trở về, hắn ta cũng sẽ không đi. Đi về trước đi, nếu như hắn dám khi dễ cô, tôi liền mang bà nội và anh hai của hắn đến nói lý lẽ."
"Đừng ai nói gì nữa." Tôi nhíu chặt chân mày nhìn theo Xão Dĩnh và Ninh Vũ, trong lòng rất áy náy. Không biết có phải là phương thức xử lý vấn đề của tôi không đúng, hoặc mọi người quá nhớ thương chúng tôi, mỗi lần chúng tôi có mâu thuẫn mọi người đều thấy đó là chuyện thường tình. Tôi cùng Âm Hạng Thiên đều là người lớn, coi như nhỏ nhất trong nhà, cũng không còn lý do gì khiến mọi người quan tâm thêm.
"Tôi trở về." Tôi phủi tay Âm Hạng Thiên ra, lẳng lặng đi xuống cầu thang, đi khỏi nhà Xảo Dĩnh.
Đường về nhà, tôi buồn bực ngồi trong buồng xe, không khí an tĩnh lại quỷ dị —
"Thật xin lỗi." Biết nhau hơn ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi nghe được những lời này từ miệng của Âm Hạng Thiên. Tôi kinh ngạc, thậm chí cho không khí quái dị vì từ ‘xin lỗi’ kia mà bị tiêu tan đi.
"Anh không nên giận dỗi vì em trách anh đêm nào cũng không về nhà, đến cả chuyện em bị bệnh cũng không biết." Hắn trầm giọng bổ sung.
Không thể không thừa nhận, tôi có chút cảm giác mất mác vì những lời đó, tôi cho là. . . . . . Thôi, thật ra thì chuyện đó rất bình thường. Hắn luôn luôn nghĩ rằng chuyện mình và Nhiễm Du là chuyện nhỏ, như thể những thứ kia chỉ là lẽ thường tình, một lời xin lỗi là có thể giải quyết xong? Huống chi, giữa chúng tôi không phải là chỉ cần một câu "Thật xin lỗi" và một câu "Không sao" là có thể giải quyết.
Tôi nên thu lại chút cõi lòng mong đợi của mình, tôi không muốn chờ đợi kẻ mà bất chấp tất cả để đến với người tình cũ. Cần gì quan tâm tại sao hắn say sorry?! Không sai, tôi không quan tâm! Bách Khả không quan tâm!
"Bách Khả?" Hắn nghiêng đầu nhìn tôi.
"A, không sao." Tôi hoàn hồn đáp.
"Thật ‘không sao’ sao?" Hắn chần chờ nói.
"Thật không sao, đừng để ý loại chuyện nhỏ này."
"Cái này không phải là việc nhỏ!" Hắn đột nhiên giận dội, nóng nảy, vỗ tay xuống tay lái: "Đáng chết, em đang để ý."
"Tôi thật sự là không để ý." Tôi không hiểu rõ vì sao hắn tức giận, những điều tôi nói không sai, thế hắn tức giận vì cái gì?
"Thôi." Hắn vẫn lắc đầu, sau đó chuyên tâm lái xe, không có mở miệng.
Tôi khẽ thở dài, mệt mỏi làm ổ trên cái ghế phụ, ngăn cách – dường như chúng tôi luôn thiếu một thứ gì đó, tôi từng cố gắng bỏ qua tất cả, nhưng đảo mắt cái đã qua hai năm, nó không có biến mất, cũng bởi vì Nhiễm Du trở về mà thay đổi càng lớn, có lẽ, nó sẽ càng lúc càng lớn.
Tôi nên khống chế tâm tình của mình, không thể vì tình yêu mà bỏ mặc mình. Không có tình yêu chỉ biết khổ sở, cũng sẽ không xem nhẹ mình!