vừa ý thức được, môi mình đã bị anh ngậm trong miệng. Tôi lập tức bật người ra, toàn thân đỏ như tôm luộc. Hôn xong, Khang Duật còn chép miệng một cái, liếm môi – “Đừng… được rồi, nói xong rồi!”
Tôi mở to hai mắt nhìn, trong đầu trống rỗng.
“Thế nào? Có bị anh đâm phải không?” – Anh dùng lòng bàn tay vỗ về phần xung quanh viền môi của tôi.
Đâm… đâm…
Trong đầu tôi bỗng xuất hiện vô số chữ ‘đâm’, kiểu nào cỡ chữ nào cũng có.
“Bị đâm đau à? Phải không?” – Khang Duật thấy tôi không nói lời nào, cảm thấy hối hận, đưa tay sờ lên hàm râu của mình.
Cuồi cùng tôi cũng định thần trở lại, run rẩy lắp ba lắp bắp – “Anh… anh hôn… em… Đây là… đây là nụ hôn đầu của em mà!”
Đã thế… đã thế lại còn do mình dâng lên tận miệng người ta.
Anh đảo mắt một vòng, trả lời – “Anh biết!”
“Anh biết, vậy mà vẫn hôn!” – Tôi tức giận nói.
“Thì sao? Anh không hôn, chẳng lại để cho người khác?” – Khang Duật liền bày ra vẻ mặt như muốn nói ‘anh đây không có ngu’.
Tôi á khẩu. Nói cũng đúng, tôi cũng không muốn để cho người khác. Nhưng mà nghĩ lại, không đúng, làm gì có ai hôn như thế, nói thế nào cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi và anh cơ mà.
Lần đầu tiên đó!!
Như thế chẳng lãng mạn tẹo nào cả, như thế… như thế…
Vừa nãy là do kinh ngạc, hoàn toàn chẳng cảm nhận được mùi vị gì cả là thế nào? Tôi đỏ mặt, tim đập đập chân run, cảm giác có chút không hài lòng.
“Kĩ thuật hôn của anh quá kém!” – Cuối cùng tôi cũng tìm ra được một lí do để phản bác hay ho.
Tôi những tưởng nghe xong Khang Duật sẽ nổi giận, nào ngờ anh cười gian như trộm, trêu tôi.
“Vậy thì tốt rồi! Nếu không thì…” – Ánh mắt anh lại lộ vẻ cợt nhả, hướng về phía tôi – “Thử lại là được!”
Mặt tôi càng thêm đỏ, nhưng trong lòng lại rất chờ mong.
Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, nhân vật chính trong truyện tranh, đừng nói là ba năm, trong vòng ba ngày đã tiến đến hôn hít rồi, chẳng qua chúng tôi chậm hơn một tẹo.
Vậy là… vậy là… Hôn? Hay là không hôn đây? Tâm tính rụt rè của thiếu nữ cứ suy đi tính lại.
Tôi nhìn vẻ mặt nóng lòng chờ mong của Khang Duật, anh có cần bày ra vẻ hăng hái phấn khởi đến thế không?
“Miểu Miểu, anh chuẩn bị tốt rồi, lần này chắc chắn sẽ không đâm trúng em nữa đâu!”
Đây đâu phải vấn đề có râu hay không! Cái chính là… Khang Duật hôn tôi, đã thế, còn dám bày trò lừa gạt.
Đồ nham hiểm! Giọng điệu đó, tôi không chấp nhận được.
“Anh chả thèm hỏi han gì cả, cứ thế mà hôn là thế nào, chuyện này, dù thế nào anh cũng phải hỏi ý kiến em chứ!”
“Hiểu rồi!” – Anh gật đầu, suy nghĩ vài giây rồi quay về phía tôi mà nói – “Vậy, Miểu Miểu, anh muốn hôn em!”
Tôi không hề nghĩ rằng anh sẽ bất thình lình nói thẳng tuột ra như thế, ngây ngốc bị anh kéo lại, tiện thể đạt mục đích.
“Anh…” – Lại bị hôn thêm một cái nữa, tôi tức đến run tay, đã đồng ý đâu mà dám hôn người ta cơ chứ.
Anh ra bộ vô tội nhìn tôi mà nói – “Là em nói mà, phải hỏi mới có thể hôn em!”
Đồ không biết xấu hổ, tự dưng lại bóp méo nguyên ý trong câu nói của tôi.
“Được rồi, đừng giận nữa mà, hôn thì cũng hôn rồi! Cùng lắm thì hôn em thêm một cái nữa, coi như bồi thường!” – Anh đúng là đồ cơ hội, tranh thủ tôi đang ngẩn ngơ, lại hôn thêm một cái nữa.
“Vừa lòng chưa? Vừa lòng là được rồi, ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi lấy nước ngọt cho!” – Anh vỗ nhẹ lên đầu tôi, như thể vừa ăn đường, hát hò bài gì đó, vui vẻ đi xuống bếp.
Tôi không còn lời nào mà nói nữa!
Sự thật lại được chứng minh một làn nữa, rõ ràng tôi không phải đối thủ của cha này!
Thua thê thảm, không còn manh giáp!
Nụ hôn đầu của tôi, trong ngày hôm nay…. thế là mất thật rồi!