Mở to mắt, Nghê Tất Thư cả kinh giống như đang bị một người ngoài hành tinh hôn, cô vừa giận vừa tức không ngừng giãy giụa, nhưng đôi tay bị sức mạnh kinh người của anh kiềm chế chặt, tức giận giãy giụa xem ra lại thành mập mờ mè nheo.
Anh tại sao có thể…, anh tại sao có thể tùy tiện như vậy chạm vào cô?
Đây chính là nụ hôn đầu của cô, cô quý trọng giữ hai mươi mấy năm, chuẩn bị để lại cho chân mệnh thiên tử của mình, thế nhưng anh lại như vậy không chút nào cướp đi nó!
Tim kịch liệt co rút đau đớn, nước mắt không nghe sai khiến từng viên lớn rơi xuống, cô không biết là hơi sức từ đâu tới, đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, ngã ra đất khóc lên.
"Cái người này tên khốn kiếp! Cái người này là tên khốn kiếp!" Cô nằm ở trên đầu gối, vừa khóc vừa mắng.
Anh chẳng những lừa gạt lòng của cô, còn trộm đi nụ hôn của cô, anh quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ!
Thấy trên đất có người nhỏ đang co rúc, thoạt nhìn thật đau lòng và tức giận, rồi lại có vẻ như vậy cô đơn vô dụng, lại để cho anh đau lòng như cắt.
"Đừng khóc!" Anh cẩn thận ngồi xổm bên người cô, tay chân luống cuống không biết làm như thế nào nói xin lỗi, cuối cùng giang hai cánh tay đem lấy cô ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.
Anh căn bản là người vô tình, nhưng vì sao lúc này đây lồng ngực ấm áp như vậy? Ấm đến nỗi khiến cô cảm thấy mình gần như sắp bị hòa tan.
Cô làm sao có thể bị hòa tan?
Tim của cô đã chết rồi, tựa như núi băng ở Bắc Cực, vĩnh viễn đóng băng, không bao giờ mở ra cho anh, cảm giác tim làm sao có thể còn có đau nhói?
Mờ mịt ngẩng đầu lên, cô tỉ mỉ ngắm nhìn lấy anh, lông mày anh, mắt của anh, đôi môi mím chặt của anh, tất cả đều thấy sao quen thuộc.
Khuôn mặt anh tuấn cực đại, vẫn làm cho cô cảm thấy tim đập nhanh, hít thở không thông.
Phùng Đốc vốn định đem lời nói rõ ràng, nhưng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô, đôi mắt sương mù hoảng hốt nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn hé mở hơi thở mê người, làm cho anh rung động lại hôn môi của cô.
Cô nên đẩy anh ra, kháng cự anh, nhưng cô lại như bị bánh mật nướng mềm, mềm nhũn ôm lấy cánh tay cường tráng, trong đầu nhồi toàn bông, hoàn toàn không có biện pháp suy tư.
Một cỗ dậy sóng từ đôi môi, cổ, một đường lan tràn đến toàn thân, khi cô hơi hồi hồn, mới phát hiện này hẳn là môi của anh, đang không chút kiêng kỵ hôn lên thân thể cô.
Mặt của cô đỏ hơn mặt trời, cả người nóng bỏng giống như là vừa từ trong chảo dầu vớt ra ngoài, một cỗ tê dại theo môi ướt át của anh.
Cô nên ngăn cản anh, nên kháng cự sự bá đạo ghê tởm của người đàn ông lần nữa xông vào cuộc sống của cô, nhưng cô lại bi ai phát hiện, mình căn bản không kháng cự được sự hấp dẫn của anh.
Tựa như kẻ nghiện thuốc, đã chia tay không rõ khổ sở cùng vui vẻ, cứu giúp cùng trầm luân, chỉ có thể mặc cho giác quan mang cô cùng nhau hủy diệt.
Người đàn ông này lòng của anh chưa bao giờ đặt trên người cô, cô vẫn là như vậy không có thuốc nào cứu được nữa yêu lấy anh, cho anh trúng yêu Tùy độc!
Cô nhắm mắt lại ôm chặt lấy anh, tựa như chết chìm trước khi có một cây bè gỗ, cô không muốn suy nghĩ một giây kế tiếp, không muốn suy nghĩ ngày mai, chỉ muốn đem mình hoàn toàn giao cho anh, làm bộ đây là một lần cuối cùng có được.
Bóng đêm thâm trầm, gió mát dắt màn cửa sổ, đầu thu ngoài cửa sổ là một mảnh yên lặng.
Mà bên trong phòng, đêm mới đang bắt đầu.
www. lyt99. cn www. lyt99. cn www. lyt99. cn
Nghe tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh của sáng sớm, Nghê Tất Thư thức tỉnh trên giường mệt mỏi vô cùng gần như ngủ mê man.
Cô theo bản năng ngồi dậy, kinh hoàng nhìn cha mẹ đang đứng ở cửa, trái tim bị kinh hách phải đập bịch bịch, trải qua kịch liệt vận động như vậy, Nghê Tất Thư toàn thân giống như là bị chiếc xe cán qua, đau đến nỗi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu lại.
Đồng thời, dán chặt ở sau lưng một "Gối dựa" ấm áp cũng đột nhiên cử động.
Cô hồ nghi quay đầu, mặt đụng chạm vào chiếc cằm nhàn nhạt râu ria, xem ra khuôn mặt anh tuấn như cũ giống như khuôn mặt ma quỷ, lại quay đầu nhìn ra cửa một chút mặt sợ đến giống như thấy khủng long đang ấp trứng, sự kiện tối hôm qua từ từ trở lại đầu, để cho cô không nhịn được cũng thét chói tai.
Nửa giờ sau, cả căn phòng náo loạn, bận bịu mặc quần áo, miệng mắng to, khóc lóc rối rít trong phòng loạn thành một đoàn.
Hai nhà Nghê Phùng, đồng thời ngồi ở trong phòng khách nhà họ Nghê cùng nhau trừng mắt nhìn đối phương, một bên còn lại là hai nữ chủ nhân, cùng với Phùng Đốc và Nghê Tất Thư.
"Ông Phùng, con trai của ông lại dám len lén chạy vào phòng con gái của tôi vô lễ với nó, xem ông muốn xử lý thế nào đây? !" Nghê Minh giận đến gương mặt xanh trắng lần lượt thay đổi.
"Tôi làm sao biết có phải là ông hay con gái ông quyến rũ con tôi?" Phùng Minh Quang mặt xem thường.
"Ông Phùng, miệng của ông sạch sẽ một chút, Tiểu Doanh nhà tôi quy củ trong sạch, ở đâu ra bản lãnh đi quyến rũ con trai của ông?"
"Quy củ trong sạch?" Phùng Minh Quang cười lạnh một tiếng."Ông thật đúng là dám nói, nếu như thực quy củ làm sao sẽ tùy tiện cùng đàn ông lên giường?"
"Ông...ông im miệng lại cho tôi!" Nghê Minh giận lớn tiếng gầm thét, cả người run rẩy không ngừng.
Một bên Nghê Tất Thư mặt cũng biến sắc, giống như hung hăng bị một quyền, khuất nhục nước mắt đã treo ở hốc mắt, lại quật cường được không chịu khiến nó rớt xuống.
"Cha, chuyện không phải như cha nói vậy, con và Tất Thư. . . . . ."
"Con câm miệng lại, cha nhất định sẽ thay con lấy lại công đạo!" Phùng Minh Quang đưa tay ngăn cản con trai mở miệng.
"Nghĩ gài tang vật cho con tôi, không có cửa đâu! Con trai là tôi sinh ra, cá tính như thế nào tôi còn không biết hay sao?" Ông căm giận mắng.
"Cha nào con nấy, làm cha quỷ trá giảo hoạt, con trai không biết có chỗ nào tốt hơn?" Nghê Minh khinh bỉ cười lạnh.
"Ông nói chuyện cẩn thận một chút, cẩn thận tôi kiện ông!" Phùng Minh Quang hiển nhiên cũng bị chọc giận.
"Tôi liền há miệng chờ ông!"
"Ông ——"
"Tôi như thế nào!"
Chủ nhân hai nhà từ trước đến giờ Thủy Hỏa Bất Dung, anh một lời tôi một câu làm cho không thể tách rời ra, trường hợp nóng nên rất muốn xông vào đánh nhau.
Hai người càng tranh cãi càng thái quá, bắt đầu động thủ đánh nhau, một bên nóng giận không cho phép mở miệng Nghê Tất Thư cùng Phùng Đốc cũng không thể nhịn được nữa, đột nhiên không hẹn mà cùng lên tiếng ——
"Là con tự nguyện!"
"Đều là sai lầm của con!"
Lời nói vừa nói ra khỏi miệng, hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, một bên Phùng Minh Quang cùng Nghê Minh cũng đều ngẩn người, quên tiếp tục gầm thét mắng nhau.
Hai người kia, một nói là tự nguyện, một nói là lỗi của anh. Đây tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ, hai người kia lừa gạt bọn họ, lén lút ngầm quan hệ?
"Tôi hỏi các người, tối hôm qua là người nào chủ động trước?" Phùng Minh Quang lớn tiếng hỏi.
"Là con!"
"Là con!"
Phùng Đốc cùng Nghê Tất Thư không hẹn mà cùng giành lấy trả lời.
"Có hay không người nào cưỡng bức?" Nghê Minh lại tiếp theo hỏi, lần đầu tiên cùng với Phùng Minh Quang đối đầu ăn ý tốt như vậy.
"Không có!"
"Không có!"
Hai người cùng nhất trí trả lời.
Nghe nói hai người trả lời, Nghê Minh cùng Phùng Minh Quang đột nhiên trầm mặc, ngồi trở lại trên ghế sa lon, mặt như có điều suy nghĩ.
Từ trước đến giờ hai nhà luôn đối đầu, như thế nào lại gặp phải tình huống lúng túng như vậy?
Nam nữ hai nhà thế nào lại không quần áo cùng nhau nằm cùng trên giường lớn, làm chuyện mà một nam chưa lập gia đình, một nữ chưa gả chỉ nhìn là biết làm chuyện gì.
"Minh Quang, nếu chuyện đã đến tình trạng này rồi, con trai ông đã làm ra chuyện nghiêm trọng như vậy, là cha ông phải có chút trách nhiệm, nếu không cô gái người ta tương lai thế nào lập gia đình được?" Mẹ Phùng lý trí phân tích nói.
"Kết hôn?" Lời này vừa nói ra, không chỉ Phùng Minh Quang, ngay cả tất cả mọi người đều bị hù dọa.
Nghê Tất Thư kinh sợ nhìn sang thấy mặt Phùng Đốc cũng kinh ngạc, nước mắt bốc lên càng dữ tợn.
"Nếu không các con có biện pháp tốt hơn sao?" Mẹ Phùng bất đắc dĩ hỏi ngược lại.
Mọi người anh xem tôi...tôi xem anh, nửa ngày không ai lên tiếng.
"Được rồi, chuyện đã đến tình trạng này rồi, Tiểu Doanh nhà chúng ta cũng chỉ có gả cho Phùng Đốc mà thôi." Mẹ Nghê thở dài nói.
"Nghê Minh, ý ông thế nào?" Phùng Minh Quang hắng giọng nói, không được tự nhiên hỏi.
Điều này cũng khó trách ông kỳ cục, hai mươi mấy năm sống chết đối đầu, chỉ trong một đêm không giải thích được biến thành thân gia, như thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.
"Tôi...tôi còn có thể như thế nào? Chuyện đã đến tình trạng này rồi !" Nghê Minh hậm hực nói.
"Chẳng qua tôi nói cho ông biết, tôi chỉ có một cô con gái bảo bối, tiền sính, thù lao những thứ này cũng không thể ít, hôn lễ cũng phải làm thuận lợi vui vẻ đấy!"
"Vấn đề này nhỏ, không thành vấn đề."
"Vậy thì tốt, ngày kết hôn phải gần ngày đính hôn một chút, ngộ nhỡ trong bụng Tiểu Doanh có nghiệt chủng. . . . . . Không, đứa trẻ, nếu bụng to rồi nhìn cũng không hay, như vậy tôi không còn mặt mũi nào."
"Không thành vấn đề, bọn tôi lập tức lấy ngày sinh tháng đẻ tìm sư phụ đi coi ngày. . . . . ."
Nghe lấy hai bên cha mẹ anh một lời tôi một câu cùng nhau thảo luận an bài thế nào bọn họ Nghê Tất Thư không nói ra được rất khó chịu.
Bọn họ căn bản cái gì cũng không phải, chỉ là nhất thời ý loạn tình mê làm chuyện không nên làm.
Cô đã là người lớn rồi, có năng lực gánh chịu hậu quả, không cần việc được an bài hôn nhân như vậy rất khó chịu tiếp nhận, còn gả cô cho một người đàn ông căn bản không yêu cô——