i mình như thế nào đây? Cứ coi như là không từ chối, thì giữa bọn họ còn có thể nói gì nữa? Tương lai của bọn họ sẽ như thế nào?
Nhâm Vĩ và Nhâm Hồng cũng ở tại một trấn gần thôn, sau khi kì thi kết thúc, Lộ Phi Nhi muốn tạm biệt Nhâm Vĩ một chút, cô có thể tìm Nhâm Hồng giúp một tay, nhưng không có, cô vẫn sợ bị từ chối, hơn nữa lại sợ mẹ biết được thì tiêu. Kết quả cuộc thi đã có, Lô Phi Nhi đậu được trường trung học trọng điểm như ý nguyện, mà Nhâm Hồng và Nhâm Vĩ cũng thi đậu một trường trung học bình thường, cũng chính là Nhất Trung. Lộ Phi Nhi rất vui vẻ, lên trung học là phải lên huyện cũng đồng nghĩa với việc cách xa việc theo dõi của mẹ, bọn họ cùng nhau lên huyện, như vậy có thể sẽ có tương lai.
Ở trung học cơ sở, Lộ Phi Nhi dung mạo hơn người, thành tích tốt, mẹ là giáo viên có tiếng trong trường, điều kiện gia đình cũng rất tốt, tất cả điều kiện này cộng lại liền tạo thành một hoa khôi không thể tranh cãi của trường học, khi cô lên trung học phổ thông, mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn, ở đây, những ưu thế này của cô chẳng là gì cả. Ngày đầu tiên khai giảng, hộp dụng cụ học tập cô để trong phòng kí túc xá bị mất, giáo viên quản lí kí túc xá bảo Lộ Phi Nhi quét dọn phòng, nhưng vừa mới khai giảng nên vẫn chưa phân công trực nhật. Lộ Phi Nhi không muốn cho ông ta mặt mũi, kết quả là bị quát một trận, đồng thời còn muốn chuyển giường ngủ của cô đến chỗ gần cửa, trong lớp cũng không quen biết bạn học nữ, đơn giản chính là cô đã bị cô lập rồi. Trong lớp học có bảy mươi người, còn phải vì một chỗ ngồi chút xíu mà phải bị những học sinh nam phía sau so đo từng tí, tất cả những việc này đồng thời nói lên cuộc sống THPT của cô không suông sẻ.
Chủ nhật, bố mẹ đến thăm cô, bị ngăn cách bởi hàng rào sắt của nhà trường, Lộ Phi Nhi khóc, bố cô cũng khóc, từ trước đến giờ bọn họ chưa từng phải xa cách như thế này, hai người bị mẹ Vu Diễm Hoa phê bình một trận. Rốt cuộc, đến buổi trưa Lộ Phi Nhi cũng có thể ra cổng trường gặp mặt bố mẹ rồi, Lộ Phi Nhi đem tất cả những chuyện mà cô đã gặp phải trong một tuần qua kể lại cho bố mẹ nghe. Vu Diễm Hoa biết con gái mình lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, bây giờ gặp phải hoàn cảnh xa lạ, cảm thấy không thích ứng được cũng là bình thường, đúng lúc có thể sửa đổi một tật xấu trên người con gái cũng được. Một nhà ba người đến quán cơm gần trường ăn trưa, Lộ Phi Nhi rất thích ăn thịt ướp mắm chiên, nhưng hôm nay ngay cả món ăn yêu thích cũng không muốn, cô không có khẩu vị gì cả.
Chương trình THPT rất căng thẳng, mỗi tháng đều có cuộc thi, sau đó là đến thi giữa kì, đợi đến khi Lộ Phi Nhi có thời gian nghỉ xả hơi thì đã là bốn tháng sau. Trong lòng của cô vô cùng nhớ đến những bạn học cũ, nhớ đến bạn tốt của cô Nhậm Hồng, còn có cả Nhậm Vĩ, bọn họ học ở Nhất Trung có phải cũng bị bất công như mình? Đến hoàn cảnh xa lạ, cảm xúc rất nhiều, Lộ Phi Nhi đợi đến cuối tuần bắt xe đến Nhất Trung, nơi này sát với khu vực ngoại thành, vào cửa trường học là có thể thấy được thiết bị thực nghiệm so với chỗ của mình thì kém hơn rất nhiều. Hỏi thăm bạn học vừa đi ngang qua lớp mười ở chỗ nào, Lộ Phi Nhi thấp thỏm đi vào, nhìn bảng hiệu trên cửa, cô tìm được lớp mười rồi, đúng lúc có một bạn học từ bên trong đi ra, Lộ Phi Nhi vội vàng nhờ cậu ta giúp một tay tìm Nhâm Hồng, cậu ta quay đầu lại đứng trước cửa kêu tên Nhâm Hồng, không lâu sau, Nhâm Hồng từ bên trong đi ra nhìn thấy Lộ Phi Nhi thì hét to một tiếng, lập tức nhào tới.
“Cậu thật là người không có lương tâm, cũng không chịu đi thăm mình, còn phải đợi tự mình chạy tới.” Lộ Phi Nhi oán trách
“Không phải mỗi tuần tớ đều viết thư cho cậu sao?” Ở cùng trong một huyện mà còn phải viết thư, thật sự là cũng không còn cách nào, vì ngoài viết thư ra thì chẳng còn phương tiện liên lạc nào khác.
“Hừ, tha cho cậu.” Lộ Phi Nhi cũng hiểu cô, tất cả mọi người đều phải bận rộn thích ứng với cuộc sống mới, cùng hoàn cảnh học tập căng thẳng, hai cô bé cùng cười cười nói nói đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Nhâm Vĩ và bạn học của anh cùng vào lớp, mọi người cũng chào hỏi đơn giản, Nhậm Hồng còn mời anh ăn trưa cùng nhưng mà bị từ chối, việc này Lộ Phi Nhi cũng dự đoán được, chỉ có hai người các cô thì chắc là anh ấy sẽ không đến. Nhậm Hồng dẫn Lộ Phi Nhi ra khỏi cổng chính, đến một gia đình phía ngoài trường học, ở đây cũng coi như được người ta mở một cửa hàng thức ăn nhẹ, so với thức ăn trong trường thì có thể ngon hơn một chút, dĩ nhiên là cũng tương đối đắt hơn. Công việc làm thêm ở chỗ của Lộ Phi Nhi cũng như thế này, ở bên ngoài trường học, chung quanh cũng thừa dịp buôn bán cái này, ngay cả người thân chủ nhiệm lớp của bọn họ cũng mở một quán ăn vặt như thế này ở gần trường học, còn để cho lớp trưởng của bọn họ dẫn đầu nữa chứ.
“Thực ra thì cậu cũng nên đến thử đi, nói thế nào thì điều kiện trường học bên đó cũng tốt hơn bên này.” Lộ Phi Nhi rất hi vọng có thể ở cùng một trường học với Nhâm Hồng, như vậy cô cũng có thể tìm được người để tâm sự.
“Mình à, thà làm một con gà còn hơn là làm phượng hoàng, vào trong đó mình sẽ không được thoải mái.” Cuộc sống ở đây của Nhậm Hồng là phải tự chi trả tiền sinh hoạt, nhà cô cũng có thể xuất ra năm ngàn đồng, nhưng cô vẫn nhất quyết lựa chọn Nhất Trung, nghe cô giải thích như vậy, Lộ Phi Nhi cũng có thể hiểu, bản thân mình ở đó cũng rất khó chịu, huống chi là phải tự chi tiêu tiền sinh hoạt, chẳng phải là muốn bị người ta phân biệt đối xử đến chết sao?
“Cậu ấy thế nào rồi?” Đương nhiên là Lộ Phi Nhi đang hỏi đến Nhâm Vĩ.
“Anh ấy à, thì vẫn khiêm tốn hướng nội như vậy, còn có thể có chuyện gì nữa? Thành tích vẫn như thế.” Đối với việc Lộ Phi Nhi quan tâm đến Nhậm Vĩ như lẽ hiển nhiên, Nhâm Hồng tập mãi cũng thành quen.
“Thành tích môn tiếng Anh của cậu ấy thế nào?” Lộ Phi Nhi lo lắng môn Tiếng Anh sẽ cản trở tương lai của anh.
“Anh ấy đổi sang học tiếng Nga, bây giờ cũng tạm ổn. Cũng đã lâu rồi mà cậu vẫn chưa buông tay sao?” Đối với việc Lộ Phi Nhi thầm mến Nhâm Vĩ, Nhâm Hồng cũng thể hiện sự bất mãn, không có biện pháp, một rụt rè, một hướng nội, thật sự rất khó đánh vỡ tình thế bế tắc, vả lại bọn họ học tập căng thẳng như vậy, cũng phải có lí trí một chút mới được. Lộ Phi Nhi thì không nói gì, nếu như có thể buông tha thì đã buông tha từ sớm, Nhâm Vĩ đã sớm hiểu rõ lòng mình, nhưng anh ấy vẫn không bày tỏ, cho dù anh ấy có bày tỏ thật thì cô ấy cũng không dám nhận, xung quanh cũng có một ít bạn học yêu sớm, cho dù thành tích của bọn họ có thế nào đi nữa cũng bị giáo viên và bạn học kì thị, những chuyện này Lộ Phi Nhi cũng nhìn thấy, thật sự cô cũng không muốn mạo hiểm như vậy. Có lúc Lộ Phi Nhi cảm thấy tình yêu thật sự rất mệt mỏi nhưng vẫn không bỏ được.
Ba năm THPT cứ bình thản trôi qua như vậy, trước khi tốt nghiệp một tháng cũng chính là trước khi kì thi tốt nghiệp diễn ra, dường như tất cả mọi người đều không sợ, trong lớp tựu thành một đôi một với nhau, trong ba năm học với nhau cũng có chút tình cảm, riêng chỉ có Lộ Phi Nhi là cô đơn và áp lực mà thôi, cô vẫn bảo trì khiêm tốn, bình thường cũng không sửa soạn bản thân, thậm chí ba năm qua, ngay cả khuôn mặt cũng chưa từng thay đổi, nhưng điều này cũng không cản trở sức quyến rũ phát ra từ trên người cô, trong lớp có học sinh nam viết cho cô một bức thư tình khoảng chừng năm trang giấy, ,nói rằng đã thầm mến Lộ Phi Nhi ba năm qua. Đối với Lộ Phi Nhi mà nói thì, nhìn thấy bức thư như vậy không cảm động là giả, nghĩ đến tình cảnh của cô và Nhậm Vĩ nhiều qua vẫn không có chút tiến triển nào, trong lòng càng thêm uất ức, chẳng lẽ anh ấy không có chút tình cảm nào đối với mình sao?
Ôm ủy khuất và tức giận, rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng lấy hết dũng khí đi tìm Nhậm Hồng nhờ cô giúp đỡ.
“Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nếu như giữa hai người không thành, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả thi tốt nghiệp của cậu.” Hiện giờ Nhâm Hồng rất hối hận mình là người cầu nối giữa bọn họ, từ khi lên cấp ba tới nay, Lộ Phi Nhi với Nhậm Vĩ mới xem như là có chút tiến triển, bọn học có thể nói thêm được mấy câu, thậm chí hai người đã từng nói chuyện riêng, nhưng đến cuối cùng vẫn không có bất kì tiến bộ nào chứ đừng nói đến cái gì mà giao ước với hứa hẹn.
“Nghĩ kĩ rồi, cứ để anh ấy làm cho mình vui vẻ đi!” Lần này bằng bất cứ giá nào, Lộ Phi Nhi cũng phải nói ra, nếu như anh ấy từ chối, cô tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa.
“Cậu có chắc không?” Nhậm Hồng hỏi cô một lần nữa, nhưng mà cô cũng không trả lời, chỉ là kiên quyết nhìn Nhâm Hồng, cho nên Nhậm Hồng cũng không khuyên nữa. Nhậm Hồng bảo Lộ Phi Nhi đứng chờ ở một chỗ vắng vẻ trong rừng cây, sau đó cô đi tìm người. Lộ Phi Nhi đứng đó chờ, trong lòng chưa bao giờ hồi hộp như thế này, đầu óc cái gì cũng không nghĩ ra, không biết phải nói với anh như thế nào, càng không biết nếu như bị anh từ chối thì phải làm sao?
Sau đó, cậu ấy tới, cậu ấy cao chắc cũng khoảng một mét tám rồi. Lộ Phi Nhi biết có rất nhiều học sinh nữ theo đuổi cậu ấy bởi vì dáng vẻ của cậu càng ngày càng đẹp đẽ mà.
“Cậu tới rồi à?” Lộ Phi Nhi cảm giác mình hỏi lời này thật là ngốc
“Ừ, đến đây khi nào?” Dường như anh cũng có chút hồi hộp và xấu hổ, bởi vì lời nói của anh rất nhỏ.
“Cũng được một lát rồi.” Im lặng một hồi, hai người cũng không nói gì, thật sự là Lộ Phi Nhi không biết mở đầu như thế nào, suy nghĩ một lát, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên.
“Cậu biết mình thích cậu không?” Lộ Phi Nhi cũng không biết mình nên nói như thế nào, nhưng bắt đầu cũng rất dễ dàng liền liều mạng.
“Chúng ta còn phải thi tốt nghiệp.” Anh suy nghĩ một lát rồi mới trả lời, cũng không nhìn Lộ Phi Nhi mà đem tầm mắt đặt lên cái cây phía trước.
“Đây là cậu đang từ chối sao?” Lộ Phi Nhi đã dùng hết dũng khí để nói ra câu đầu tiên, nhưng anh không cho ra đáp án, qua nửa ngày anh vẫn không trả lời, Lộ Phi Nhi hết hi vọng, im lặng là đồng nghĩa với từ chối, cô cũng không muốn tự rước lấy nhục nhã. Quay người muốn đi, nhưng cánh tay bị Nhậm Vĩ kéo lại, Lộ Phi Nhi ngây ngẩn cả người, sau đó xoay người nhìn anh, lúc này Nhậm Vĩ mới buông tay ra.
“Không phải là từ chối.” Nhậm Vĩ nói ra những lời này xong cũng không nhìn Lộ Phi Nhi.
Không phải từ chối có nghĩa là đồng ý? Lộ Phi Nhi có chút kích động suy nghĩ. “Sau đó thì sao?” Dù sao thì vẫn phải cho một cái kết luận đi chứ, dùng một câu không phải từ chối là xong rồi sao?
“Đợi chúng ta thi tốt nghiệp xong rồi hãy nói, khi đó cái gì cũng khẳng định.” Nhậm Vĩ nhìn Lộ Phi Nhi, đây là điều khó có được, Nhậm Vĩ rất xấu hổ nên anh rất ít khi nhìn vào mắt cô, đáp án này đã là rất tốt rồi, Lộ Phi Nhi cũng vừa lòng, cứ coi như không thể ngọt ngào ở gần nhau như người ta thì ít nhất câu trả lời của anh cũng coi là cho cô thầm mến anh nhiều năm như vậy một cái công đạo rồi. Lộ Phi Nhi thỏa mãn.
“Được, vậy mình về trước, sau khi chúng ta thi tốt nghiệp xong sẽ liên lạc lại.” Lộ Phi Nhi cảm thấy có chút xấu hổ.
Thi tốt nghiệp vô cùng thảm thiết, sau khi kết thúc cuộc thi, Lộ Phi Nhi bán hết những tài liệu chưa từng dùng tới, sau đó thu dọn đồ đạc về nhà, tiếp đó đàng hoàng ở nhà đợi, chờ đợi thông báo cuối cùng. Trong lúc này, bọn họ không có bất kì liên lạc gì. Lộ Phi Nhi thi đậu m