Cúp máy xong, cô ngẩn ra một lúc, mấy giây sau bỗng có cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Sao cô lại ngốc nghếch gọi điện cho sếp tổng chứ? Kẻ ngốc cũng biết, giờ này anh ấy chắc chắn đang làm việc, chưa biết chừng đang phải làm rất nhiều rất nhiều việc… Còn cô lúc nãy tự dưng lại đi làm phiền anh, nếu là người khác chắc cũng không thấy vui nổi. Đỗ Lôi Ty ơi Đỗ Lôi Ty, mày đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao lại không biết điều thế chứ?
Cô thầm cười nhạo mình, ngại ngùng cười mấy tiếng nhưng trong lòng lại thấy buồn buồn"> Đỗ Lôi Ty lắc đầu, chỉ tại cái xương nứt chết tiệt này, hại cô ở nhà bắt đầu nghĩ lung tung, nghe nói cứ nghĩ linh tinh mãi sẽ dẫn đến hói đầu, thôi tìm phim để xem vậy!
Nghĩ thế, cô bắt đầu lục tìm trong kệ đĩa phim.
Phim đấu súng? Kích thích quá, đổi cái khác!
Phim kinh dị? Một mình ở nhà, tạo nghiệt à?
Phim tình cảm? Chua quá…
Và cứ thế cô tìm một lúc lâu, cuối cùng liếc thấy phim hài, mắt sáng lên! Lúc này đây không xem phim hài thì xem cái gì chứ?
Thế là Đỗ Lôi Ty nhét đĩa vào đầu đĩa với vẻ đầy kỳ vọng. Phim kể về một người đàn ông lớn tuổi đi xem mắt gặp phải đủ loại sự việc, có kẻ đồng tính, có bà thím lớn tuổi chưa chồng, thậm chí ngay cả nhân viên nghĩa trang… Một đám người kỳ quặc khiến nam chính vốn dĩ đầu đã hói càng không có sợi tóc nào.
Sung sướng xem một lúc, lại xuất hiện một đối tượng xem mắt, là một phụ nữ vừa chết chồng, cũng khá xinh đẹp, ban đầu hai người trò chuyện khá tâm đắc, về sau chủ đề lại dính đến vấn đề “người lớn”.
Cô gái tỏ vẻ nghiêm túc hỏi nam chính: “Anh thấy nền tảng của tình yêu chính là tình dục phải không?”
Nam chính sờ cái đầu nhẵn bóng của mình: “Không hoàn toàn là thế, nhưng nếu không có thì chắc chắn không thể gọi là tình yêu, nhiều nhất cũng chỉ gọi là giao tình.”
Xem đến đó, tư duy của Đỗ Lôi Ty bắt đầu phiêu dạt, giữa cô và sếp tổng rốt cuộc được xem là tình yêu hay giao tình đấy?
Vấn đề quá sâu xa, chưa nghĩ ra, thì đoạn đối thoại trong phim lại tiếp tục.
Cô gái biện bạch: “Không có thì sao? Không có cũng vẫn đầu bạc răng long được mà!” Nghĩ lại thấy bản thân nói có vẻ tuyệt đối quá, lại bổ sung: “Ý tôi là cũng không phải hoàn toàn không có, nhưng cũng đừng quá dày đặc.”
Nam chính: “Vậy cô cho rằng bao lâu thân mật một lần thì được xem là không dày đặc?”
Cô gái xem mắt đưa một ngón tay.
Nam chính tỏ vẻ đau khổ: “Một tháng một lần?”
“Một năm một lần!”
“…” Sau một hồi im lặng, nam chính quyết định, “Tôi không đồng ý, tôi hiểu vì sao chồng cô vì lý do gì mà không về nhà rồi, nếu hai ta kết hôn thì cô cũng không tìm được tôi đâu!”
Cuối cùng, âm nhạc thê lương vô hạn vang lên, cô gái xem mắt lúng túng: “Thật tiếc… Chuyện đó có ý nghĩa thế sao?”
Nam chính tỏ ra chứ…”
* * *
Tiếng nhạc khiến người ta suy nghĩ linh tinh, Đỗ Lôi Ty bỗng ngộ ra điều gì đó.
Cách lần đầu làm chuyện đó, hình như đã gần một tháng rồi nhỉ?
Sếp tổng gần đây… hình như có vẻ không thích về nhà lắm…
Nếu hỏi cô bây giờ sếp tổng ở đâu, đúng là cô không nói được…
Chẳng lẽ…
Đỗ Lôi Ty giật mình nuốt nước bọt, nhớ lại mấy lần trước không thành, lại nhớ đến chuyện mình viện đủ mọi lý do từ chối, chuyện đó không thành, sếp tổng đại nhân có vẻ rất không vui…
Tiêu rồi! Chuyện này chắc không liên quan đến chuyện đó thật chứ?
Sau khi có suy nghĩ ấy, Đỗ Lôi Ty bắt đầu thấy không yên.
Thực ra cô cũng không phải cố ý chối bỏ khi sếp tổng muốn, ai bảo họ hàng cô đến không đúng lúc? Hơn nữa bây giờ cô là người tàn tật, làm gì có chuyện tàn tật còn làm chuyện đó? Hu hu hu hu… không nghĩ được tiếp
Sự phiền muộn của cô đã được chứng thực sau khi sếp tổng về nhà buổi tối.
Tối đó Liêm Tuấn gần mười một giờ mới về nhà, lúc vào phòng thì đồng hồ đã qua mười hai giờ.
Đỗ Lôi Ty nằm trên giường không ngủ được, đến khi cảm thấy cửa phòng mở ra, đèn bật sáng một tí rồi lại tắt, sau đó là tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Tiếng nước ngừng, Liêm Tuấn bước ra.
Anh rất khẽ khàng, hẳn nhiên là sợ quấy rối cô đang ngủ, Đỗ Lôi Ty do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn trở mình, giả vờ như bị đánh thức, mắt mơ màng hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Liêm Tuấn gật đầu, “Làm em thức dậy hả?”
Đỗ Lôi Ty hơi lúng túng, lắc đầu nhưng không biết phải nói gì.
Một lúc sau, Liêm Tuấn tắt đèn lên giường, cũng im lặng.
“À… hôm nay mệt lắm sao?” Đỗ Lôi Ty thăm dò.
“Ừ.” Bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp, một lúc sau, giọng nói ấy lại tiếp tục, “Hôm nay lúc em gọi điện, anh đang họp.
“Xin lỗi, em không cố ý làm phiền anh.”
“Không sao.”
“Em… sau này không thế nữa…”
“Ừ.”
“…Nếu anh mệt, em giúp anh đấm bóp nhé?” Đang thò vuốt ra thì chăn trước ngực bị kéo đi, “Em bị thương nên ngủ sớm đi.” Nói xong, anh quay đi một bên.
Từ đó, không còn tiếng động.
Đêm tĩnh lặng, và sự đối lập rõ rệt được hình thành là một đầu óc ngốc nghếch của ai đó, nghĩ rồi nghĩ, phiền ơi là phiền… Chuyện này đúng là càng lúc càng giống chuyện đó!