"Tiểu San ngoan, ba... Bây giờ ba không có tâm trạng để chơi." Há miệng thở dốc, muốn đáp lại đứa nhỏ những lời như trong trí nhớ, lại vẫn cảm giác đông cứng, nói không nên lời. Bạch Hi ngồi ở trong một căn phòng không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, trong nhà này tổng cộng có bốn năm căn phòng, có một lầu hai, đơn giản lại được bố trí tỉ mỉ. Đã ba ngày trôi qua, cậu vẫn cự tuyệt Trang Dĩnh đụng chạm, bởi vì cậu không biết cô ta, nhưng trong đầu vẫn thường xuất hiện một vài cảnh tượng, cứ như ruồi bọ nhiễu loạn tâm thần cậu.
**
"Ba... Ba ba..." Đứa nhỏ bi bô tập nói, hai má hồng hào, thân thể mập mạp, khắp nơi đều hiển lộ sự đáng yêu của nó.
"Tiểu San, Tiểu San có thể nói, ha ha!" Vừa lên làm ba ba không bao lâu, Bạch Hi khó nén vui sướng, mặc cho đứa bé này là do ai sinh nhưng nó đều làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Bạch Hi cười ôm lấy đứa nhỏ, nhỏ như vậy, nhẹ nhàng bế đặt lên hông, dè dặt cẩn trọng không dám dùng sức. Đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy, giống như ánh mặt trời mới mọc, mạnh mẽ tẩy rửa thế gian. Giống như chỉ cần nhìn đứa nhỏ này, bóng tối trong lòng sẽ bị đẩy lùi đi.
"Đúng vậy, Hi. Tiểu San có thể nói rồi." Ở sau lưng Bạch Hi, xuất hiện một người phụ nữ, hai tay áo của cô ta được xăn lên, tóc cột cao, quần áo giản dị nhưng khi được cô ta mặc lại có nét độc đáo riêng. Đẩy mấy sợi tóc bị rũ ra ra sau tai, từng cái giơ tay nhấc chân của người phụ nữ đều mang theo một cảm giác thoải mái.
Nhẹ nhàng tựa vào sau lưng Bạch Hi, lúc đụng vào người của Bạch Hi thì tay đột nhiên cứng ngắc, muốn ôm nhưng lại không cam lòng, đây là người đàn ông của cô. Trang Dĩnh hít sâu một hơi, mặc kệ anh ấy ghét mình đụng chạm thế nào, mặc kệ thân thể anh ấy cứng ngắc thế nào, mặc kệ anh ấy... Hận cô đến mức nào. Người đàn ông này, vẫn là của cô! Ôm chặt lấy người đàn ông không buông tay, dùng tỉnh yêu của mình đả động anh ấy. Trên người anh ấy có mùi hương khiến cô mê muội, dù như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không đời nào buông ra... .
**
Ba ngày ở đây, vô số mảnh kí ức gột rửa đầu óc cậu, nhưng phần lớn lại chỉ có vài chục giây, khó có thể liên tiếp, Bạch Hi nghĩ, đây là tương lai của mình ư? Thoạt nhìn cậu cũng không yêu cô gái này, quay đầu nhìn người phụ nữ đang bận rộn ở phòng bếp, hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, người phụ nữ quay đầu lại dịu dàng nở nụ cười, Trang Dĩnh. Người này mấy năm về sau sẽ trở thành vợ cậu.
Đây chính là tương lai của cậu ư? Quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ mà ngẩn người, Bạch Hi lại nghĩ tới vấn đề này. Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, quần áo cũng không có thay đổi gì nhiều, nhưng di động, nó lại được lưu hành nhiều hơn, khác với di động của thế kỉ trước. Bây giờ chỉ có người trong nhà mới có thể sở hữu cùng một đường dây điện thoại, công năng như vậy, nghĩ đến đây, Bạch Hi lại cảm thấy khó chịu.
"Mình đang làm gì? Bây giờ tốn thời gian để suy nghĩ mấy việc không liên quan này ư? !" Thấp giọng quát chính mình.
Sửng sốt một hồi lâu, vẫn ngẩng đầu lên nhìn ngoài cửa sổ, cảnh tượng bây giờ được tạo thành như thế nào vậy? Cậu không có ấn tượng chân thật gì về cô gái này. A, đúng rồi. Liên quan tới nơi cậu xuất hiện, cô ta gọi cậu là "Bạch Hi". Mà cậu lại một mực không tin đó là "mình" . Nhưng là, Bạch Hi dùng sức vung quyền, đấm lên trên vách tường, bịch một tiếng, vách tường xuất hiện lõm sâu. Lại nhìn tay mình, làn da sưng đỏ, có cảm giác đau đớn thuyết minh đây không phải là mơ, hơn nữa hình như còn yếu hơn “Bạch Hi thật” nữa.
"Hi..." Trang Dĩnh có chút lo lắng nhìn Bạch Hi. Cô không hiểu có chuyện gì cả, trước kia mặc dù Bạch Hi không thương mình, nhưng ít nhất, lúc mình nói chuyện anh ấy vẫn sẽ chú ý, con gái đi tìm anh ấy, anh ấy cũng thật lòng thích. Nhưng vì sao, từ ngày cô mang anh ấy trở về từ khu an toàn, anh ấy lại giống như thay đổi, mỗi ngày nếu không ngẩn người thì cũng chính là hỏi cô là ai. A, Trang Dĩnh nở nụ cười. Em là ai? Em là vợ của anh!
-4-
"Bạch Hi, rốt cuộc anh làm sao vậy? ? ! Anh không để ý em cũng được, nhưng Tiểu San nó vô tội! Anh có thể đừng vì chuyện trước kia mà trách nó không? ?" Trang Dĩnh tức giận hét lớn. Cho dù cô yêu anh, thì cô cũng không thể chịu đựng được loại hành hạ như vậy! Cô chỉ hi vọng có thể hạnh phúc sống cùng anh cả đời, có được không? Còn có Tiểu San... Không nói hai câu, một cảm giác nghẹn ngào bốc lên trong lòng Trang Dĩnh, nhất thời không kìm nén được, lấy tay che miệng lại, tận lực không muốn cho tiếng nức nở hòa tan trái tim đã sớm đau thương như dòng nước lũ tràn về.
"Chuyện trước kia?" Tầm mắt Bạch Hi bỗng nhiên dời từ cửa sổ nhìn lại, chuyện trước kia, là chuyện gì? Lúc dời tầm mắt khỏi cửa sổ, một tia sáng chợt lóe lên. Người nào? Mí mắt Bạch Hi nhảy một chút, đột nhiên trong lòng xuất hiện nghi vấn, nhưng rất nhanh đã vứt ra sau đầu. Bởi vì Trang Dĩnh khóc.
"Hu hu..." Cô luôn luôn đoan trang khi đối diện với Bạch Hi, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày không khống chế được cảm xúc, bây giờ cô chỉ mới 21 tuổi, nhưng giống như đã thấy được tương lai 50 năm, mãi đến khi tóc bạc đi, mãi đến khi giọng khàn đi, cũng sẽ không có ngày hạnh phúc đó... Hai mắt Trang Dĩnh nhòa đi, nghĩ, nếu ngày đó ở Đế Đô, ánh mặt trời không làm ấm người như thế, mình không quậy ầm ĩ đòi đi mua quần áo, không rời khỏi nhà, không gặp người đàn ông chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến cả đời này của cô hãm sâu vào trong đó ở góc đường. Vậy hôm nay, có phải sẽ tốt hay không?
Ông trời ơi... Bạch Hi tỏ vẻ không biết làm thế nào, cái cô gái này... Được rồi là cô bức tôi mà, làm ơn đi chị à, tôi mới 13 tuổi, "Bạch Hi giả" ít nhất cũng chỉ hơn 20 tuổi thôi? Cô là vợ của anh ta, không phải là vợ của tôi được không! Mặc dù tôi không thích con gái khóc, nhưng cô đừng khóc thành như vậy được không? Đúng vậy, Bạch Hi chưa bao giờ cho rằng gia đình của "Bạch Hi giả" có quan hệ gì với cậu cả. Những thứ này chỉ là suy nghĩ, nhìn người trước mắt vừa mới bắt đầu chỉ là nức nở, về sau đã quỳ rạp trên mặt đất gào khóc không còn hình tượng gì nữa, trong lòng Bạch Hi có chút cảm xúc không hiểu, nếu quả thực có một ngày, Phạn Phạn như thế ở trước mặt cậu, vậy cậu có phải đau lòng đến mức cả ánh trăng trên trời cũng phải hái xuống bằng được để cô ấy vui hay không, để cô ấy đừng khóc nữa?
Cô khóc không chỉ ra nước mắt, mà còn có tim của tôi, nó sẽ theo nước mắt của cô mà dần dần cảm thấy đau.
"Aizzz." Thấp giọng thở dài, Bạch Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Trang Dĩnh. Nhớ lại hồi nhỏ mỗi lần cảm thấy sợ hãi, mẹ sẽ giống như vậy vuốt ve lưng mình, dần dần cậu sẽ không sợ hãi nữa. Không có biện pháp, thôi thì cứ giúp "Bạch Hi giả" giải quyết vấn đề khó đi, nói không chừng sau này lúc mình rời đi, thế giới này vẫn cứ tồn tại thì sao? Chung quy vẫn không thể để anh ta thu dọn cục diện rối rắm này được.
"Đừng khóc, Trang Dĩnh, tôi đi nấu cơm cho cô." Cô gái kia chuyển từ khóc thút thít sang gào khóc, xem bộ dáng thì không thể dừng lại được rồi. Mặc dù không quen cô ta, nhưng cô ta lai là người đầu tiên cậu nhìn thấy. Bạch Hi muốn giúp cô ta, nhưng lại bất lực, đùa à, cái này sao mà giúp được? Chẳng lẽ muốn cậu giống như "Bạch Hi giả" à, phải cùng cái cô gái này đầu bạc đến già sao? Hai mắt Bạch Hi phức tạp nhìn cô gái đó, tuy rằng trí nhớ bị phá vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng Bạch Hi có thể thấy được, cái cô gái này là thật lòng yêu “mình”, cô ta cũng muốn “mình” chỉ yêu cô ta, nhưng hình như bọn họ luôn bị ngăn cách bởi chuyện trước kia. Từ trước đến nay những chuyện Bạch Hi làm đều có đạo lý cả, cho nên, ngoại trừ an ủi cô gái này ra, cậu sẽ không làm bất cứ chuyện gì.
Cô gái trên mặt đất ngây ngẩn cả người, nấu cơm? Qua quýt lau nước mắt trên mặt, đôi mắt bị nước mắt tẩy rửa nên càng thêm sáng ngời, người đàn ông này, tại sao lại nhìn thuận mắt hơn lúc trước vậy?
Đi đến phòng bếp, ngân nga một khúc nhạc không biết tên, nấu cơm? Bạch Hi bỗng nhiên nghĩ tới hai năm ở đảo Mê Nha Độc, hàng trăm ngọn núi, chỉ có một ngôi nhà của bọn họ có khỏi bếp bay lên, đó là do cậu đang nấu cơm, nấu cơm cho sư phụ. Không biết bây giờ sư phụ và anh Thụ Yêu đang làm gì nhỉ?
Bạch Hi thành thạo cắt đồ ăn, nhớ lại chuyện trước khi tới cái thế giới không thể hiểu nổi này.
Ngày đó cậu và sư phụ, anh Thụ Yêu đi tới một rừng cây, xuyên qua rừng cây chính là Đế Đô, trong Đế Đô chính là nơi Phạn Phạn bị giam giữ... Con dao thái đột nhiên ngừng lại, lát sau lại tiếp tục cắt. Bạch Hi tiếp tục nhớ lại chuyện đã xảy ra.
Trang Dĩnh lén lút đi tới cửa phòng bếp, tựa lưng ở cạnh cửa, nhìn con dao trên tay Bạch Hi đột nhiên dừng lại. Anh ấy đang nghĩ cái gì? Trang Dĩnh không biết. Có lẽ cho tới bây giờ cô đều không hiểu rõ người đàn ông này, nhưng thì đã làm sao, cô yêu người đàn ông này, thật sự yêu.
"Trang Dĩnh, chúng ta... Trước kia từng xảy ra chuyện gì ư?" Không quay đầu, lại biết Trang Dĩnh đang ở phía sau mình, Bạch Hi ậm ừ một hồi lâu, rốt cục cũng hỏi ra những lời này.
"Hi, rốt cuộc anh làm sao thế?" Trang Dĩnh bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bởi vì cô nghĩ tới một khả năng, một khả năng cô không muốn đối mặt nhất.
"Anh muốn thế nào? ! Muốn gạt em ư? Gạt em là anh mất trí rồi ư? Sau đó cài bẫy em? Nhất định bây giờ anh đang lén lút ghi âm đúng không? !" Cô gái điên cuồng vì trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, anh ấy muốn ghi âm, sau đó giao lên bên trên, như vậy là có thể ly hôn với em phải không? ! Em nói cho anh biết! Không có khả năng! ! Trang Dĩnh em không thông minh, nhưng em cũng không phải con ngốc!
Được rồi... Bạch Hi phát hiện mình đã làm sai một chuyện, bởi vì từ lúc cậu hỏi câu kia, Trang Dĩnh lập tức thay đổi. Bắt đầu tìm kiếm xung quanh nhà, tìm kiếm máy ghi âm trong tưởng tượng của cô. Nếu là "Bạch Hi giả" nói không chừng có lẽ sẽ làm như thế, không, "Bạch Hi giả" sẽ làm thế nào Bạch Hi cũng không biết. Dù sao cậu mặc kệ như thế nào, cũng sẽ không rời khỏi Phạn Phạn. Bạch Hi tự nói trong lòng như thế, giống như lời thế, khắc sâu ở trong tim.
Trang Dĩnh lục tung lầu một, sau đó lại đùng đùng lên lầu hai, tiếp tục tìm kiếm. Bạch Hi chỉ biết lắc đầu, xem ra không có cách nào biết được thông tin từ chỗ Trang Dĩnh rồi.