hì ra, anh yêu tôi đến thế, yêu đến không cho phép có bất kì ai nói xấu tôi cả.
Tôi rửa mặt, quay về bên Khang Duật, anh đang bưng một đĩa đựng hành tây chiên giòn tôi thích ăn.
“Sao lâu vậy em, có chỗ nào không thoải mái sao?” – Tuy giọng điệu của anh không có vẻ gì dao động, nhưng tôi thể cảm nhận được ánh mắt đầy lo lắng của anh dành cho mình.
Tôi vòng tay qua gáy, ôm anh – “Em yêu anh, Duật, thật sự yêu, rất yêu!”
Ban đầu, anh khẽ cứng người, sau đó ném đĩa hành tây đang cầm cho một cậu đồng nghiệp đang đứng xem trò hay, giao Cách Cách một người trong số đó, dắt tôi bỏ đi.
Tới nơi không người, đóng cửa lại, anh liền đè tôi dựa lên cửa hôn loạn, hôn xong còn có vẻ rất không vui, hung dữ nói – “Chuyện này, về nhà tính!”
Tôi vừa định tiến tới hôn anh thêm một chút, bất ngờ có tiếng đập cửa vang lên.
“Vương Gia… không phải là em cố tình quấy rầy anh và chị dâu đang ân ái, nhưng Mark tới rồi!”
Mark? Là ai?
Tôi nhìn sang Khang Duật, thấy sau khi anh nghe đến cái tên này liền lộ vẻ rất không thích.
Mở cửa, anh đưa tôi trở lại sảnh dự tiệc.
***
Một gã đàn ông trông cực kì phô trương bước tới. Nói gã ta phô trương là bởi vì quần áo mặc trên người, mới nhìn trông như trang phục của Shakepspeare khi ra sân khấu diễn kịch, mày sắc rực rỡ. Tuy rằng gã ta trông cũng khá tuấn tú, cũng rất phong độ, nhưng mặc như vậy, không phải rất phô trương thì là gì? Đã thế lại là người Trung Quốc, mất mặt quá đi mất.
“Anh ta là ai thế?” – Tôi không hỏi Khang Duật mà hỏi cậu đồng nghiệp chạy tới báo tin Mark đã đến.
Cậu ta ra vẻ ngạc nhiên – “Phúc Tấn chị dâu không biết à?”
Tôi lắc đầu.
“Vậy chị có biết là hôm nay chủ tịch sẽ công bố ai là người lên làm phó cơ trưởng tổ B chúng em không?”
“Phó cơ trưởng?” – Tôi há hốc, nhìn về phía Khang Duật và Mark đang gươm tuốt vỏ, nỏ căng dây, mặt đối mặt.
Có lẽ nào…
“Đúng là Vương Gia và Mark đấy, có điều phải chọn một trong hai người đó!”
Quả nhiên!
“Nhất định là Khang Duật nhà chúng tôi!” – Tôi nắm chặt tay, nói ra điều đã dự tính trong lòng.
“Đúng là có thể nói như vậy, kĩ thuật của Vương Gia tốt, lại có trách nhiệm, cẩn thận tỉ mỉ, làm việc rất nghiêm túc, quan hệ với mọi người… khụ khụ… cũng tốt!” – Cậu ta sau khi nói xong cái ‘quan hệ với mọi người’ xong liền run rẩy, có lẽ đây cũng là người từng bị Khang Duật đè ép – “Nhưng mà… về bằng cấp!”
“Bằng cấp, bằng cấp con khỉ mốc! Không phải người ngoại quốc coi trọng năng lực hơn sao?” – Tôi nổi giận, sao cứ lấy chuyện bằng cấp của Khang Duật ra nói hoài thế.
“Nhưng Mark lại là sinh viên hàng đầu đại học Havard của Mỹ, nghe đâu còn có hai bằng thạc sĩ!”
Tôi im bặt, cái bằng này quả hơi cao.
“Cho nên, có thể là sẽ bị Mark chiếm mất!”
“Tôi nhổ vào, tốt nghiệp Havard rồi lái máy bay thì có gì hơn người, có ngon thì tốt nghiệp tiểu học rồi lái máy bay ấy!”
Anh chàng đồng nghiệp kia kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt sáng lên, như thể vừa thông suốt điều gì – “Cuối cùng em cũng hiểu tại sao Vương Gia lại muốn kết hôn với chị. Phúc Tấn chị dâu, chị chơi được lắm!”
Chơi rất được? Đầu tôi đầu vạch đen!
“Gã Mark này em cũng chẳng thích, cứ lấy bằng đại học của mình khoe khoang suốt. Gã ta biết Vương Gia chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, xem Vương gia như thể sinh vật bậc thấp vậy!”
Tôi nổi giận, dám xem Khang Duật nhà tôi như thế sao.
Để bà đây nhất định phải dạy mày một bài học.
Mark và Khang Duật đứng đối diện nhau, một kẻ mũi cao đến trần, một người sa sầm nghiêm mặt, nói bao nhiêu bực tức thì có bấy nhiêu.
“Duke, hôm nay cậu tới là để đặc biệt chúc mừng cho tôi phải không? Thế này, sau khi chủ tịch thông báo ai sẽ làm phó cơ trưởng thì cậu nhất thiết cũng không được buồn bã, bại bởi tôi, sinh viên từ Havard, âu cũng là lẽ dĩ nhiên!”
Nhìn đi, đây là kiểu người gì chứ? Như thể nếu ai không phải là sinh viên Harvard thì nên đi chết luôn cho xong vậy. Chưa kể kết quả thế nào cũng chưa được công bố, tại sao gã ta biết chắc sẽ là mình sẽ trên cơ kẻ khác chứ.
Tôi không nhịn được, muốn xông lên chửi thẳng, thế mà lại thấy Cách Cách đang kéo kéo quần Khang Duật – “Papa, Háp-Phật là vì thế ạ?”
Khang Duật bế con gái lên, xem lời của Mark như gió thoảng qua tai.
“Là một trường học!”
Cách Cách tò mò, hỏi lại – “Là trường gì thể hả bố, sao nhìn chú kia ngạo mạn thế, cực kì ngạo mạn luôn!”
Mark nghe xong, mũi muốn đâm thủng trần nhà.
Khang Duật nhìn gã, khóe miệng khẽ nhếch, cười nham hiểm trả lời – “Là trường Háp-ơ-bin Phật0, gọi tắt là Háp-Phật đó con!”
0 Nguyên gốc là Cáp Nhĩ Tân Phật, phiên âm là Ha-erh-pin. Cáp Nhĩ Tân là một thủ phủ của tỉnh Hắc Long Giang ở phía đông bắc Trung Quốc; là một thành phố lớn, trung tâm kinh tế, chính trị ở Đông Bắc Trung Quốc. Háp-Phật là phiên âm của Havard.
Mọi người đổ mồ hôi…
Suýt nữa là bổ nhào, vội vàng dựa tường hoặc bám vào bàn.
Mark nghe xong liền tái xanh mặt mày, tay cũng run lên.
Đột nhiên Cách Cách ồ lên một tiếng, kiến cho mọi người đều tập trung về phía con bé, con bé ngay đầu về phía Mark hô lớn – “Chú ơi, thì ra chú là một con lừa ngốc!”
Hòa thượng = con lừa ngốc. Đây là từ gần đây Cách Cách học được sau khi xem phim cổ trang.
Không cần dựa tường hay bám vào bán ghế chi sất, mọi người nghe thấy đều ngã lăn.
Cách Cách lại quay đầu về hỏi Khang Duật, khó hiểu hỏi – “Papa, lừa ngốc mà cũng có thể lái máy bay hả?”
Khang Duật vuốt tóc con gái – “Cục cưng à, bất kì công việc nào cũng không được phân biệt địa vị, cũng như, người làm việc gì… cũng không phân biệt cao thấp!”
Đúng là nham hiểm, câu này có hai nghĩ rõ ràng là vừa nâng mình lên, cũng là châm biếm Mark đê tiện biết chừng nào.
Cách Cách gật đầu như rất thấu hiểu, lúc nhìn về phía Mark, tỏ ra rất thương hại – “Cách Cách hiểu rồi, chú yên tâm đi, Cách Cách không coi thường chú đâu…”
Ở sau có vài người nghe thế liền liều mạng nín cười.
Tôi nhìn Cách Cách, cảm thấy con bé còn trò gì đó chưa giở hết.
Cách Cách quay đầu nhìn Khang Duật nói tiếp – “Có điều, Cách Cách không muốn trở thành phi công giống papa nữa đâu!”
“Vì sao thế hả con?”
“Lừa ngốc có thể lái phi cơ, vậy nên có thể thấy lái máy bay rất đơn giản. Papa vì nuôi sống cả nhà nên không còn cách nào khác, Cách Cách thông minh như vậy, giống papa như thế, chắc chắn sau này có thể phóng tên lửa!” – Con bé nói xong, còn dùng tay, viu một cái làm điệu bộ đang bay lên bầu trời.
Dứt lời, toàn hội trường không nhịn được, có tiếng cười phát ra, có người cường điệu đến mức phải vừa đập tay lên bàn vừa cười ha hả.
Tôi cũng vậy.
Nhìn lại Mark tức đến muốn ngất xỉu, gã ta cũng không thể đứng tranh cãi cùng một đứa con nít, bèn nén giận khoát tay, hung dữ bỏ đi.
Tôi chạy tới, ôm Khang Duật và Cách Cách.
Tôi đã nói rồi, ai có thể địch lại cặp cha con này chứ.
Đúng là đại quái thai và tiểu quái nhân0, song kiếm hợp bích thì vô địch thiên hạ!
0 Bản gốc là ‘đại phúc hắc và tiểu phúc hắc’, phúc hắc mang nghĩa âm hiểm, đen tối. Ở đây mình chuyển trực tiếp thành quái thai, theo đúng tựa tiếng Việt đã chọn cho cả câu chuyện, giải thích lí do như ở phần giới thiệu.
Ngày hôm nay vui thật là vui, đột nhiên ở phía sau tôi có tiếng hô lớn – “Miêu Miêu, my sweet heart!”
Miêu Miêu?
Ai là Miêu Miêu chứ? Tôi có phải mèo đâu.
Tôi quay đầu lại, bất ngờ trông thấy tên sói ngoại quốc đang bổ nhào hướng về phía mình.
Tôi kinh hãi, vui vẻ kiểu gì mà sao lại không nhớ ra anh ta cơ chứ.