Đỗ Lôi Ty bị lý luận “của cô” của thím Ngô làm cho bùi tai, ngẩn ra một lúc, phát hiện bà nói cũng có lý.
“Nhưng...” Cô vẫn do dự, “Lỡ họ đột nhiên ra ngoài thì sao?”
Thím Ngô nghĩ ngợi: “Nếu thế thì cô giả vờ như bất cẩn đi ngang qua đó.”
“Thế nếu mẹ chồng không vui thì sao?”
“Nếu phu nhân không vui thì cô nịnh nọt lấy lòng! Khen bà đẹp, có khí chất!”
“...” Đỗ Lôi Ty vẫn không yên tâm. “Thế nếu...”
“Thiếu phu nhân, cô đừng rụt đầu sợ hãi nữa, cùng lắm tôi đi với cô!” Thím Ngô vỗ ngực, bỗng dưng có thêm vẻ khí thế của nữ hiệp.
“Thật không?” Đỗ Lôi Ty sáng mắt lên, bỗng cảm thấy an toàn.
Như thế, dưới sự khuyến khích của thím Ngô, Đỗ Lôi Ty cuối cùng đã sải bước chân tà ác đó. Một già một trẻ hai bóng người lên lầu như ăn trộm,vừa lén lút thậm thụt mò đến cửa thư phòng.
Lúc ấy, Liêm Tuấn đang nói chuyện với mẹ.
“Con đã lớn rồi, chuyện hôn nhân mẹ không tiện can thiệp, nhưng mẹ vẫn phải khuyên con một câu – mẹ cảm thấy cô gái đó không hợp với Liêm gia chúng ta.”
“Hợp với Liêm gia hay không con không biết, con chỉ biết cô ấy hợp với con.”
“Con biết rõ bản thân đại diện cho cả Liêm Thị, một cô gái bình thường như cô ta rồi sẽ có ngày con chán ghét, hoặc cô ta chán ghét con, hôn nhân như vậy càng không bình đẳng!” Giọng bà hơi nặng, nghe có vẻ như đang chất chứa ẩn ý khó nói.
“Đừng áp dụng quan niệm tỉnh cảm của mẹ vào con!”
Bà Liêm An Na sững sờ, không ngờ con trai mình lại nói như thế, mắt bà tối lại: “Con sẽ hối hận,” bà nói.
“Con chưa bao giờ làm chuyện gì để hối hận.”
Bà Liêm An Na cười khô: “Câu này năm x cũng đã nói với ông ngoại, y hệt như thế...” Bà vừa nói vừa chìm đắm vào tâm sự, đôi mắt bắt đầu hoe đỏ.
Đó là một ngày mùa đông lạnh lẽo lạ thường.
Liêm An Na không thể nào quên, ba quỳ trước xe cha mình, khẩn cầu cha đồng ý cho bà được ở cạnh Tiêu Lễ Thạch. Gió lạnh thổi qua mặt, lạnh đến thấu xương. Trong cơn gió như thế, bà quỳ trước xe ba tiếng đồng hồ, đến khi gió làm gương mặt mất đi cảm giác, mà vẫn không hề rơi một giọt nước mắt.
Cha bà cuối cùng đã không cầm lòng nổi trước sự cố chấp của con gái, ông đồng ý cho họ kết hôn, nhưng có một điều kiện là Tiêu Lễ Thạch phải ở rể Liêm gia.
Bà không quên được hôm đó, sau khi Tiêu Lễ Thạch nghe cha bà quyết định, vẻ do dự thoáng lướt qua trong đôi mắt. Nhưng khi đó còn trẻ tuổi nông nổi, bà không hề để tâm. Bà tuyệt đối tin rằng bằng tình yêu, bà sẽ nắm được trái tim người đàn ông ấy. Nào ngờ chỉ trong ba năm sau, hôn nhân của họ gói gọn trong một chữ chấm hết.
Liêm An Na là người phụ nữ thông minh, theo dòng thời gian, bà càng lúc càng nhận ra sự cay đắng khuất sau nụ cười của Tiêu Lễ Thạch. Bà thừa nhận mình luôn yêu người đàn ông ấy, nên bà không muốn nhìn thấy ông sống mệt mỏi như vậy.
Nếu đợi người ta buông tay, chi bằng mình buông tay trước, đó là sự tôn nghiêm của người phụ nữ nhà họ Liêm. Thế nên bà đã quyết định ly hôn.
Liêm An Na không ngờ, lúc quỳ trước cha mình bà không hề rơi lệ, vậy mà sau khi ký đơn đồng ý ly hôn, nhìn bóng ông xa dần, bà đã rơi những giọt nước mắt">Yêu người đàn ông ấy vốn dĩ là một sai lầm, kết hôn với ông càng sai lầm. Sự trải nghiệm tình cảm đầy đau thương ấy đã mách bảo bà, hôn nhân không bình đẳng sẽ không đi xa được, bà từng bị tổn thương nên không muốn con trai bà cũng đi vào vết xe đổ đó.
Liêm An Na nghĩ đến đó thở dài nói: “Mẹ biết, con hận mẹ từ nhỏ đã bỏ con lại để ra nước ngoài.” Giọng bà rất khẽ, mất đi khí thế cũ, không còn là Liêm An Na cao ngạo nữa.
“Con chưa bao giờ hận mẹ điều gì cả.”
“Con đừng an ủi mẹ.” Liêm An Na cười khô, “Chuyện mẹ làm, mẹ rõ nhất. Có đứa con nào không mong mẹ kề cận bên cạnh, nhưng mẹ...” Bà nói, bắt đầu nghẹn ngào.
Liêm Tuấn nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ hoe của mẹ, muốn nói gì đó nhưng bỗng nhớ lại lời Đỗ Lôi Ty nói tối qua, “Thiên hạ có cha mẹ nào không yêu con cái? Em nghĩ hai người nên trò chuyện cùng nhau, không chừng hiểu lầm sẽ được xóa bỏ...”
Liêm Tuấn nói: “Con không hận mẹ, nhưng nếu mẹ muốn giải thích, con sẽ nghe.”
Liêm An Na sửng sốt, bà không ngờ con trai vốn không muốn nói chuyện với mình lại nói vậy, “Con muốn nghe mẹ nói?”
“Phải, con muốn.”
Liêm An Na định thần, cuối cùng cố lấy hết can đảm bắt đầu kể con trai nghe về chuyện cũ đã chôn sâu trong lòng bà mười mấy năm trước">Chúng ta hãy tạm gác cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con họ sang một bên, xem thử tình trạng hai con chuột đang ở ngoài cửa thư phòng.
“Thiếu phu nhân, cô có nghe được gì không?” Thím Ngô phía sau dùng ngón tay chọc vào Đỗ Lôi Ty đang nghe trộm một cách chăm chú.
Đỗ Lôi Ty quay lại, đau khổ: “Thím Ngô, phòng này cách âm tốt quá.”
Thím Ngô choáng: “Đây là... biệt thự mà...?”
Đỗ Lôi Ty than vãn, cô ở đây nghe trộm lâu thế, lưng sắp gãy rồi mà chẳng nghe thấy cái khỉ gì hết, thậm chí cô còn nghi ngờ sếp tổng không có ở trong phòng.
“Thiếu phu nhân, cô đừng nản lòng, thời gian không phụ người có lòng, tôi tin cô nhất định sẽ nghem trộm được!” Thím Ngô cổ vũ hết lòng cho cô.
“...”
Thấy Đỗ Lôi Ty vẫn ủ rũ, thím Ngô bỗng sáng mắt: “Thiếu phu nhân, hay là tôi lấy một cái máy nghe trộm đến cho cô?”
Đỗ Lôi Ty choáng, thím Ngô, thím tưởng cháu là 007 hay sao?
Đúng lúc hai người đang to nhỏ bàn xem nên nghe trộm thế nào cho thuận tiện thì một giọng nói vô cùng to rõ vang lên: “Bà ơi! Hai người làm gì ở đây">Đỗ Lôi Ty bị Lượng Lượng làm cho giật mình, cơ thể chúi về phía trước, đâm sầm vào ngay cửa thư phòng.
Rầm...
Sau một âm thanh cực lớn, Đỗ Lôi Ty, thím Ngô, Lượng Lượng, bao gồm cả hai người bên trong, đều bàng hoàng.
Đỗ Lôi Ty sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ tiếp xúc nhiệt tình với cánh cửa như thế, đến nỗi âm thanh sống động đo vang lên rồi, ngay cả đau mà cô cũng không thấy, chỉ thấy cả người như bay lượn, trên đầu như có ngôi sao đang bay vòng vòng.
Đến khi cô hoàn hồn thì cửa thư phòng đã mở toang, một đôi chân mang giày cao gót màu đen xuất hiện.
Đỗ Lôi Ty thấy chuyện không lành, vội quay lại tìm thím Ngô, ngờ đâu sau lưng đã trống vắng tự khi nào, thím Ngô không biết đã đưa Lượng Lượng chạy đi đâu từ bao giờ.
Thím Ngô, thật tàn nhẫn! TAT
Đỗ Lôi Ty đành mặt dày quay lại, ngẩng lên, cười lúng túng vơi Liêm An Na: “Phu nhân...”
Liêm An Na không quan tâm, chỉ lạnh lùng hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
Đỗ Lôi Ty nghĩ đến lời khuyên của thím Ngô, vội đáp: “Con... con vừa đi ngang qu">“Thế à?” Liêm An Na lạnh lùng, giọng nói rõ ràng không tin cô.
Thím Ngô! Thím lừa cháu, lời nói dối này làm gì có ai tin! Đỗ Lôi Ty cảm thấy vô cùng lúng túng, không biết phải nói gì để nịnh nọt gương mặt lạnh lùng kia, đành tỏ vẻ xun xoe nịnh hót.
“Phu nhân, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Liêm An Na nhướn mày: “Hôm qua tôi không đẹp à?”
“Không phải không phải!” Đỗ Lôi Ty vội khoát tay, “Hôm qua mẹ cũng đẹp! Nhưng hôm nay càng đẹp hơn hôm qua!”
“Vậy ý cô là trước hôm qua tôi không đẹp à?”
“Không phải ý đó ạ!” Đỗ Lôi Ty giật bắn mình trước những câu hỏi của Liêm An Na, vội bổ sung, “Hôm nay mẹ đẹp, hôm qua đẹp, năm ngoái đẹp, mười năm trước đẹp, vừa sinh ra cũng đẹp, ngay cả lúc thụ tinh trứng cũng đẹp gấp trăm ngàn lần người ta! Sắc đẹp của mẹ thiên sầu vạn tải, nhất thống giang hồ!”
Cô nói xong, Liêm An Na sặc.
Mẹ chồng lại không phản bác cô, xem ra lần này nịnh nọt thật toàn diện! Đỗ Lôi Ty vô cùng đắc ý, tiếp tục khen ngợi: “Phu nhân, mẹ không những đẹp mà ăn mặc cũng rất phong cách! Mẹ nhìn bộ lễ phục này, cắt rất khéo, chất lượng tốt, đặc biệt là hoa sơn trà thêu ở cổ, màu nhạt tao nhã, to nhỏ vừa phải, cánh hoa nhiều hơn thì lại thừa, mà ít hơn thì lại thiếu...”
“... Đó là mẫu đơn.”
“Mẫu đơn? Ưm... Có nghĩa là bộ lẽ phục này chú trọng thêu tay, đồng thời còn dung nạp nghệ thuật trừu tượng Tây phương, nhìn xa giống mẫu đơn, nhìn gần giống sơn trả, nhìn trái giống phượng hoàng, nhìn phải giống kỳ lân, mẹ mặc một bộ quần áo mà như đã có thể thể hiện ra phong vận của bốn bộ, thực sự là không đơn giản, không đơn giản...”
Đỗ Lôi Ty càng lúc càng nịnh hót quá đà, Liêm An Na nghe mà khóe môi giật giật, ngay cả Liêm Tuấn trong phòng cũng không nghe nổi nữa.
“Đỗ Đỗ, em đến đây.” Anh khẽ gọi, môi như nở nụ cười.
“Khoan đã, em chưa nói hết!” Đỗ Lôi Ty khoát tay, “Đôi giày cao gót này, kỹ thuật may đẹp, chất liệu da mềm, thiết kế đơn giản, giày cao hơn thì lại quá cao, thấp hơn thì lại quá thấp...”
Liêm An Na -_-| | |
“Còn sợi dây chuyền trên cổ phu nhân nữa, mới nhìn đã biết là kim cương Nam Phi chính hãng! Góc cạnh hoàn mỹ, vô cùng mạnh mẽ, rất hợp với bạch kim thật... Á á á! Anh đừng kéo em!” (Đỗ Đỗ, cô còn nói nữa thì có thể quảng cáo ti vi được rồi đó >_<)
Bị sếp tổng tóm vào trong như tóm một con gà con, nhiệt tình nịnh nọt của Đỗ Lôi Ty chưa giảm: “Anh kéo em làm gì? Em chưa khen xong, em chưa khen tóc mà, thật là đen bóng sáng rực, suôn mềm như dòng suối... ối...”
Không nói được nữa, vì đã bị h
Sếp tổng à, anh không thể cứ dụng cách này bịt mồm người ta được! Sáng tạo lên đi chứ!
Tuy chiêu này của Liêm Tuấn thực sự không chút sáng tạo nhưng hiệu quả vẫn tốt vô cùng, Đỗ Lôi Ty lúc nãy còn lảm nhảm giờ đã câm miệng lại, cúi dầu, vẻ mặt e thẹn.
“Đừng thế mà, mẹ anh còn nhìn đó...” Lén lút nhìn một cái, cửa phòng làm gì có ai? Ngay cả cửa cũng khóa kín rồi.
Toi rồi! Mẹ chồng nhất định tức quá bỏ đi rồi.
Đỗ Lôi Ty như bị sét đánh, tâm trạng hụt hẫng vô cùng.
“Sao vậy?” Liêm Tuấn thỏa mãn liếm môi hỏi.
Đỗ Lôi Ty ngẩng lên, vô cùng ai oán: “Đều do anh, làm mẹ tức?”
Liêm Tuấn bình thản hỏi lại: “Em có chắc là do anh làm mẹ tức?”
Không phải anh thì chẳng lẽ là em? Đỗ Lôi Ty cáu tiết lườm anh một cái.
Anh không giận, chỉ lẩm bẩm: “Nếu anh là mẹ, thấy có con chuột lén lén lút lút không biết đang làm gì ở cữa cũng sẽ không vui">“Em không nghe lén!” Đỗ Lôi Ty buột miệng.
“Anh biết em không nghe lén, em chỉ bất cẩn nghe trộm thôi.”
Sếp tổng đại nhân, tại sao anh không nói khéo hơn tí? Đỗ Lôi Ty đành khai thật: “Được rồi... em thừa nhận là em có ý muốn nghe lén một tí ti...”
“Vậy em nghe thấy rồi?”
“Phòng cách âm tốt thế, làm sao mà nghe được...” Đỗ Lôi ty làu bàu, bỗng “á” lên một tiếng.
Vì tay sếp tổng đã chạm vào phần trán bị sưng của cô.
“Úi da, đau chết mất!” Đỗ Lôi Ty hét to.
“Giờ mới biết đau, phản xạ của em cũng lâu thật...” Anh bất lực lắc đầu, lòng tràn ngập xót thương.
Nhưng Đỗ Lôi Ty không chú ý ánh mắt anh, cô ai oán nhìn anh một cái, đau khổ ôm trán, trong lòng mắng thầm một câu: Sếp tổng, anh độc thật!
Vừa rủa xong, Liêm Tuấn bỗng đưa tay gỡ lấy bàn tay cô đang ôm trán ra.
“Làm... làm gì thế?” Đỗ Lôi Ty sửng sốt trước hành động bất ngờ của anh, phát hiện ra ánh mắt anh hơi kỳ quặc, muốn nói gì đó thì đã không kị
Liêm Tuấn chồm tới, hôn lên trán cô.
Thời gian đột nhiên dừng lại, trong đôi mắt đen nhánh, sóng mắt chuyển động dịu dàng như muốn làm tan chảy người ta ra.
Không biết bao lâu sau, anh khẽ hỏi: “Còn đau không?”
Đỗ Lôi Ty mơ màng lắc đầu, cảm khái: “Cũng may không