Thế nhưng không có ai, nhưng rõ ràng nhìn cô tiến vào phòng thử quần áo, giống như là bị ma thuật che mắt, Quan Tiểu Ưu có chút không tin, kết quả cô tìm khắp toàn bộ phòng thử quần áo trong cửa hàng, chính là không thấy Đoan Mộc Mộc.
Lúc này cô mới hoảng hồn, vội vàng gọi điện thoại di động của cô, nhưng bên kia chỉ vang hai giây liền bị cắt đứt, gọi lại chính là tắt máy.
“Mộc Mộc, cậu đi đâu? Đừng làm tớ sợ…” Quan Tiểu Ưu bị sợ hồn bay phách tán, cơ hồ muốn khóc.
Người vẫn canh giữ ở chỗ tối, giờ phút này hình như phát hiện Quan Tiểu Ưu khác thường, Đỗ Vấn lao ratừ trong xe, túm lấy cô hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta vừa hỏi vừa nhìn khắp nơi, không thấy Đoan Mộc Mộc lại hỏi, “Phu nhân đâu?”
Quan Tiểu Ưu cũng không nói nổi, giờ phút này cánh tay bị Đỗ Vấn bóp cũng sắp nát, cô khóc lắc đầu, “Tôi không biết… Cậu ấy rõ ràng đi thử quần áo, nhưng không thấy!”
Tròng mắt Đỗ Vấn trở tối, chạy hướng phòng thử quần áo, kiểm tra mấy lần, rốt cuộc trên đường đi thông phòng thử quần áo, phát hiện nhà cầu, mà giờ phút này cửa sổ nhà cầu mở ra hoàn toàn.
Vẻ mặt anh ta dừng một giây, ý thức được chuyện nghiêm trọng, vội vàng gọi điện thoại, bên kia nghe rất nhanh, “Chuyện gì?”
Đỗ Vấn vội vàng nói, “Thiếu gia, không thấy phu nhân!”
“Cậu đang nói gì?” Lãnh An Thần nghe vậy, hơi thở chợt biến, cho dù cách điện thoại di động, Đỗ Vấn cũng cảm thấy anh tức giận cùng hốt hoảng, “Tôi đã dặn dò cậu thế nào? Sao cậu không trông nổi một người?”
Chất vấn bén nhọn khiến Đỗ Vấn im lặng, đi theo Lãnh An Thần nhiều năm, anh ta rất ít dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, Đỗ Vấn biết anh như vậy là bởi vì lo lắng.
“Phái người đi tìm, thông báo cảnh sát…” Coi như tức giận hay gấp gáp nữa, nhưng cũng không thể bù lại an nguy của Đoan Mộc Mộc quan trọng hơn, Lãnh An Thần đè nén hốt hoảng, phân phó, “Còn nữa, bảo cảnh sát giữ bí mật!”
“Dạ!” Đỗ Vấn đáp lại.
Cúp điện thoại, Lãnh An Thần lập tức ngã ngồi trên ghế, anh mới chuẩn bị áp dụng kế hoạch, kết quả cô xảy ra chuyện? Tuyệt đối không phải là trùng hợp, chỉ có thể nói rõ đối phương sớm có mưu đồ.
Cửa phòng đẩy ra, Tần Quỳnh đi vào, mấy ngày nay, sau ly hôn, Lãnh An Thần đều ở trong căn hộ của Tần Quỳnh, anh làm như vậy một là vì để cho cô ta an tâm, hai là cố ý điều tra động tĩnh của cô ta.
Cô ta mặc áo ngủ mỏng manh, trong tay bưng ly cà phê, liếc đã thấy Lãnh An Thần còn chưa thu hồi vẻ mặt hốt hoảng, “An Thần, anh làm sao vậy? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Lãnh An Thần nhìn về phía cô ta, tròng mắt đen híp thành một đường ngang, lộ ra nguy hiểm, “Anh không sao! Em thấy anh giống như có việc gì ư?”
Anh cố ý hỏi Tần Quỳnh như vậy, chỉ là muốn từ trên người cô tâ nhìn ra chút đầu mối, nhưng không có, vẻ mặt cô ta rất tự nhiên, mặc dù biết công phu cô ta diễn trò rất giỏi, nhưng mà giờ phút này cô ta hoàn toàn không giống như đang giả bộ.
Tần Quỳnh đi tới bên cạnh anh, để cà phê xuống, sau đó đi vòng qua phía sau anh, xoa bóp đầu cho anh, “Em thấy vẻ mặt anh không tốt.”
Ngón tay bóp vô cùng êm ái thoải mái, nhưng Lãnh An Thần cảm thấy phiền não, cầm tay của cô ta, sau đó lấy ra, “Em đi ra ngoài đi, anh còn có chút việc phải làm!”
Hiện tại anh cần yên tĩnh, suy tư xem mắt xích nào có vấn đề, nếu như đối phương thật dùng Đoan Mộc Mộc làm uy hiếp, anh nên làm gì?
Kế hoạch của anh sẽ không thay đổi, nhưng là đối mặt chuyện không kịp chuẩn bị, anh cũng muốn nghĩ ra chiến lược vẹn toàn, mấu chốt là hiện tại anh lo lắng cho Đoan Mộc Mộc, rất lâu không nhìn thấy cô, không biết cô có tốt không? Lần này bị trói đi, cô sẽ sợ chứ?
“An Thần, anh đừng quá mệt mỏi” Tần Quỳnh cũng nhìn thấu anh như đi vào cõi thần tiên, cũng không dây dưa nữa, mà dặn dò một câu liền rời gian phòng.
Đứng ở bệ cửa sổ, Lãnh An Thần cầm điện thoại di động, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trên, nếu như đối phương là hướng về phía anh, nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh.
***
Một chậu nước lạnh hắt tới, tưới tỉnh Đoan Mộc Mộc đang hôn mê, cô rùng mình một cái nhìn khắp mọi nơi, chỉ thấy quanh mình là một mảnh xa lạ, cô nhớ tới tình huống trước lúc té xỉu, cô cầm y phục đi vào phòng thử, nhưng muốn đi nhà cầu, cô đi hơn hai bước, nhưng không ngờ mới vừa vào nhà cầu, đã bị một bàn tay to bụm miệng, sau đó cái gì cũng không biết.
“Đã tỉnh rồi hả?” Âm thanh mơ hồ quen thuộc, Đoan Mộc Mộc nhìn sang, cả người nhất thời kinh sợ.
Nhiều năm không gặp, thoáng một cái, cô vẫn nhận ra cậu ta, dù giờ phút này cậu ta đeo kính đen.
“Lãnh An Đằng, cậu…cậu muốn làm gì?” Đoan Mộc Mộc co rúm, nhưng vừa động đã nghe được tiếng vang “lạch cạch”, lúc này cô mới phát hiện ra mình cư nhiên bị trói bằng dây xích.
Cậu ta thật đúng là biến thái!
“Anh còn tưởng rằng em quên anh rồi?” Lãnh An Đằng tháo kính mát xuống, trên gương mặt nho nhã mang theo nụ cười làm cho người ta tê dại, cậu ta dựa sát vào cô, Đoan Mộc Mộc muốn tránh, nhưng sau lưng là vách tường lạnh lẽo, cũng không có đường lui.
Nhìn dáng vẻ cô run rẩy, cậu ta tự tay vuốt mặt cô, lau những giọt nước lạnh lẽo, “Không phải sợ, anh sẽ không thương tổn em… Anh nói rồi trên đời này không có người nào yêu em hơn anh!”
Cậu ta thổ lộ làm cho người ta ghê tởm, Đoan Mộc Mộc chịu đựng kích động buồn nôn, phòng bị nhìn cậu ta, “Đối với tôi như vậy, cũng là yêu tôi sao?”
Lãnh An Đằng đá xích sắt, lắc đầu một cái, “Anh làm thế cũng là không có cách nào, ngộ nhỡ em chạy, anh sẽ rất phiền toái… Nếu em ngoan ngoãn phối hợp, anh sẽ không thương tổn em.”
Cậu ta rảnh rỗi nói chuyện, Đoan Mộc Mộc quan sát khắp gian phòng, đây là một phòng ốc chỉ có mười mấy mét vuông, không có cửa sổ, chỉ có một cửa thoát, theo lớn nhỏ cùng mờ mờ, xem ra đây là một phòng dưới đất.
Trên vách tường trong phòng treo đầy các loại kỳ kỳ quái quái gì đó, có tranh, có đầu lâu giống nhau đồ trang sức, dĩ nhiên còn có roi cùng xích sắt, tất cả khiến Đoan Mộc Mộc rợn cả tóc gáy, sau khi đoán được Lãnh An Đằng giả ngây giả dại, cô cũng biết người này biến thái, thật không nghĩ đến sẽ biến thái như thế.
Nhìn xích sắt trói chặt hai chân mình, cô có loại khủng hoảng bị nhốt, thậm chí không khỏi nhớ tới đoạn thời gian trước thấy trên ti vi đưa tin người đàn ông biến thái, bắt cô gái xa lạ làm nô lệ tình dục.
Càng nghĩ càng thấy sợ, nhất là bị ánh mắt trần trụi của Lãnh An Đằng nhìn, cô thật lo lắng một giây kế tiếp cậu ta sẽ đánh về phía mình.
Hít sâu lần nữa, cô làm mình không sợ cậu ta, run rẩy nói, “Lãnh An Đằng, cậu trói tôi là có mục đích gì? Cậu làm vậy là phạm pháp!”
Lãnh An Đằng không nói, tay lại nâng lên muốn sờ hướng cô, cô vội vàng né tránh, mà động tác cô cự tuyệt trong nháy mắt kích thích Lãnh An Đằng chinh phục.
“Anh không nói với em sao? Em là của anh… Ai cũng không thể cướp em đi, Lãnh An Thần cũng không thể!” Nói xong, cậu ta cười âm trầm, “Từ hôm nay trở đi, em liền hoàn toàn thuộc về anh!”
Ý nghĩ đáng sợ dưới đáy lòng được chứng thực, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu.
Cùng lúc đó, Lãnh An Thần giống như là kiến bò trên chảo nóng, lo lắng chờ tin tức, một giờ đã trôi qua, điện thoại di động của anh vẫn an tĩnh như hỏng, căn bản không có bất kỳ động tĩnh, mà an tĩnh làm anh càng thấy sợ, bởi vì rất rõ ràng đối phương bắt Đoan Mộc Mộc, cũng không phải muốn tiền.
“Đỗ Vấn, người kia bên có tin tức chưa?” Lãnh An Thần không ngồi yên.
“Không có!” Đỗ Vấn trả lời.
“Lập tức tra Lãnh An Đằng cho tôi, tra tin tức của cậu ta!” Mặc dù Lãnh An Thần không xác định là cậu ta gây nên, nhưng hiện tại bất kỳ một đầu mối gì cũng không muốn bỏ qua.
“Đã tra xét, hơn nữa tôi phái người bí mật đi dò hỏi, tất cả nơi có thể tìm được cậu ta, đều không có chút đầu mối, vì không thể đánh rắn động cỏ, chúng tôi cũng không dám lộn xộn” Đỗ Vấn hồi báo.
Lãnh An Thần nắm chặt quả đấm, cuối cùng nặng nề đánh vào trên vách tường, Đỗ Vấn nói có đạo lý, anh đương nhiên hiểu, nhưng vừa nghĩ tới Đoan Mộc Mộc không rõ tung tích, tim anh như là bị lửa đốt.
Nhìn vết máu trên vách tường chiếu ra, Lãnh An Thần nhắm mắt lại, hỏi, “Những phương diện khác có động tĩnh sao?”
“Tạm thời còn chưa có!” Đỗ Vấn có thể cảm thấy Lãnh An Thần lo lắng, “Thiếu gia, anh yên tâm, phu nhân ở hiền có trời phù hộ, nhất định không có việc gì!”
Lời an ủi này căn bản không có chút tác dụng nào đối với Lãnh An Thần vào giờ phút này, anh cúp điện thoại, lần nữa lâm vào trong vô dụng cùng mờ mịt, nhưng anh không biết lúc này Đoan Mộc Mộc đang bị hành hạ vô tình.
Nước lạnh lẽo như băng đao phun về phía cô, làm cô sặc hít thở không thông, “A –– phụt ––”
Lãnh An Đằng không biết nổi điên cái gì, cầm cái ống da rắn, nối vòi nước xối mạnh về phía trên người cô, tựa như trên người cô có vật bẩn đáng sợ, cũng không biết trải qua bao lâu, cậu ta xối đủ mới dừng lại, nhìn cô như mới vớt ra từ trong nước, cậu ta lộ nụ cười hài lòng.
“Này mới đúng, rửa sạch, em chính là của anh đấy!” Nghe lời nói biến thái, toàn thân Đoan Mộc Mộc run lợi hại, thậm chí trong miệng còn chứa nước lạnh lẽo.
Cô phun một ngụm, ói lên trên mặt Lãnh An Đằng, “Cái người biến thái, mau thả tôi ra ngoài!”
Lãnh An Đằng vuốt mặt, sau đó tiến lên kéo lấy tóc Đoan Mộc Mộc, “Anh biến thái? Nếu như anh biến thái, em đã sớm là của anh, căn bản cũng không có phần của Lãnh An Thần… Từ ngày em tiến vào nhà họ Lãnh trở đi, anh đã muốn biến em thành của anh đấy…”
Cậu ta nói xong, cặp mắt càng ngày càng đỏ ngầu, cuối cùng ấn đầu cô đụng vào trên tường, cô vốn bị nước lạnh xối choáng váng đầu óc, hơn nữa bị cậu ta chạm vào, cô nhất thời ngất đi.
Nhìn cô gục đầu, Lãnh An Đằng hoảng hốt, đưa tay vỗ vỗ mặt Đoan Mộc Mộc, lại dùng ngón tay thử hơi thở cô, phát hiện cô chỉ là ngủ mê man, mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp liền xoay người đi ra ngoài, lúc trở lại, trong tay cậu ta nhiều hơn một bình sữa tắm.
Cậu ta ngồi xổm người xuống, bắt đầu cởi áo của Đoan Mộc Mộc, cậu ta mất tính nhẫn nại, cuối cùng xé rách, cho đến khi lột sạch quần áo toàn thân cô, sau đó đem sữa tắm hướng trên người cô, vừa xoa vừa nói, “Anh muốn rửa em sạch sẽ, anh không muốn trên người em có mùi người khác, em phải là của anh, chỉ có thể là của anh… Lãnh An Thần không có tư cách tranh cùng anh!”
Cậu ta lau rửa thân thể Đoan Mộc Mộc, hơn nữa tắm rất chuyên chú, cẩn thận lại mang theo dịu dàng, mỗi một cái đều giống như lau chùi đồ sứ dễ vỡ.
Mùi thơm sữa tắm trôi dạt ở trong không gian nhỏ hẹp, nước cùng bọt tràn đầy đất, cậu ta lại làm như không thấy, quỳ ở nơi đó, tắm cho Đoan Mộc Mộc, từ cổ đến ngực, từ bụng đến chân, không nhìn ra thô bạo, cũng không nhìn ra bỉ ổi, giống như hiện tại cậu ta đang tắm sạch không phải là một cô gái, mà là nữ thần trong lòng cậu ta.
Đúng, trong lòng cậu ta, Đoan Mộc Mộc chính là thần thánh không thể xâm phạm, trên thế giới này trừ cậu ta ra, những người khác không có tư cách đụng cô!
Cậu ta rửa sạch phía trước cho cô, lại lật sau lưng rửa cho cô, nhưng trước mắt chạm đến hình xăm trên bụng cô thì nhất thời run rẩy, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy? Đáng chế