xe ngựa, bởi vì bị điểm huyệt đạo, ta không cử động được, chỉ có thể ngồi, nói cũng không nói được.
"Mạnh Mạn nữ nhân này quả nhiên lợi hại." Ta đột nhiên nghe sau lưng thanh âm của một nam nhân đang nói chuyện, thần kinh vốn tuyệt vọng lập tức căng lên.
"Đúng vậy, nàng có thể dùng ít nhất năm mươi mấy loại độc dược hợp chế thành, ngoời của phái Không Động đến bây giờ cũng chưa có biện pháp giải độc."
Bên cạnh lại một thanh âm tò mò hỏi: "Mạnh Mạn? Các ngươi nói không phải là thanh lâu kỹ nữ tin đồn còn nhiều hơn mấy phần ý vị so với Tần Diêu chứ?"
"Chính là nàng!"
Ta lẳng lặng nghe, mặc dù rất không thích Mạnh Mạn.
"Nàng biết võ công?"
"Há chỉ biết võ công, nàng còn là người của Dạ Kiêu!"
Hai chữ Dạ Kiêu giống như đá lớn bỏ xuống giếng, lòng của ta lập tức rối loạn.
Tại sao có thể có người biết được thân phận kia của Mạnh Mạn và ca ca?
Người nọ lại hỏi: "Không thể nào? Điều này sao có thể?"
"Ai nói không phải, một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu không phải là chính nàng bại lộ thân phận, ai có thể tin tưởng nàng là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt."
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Ngươi không biết hai tháng trước Vân Phong phát sinh chuyện gì sao?"
"Chuyện gì?"
"Chính là sau khi Vũ Văn Sở Thiên cùng Vô Nhai Tử quyết đấu giành chiến thắng, sát thủ của Dạ Kiêu đột nhiên ám sát hắn, lúc đó hắn thân chịu trọng thương, Mạnh Mạn mới không thể không ra tay cứu hắn, vì vậy bại lộ thân phận."
"Ta thế nào nghe không hiểu, ngươi nói chi tiết nữa đi?"
"Lời này còn phải nói từ đầu, Vô Nhai Tử cùng Lục gia, Võ Đang cùng các đại môn phái bí mật hiệp thương, muốn liên hiệp một lưới bắt hết Dạ Kiêu. Bọn họ lấy lý do đại sư huynh phái Không Động mưu sư đoạt vị, cố ý thuê Dạ Kiêu. . . . . . Tất cả các sát thủ Dạ Kiêu phái tới đều có đi không có về. Thật không nghĩ đến đúng vào lúc này, Vũ Văn Sở Thiên khiêu chiến Vô Nhai Tử, Vô Nhai Tử vốn không muốn tiếp nhận, nhưng vì ngưỡng mộ thiếu niên tuổi trẻ tài cao, cảm thấy cắt gọt mài giũa cùng hắn một cái cũng không sao. Không nghĩ Vũ Văn Sở Thiên sau trăm chiêu đột nhiên sát chiêu liên tiếp, giết được Vô Nhai Tử ứng phó không kịp, bị mất mạng tại chỗ. . . . . . Phái Không Động còn chưa kịp chất vấn hắn nguyên nhân, Dạ Kiêu liền phái người tới ám sát hắn, tất cả mọi người không phân rõ là địch hay bạn, cho nên yên lặng theo dõi biến hóa. . . . . . Đang lúc hắn thân chịu trọng thương thì Mạnh Mạn đột nhiên ra tay cứu đi Vũ Văn Sở Thiên."
Bên cạnh lại có người nói tiếp: "Tin đồn nói Vũ Văn Sở Thiên cùng Mạnh Mạn tư giao rất thân, Mạnh Mạn đột nhiên rời khỏi Mộng Nghi lâu, chính là Vũ Văn Sở Thiên vì nàng chuộc thân. Có phải thật vậy hay không?"
"Ai! Mạnh Mạn và Vũ Văn Sở Thiên tình cảm chân thành, toàn bộ giang hồ người nào không biết. Nghe nói trước kia Mạnh Mạn là chỉ bán nghệ không bán thân, Vũ Văn Sở Thiên từng ở Mộng Nghi lâu không tiếc hoàng kim vạn lượng muốn mua một đêm của Mạnh Mạn, Mạnh Mạn cười một tiếng khuynh thành, nũng nịu nói: nếu như là người khác chính là trăm vạn lượng hoàng kim ta đều không bán, là ngươi, ta vài xu không thu. . . . . . Từ đó về sau hắn chính là khách nhân duy nhất vào màn của Mạnh Mạn, không biết hâm mộ chết bao nhiêu người. . . . . ."
Nếu như ta có thể động, nhất định sẽ che lỗ tai không nghe bọn họ nói chuyện, đáng tiếc ta không thể, ta chỉ có thể nghe.
"Cũng khó trách, Vũ Văn Sở Thiên cao ngạo nhường nào, có thể nói động đến cuộc quyết đấu của hắn cùng Vô Nhai Tử tiền bối, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Mạnh Mạn."
"Vậy hắn rốt cuộc có quan hệ với Dạ Kiêu hay không?"
"Chắc chắn sẽ không! Vũ Văn Sở Thiên từ trước đến giờ làm theo ý mình, tất cả các đại môn phái hắn đều không để vào mắt, ngay cả thân phận chân thật của hắn, đều là Lục gia công khai ra ngoài, hắn mới cam chịu. Lục gia muốn đem tất cả danh nghĩa tửu lâu cùng ngân lâu cho hắn, hắn căn bản xem thường, hắn có lý do gì phụ vụ Dạ Kiêu?"
"Nói như vậy, ngược lại Mạnh Mạn đang lợi dụng hắn."
"Đó còn cần phải nói."
"Ai, đáng tiếc! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."
"Mạnh Mạn kia hiện tại như thế nào?"
"Bị bắt ở phái Không Động rồi, nữ nhân kia miệng thật cứng rắn, có thể sử dụng khốc hình cũng dùng ròi, sống chết chính là một chữ cũng không nói. Hiện tại liền chỉ có thể lấy nàng làm mồi nhử, chờ Dạ Kiêu phái người tới cứu nàng, hoặc là diệt khẩu thôi."
"Đó không phải là tiện nghi cho người của phái Không Động sao. . . . . . Cực phẩm nữ nhân như vậy. . . . . . Ha ha!"
Ta nhắm mắt lại, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Ta rốt cuộc biết tại sao hắn bất chấp muốn bỏ lại ta, vì Mạnh Mạn, vì cứu nữ nhân đang chịu khổ ở phái Không Động đó, hắn đem ta tặng cho Lục Khung Y.
Nhớ hắn từng nói, Mạnh Mạn là một nữ nhân lòng dạ độc ác. . . . . .
Hắn cũng đã nói, hắn sẽ không bỏ qua Mạnh Mạn, chờ sau khi chuyện của hắn thành công, hắn nhất định sẽ giết nàng.
Nhưng đây chẳng qua là lời nói, khi Mạnh Mạn chịu khổ, khi nàng chân chính cần hắn, hắn sẽ không chút do dự bỏ lại ta, mạo hiểm tính mạng đi cứu nàng.
Ăn cơm xong ngồi trở lại trên xe ngựa, ta mang theo tuyệt vọng cùng cầu khẩn nhìn Lục Khung Y, nhìn đến hắn thật sự không thể làm gì, giải huyệt đạo cho ta.
"Biểu ca, ta không thể gả cho ngươi."
"Tại sao?" Hắn tức giận kiềm chế nắm hai cánh tay của ta, hét lớn: "Chính ngươi gật đầu đáp ứng. Bây giờ còn ba ngày sẽ thành thân, ngươi nói không thể? !"
"Lúc trước ngươi gạt ta nói hắn đã chết, nhưng hắn còn sống. . . . . ."
Tay của hắn buông ra, tức giận trên mặt cũng giảm bớt đi một chút.
"Biểu ca, người ta yêu thủy chung là hắn!"
"Nhưng người hắn yêu không phải là ngươi!" Hắn thay một loại cười lạnh trào phúng: "Vì một người căn bản không yêu ngươi, đáng giá không?"
"Đáng giá!"
"Đáng giá? Cho dù hắn vì Mạnh Mạn mà chắp tay đưa ngươi cho nam nhân khác, ngươi cũng cảm thấy hắn đáng giá?"
"Lời này của ngươi có ý tứ gì?"
"Tiểu Trần. . . . . ." Nụ cười của hắn càng thêm âm trầm, âm trầm đến khiến lòng ta lạnh, "Hắn vì cầu xin ta bỏ qua cho Mạnh Mạn, cam nguyện buông tha ngươi. Hắn nói, chỉ cần ta có thể thả Mạnh Mạn, hắn liền nói cho ta biết ngươi đang ở đâu, còn đáp ứng ta, hắn sẽ không ngăn cản ta dẫn ngươi đi. . . . . ."
Lòng của ta đã không cảm giác chút nào, chỉ có thể cảm nhận được bụng dưới một hồi lăn lộn đau đớn, ta nhẫn nhịn bị đau đớn, tiếp tục nghe hắn nói.
"Chỉ vì ngươi ta có thể bất chấp người giang hồ nhìn ta như thế nào, bỏ qua cho ma nữ đó. . . . . . Nhưng hắn thì sao? Một nam nhân có thể dùng ngươi yêu làm trao đổi, dùng vui vẻ cả đời ngươi đổi lấy hạnh phúc của chính hắn, đáng giá để ngươi yêu sao?"
"Hắn sẽ không, ngươi nói bậy, hắn tuyệt đối sẽ không."
"Ngươi không muốn tin? Được, ta liền để cho hắn chính miệng nói cho ngươi biết!"
Hắn hướng về phía ngoài xe hô lớn: "Văn Luật, thay đổi xe ngựa, đi tới gian phòng nhỏ trên núi kia. . . . . ."