n 10 giờ, lại nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, hỏi khi nào tôi đi học, các bạn trên lớp đang chờ tôi đến, muốn tổ chức tiệc mừng. Không còn cách nào khác, tôi đành xách cặp trên lưng, đi ra cửa. Chắc hẳn là do Diễm Diễm bép xép, rõ ràng là thế, thể nào cũng vừa tới trường cũng chạy thông báo khắp nơi!
Tôi đi rất chậm, không phải vì béo không đi nổi mà thành thật là do tôi không muốn đối mặt, có thể kéo dài một giây thì là một giây, tôi vừa đi, vừa nhìn xung quanh, Nếu Khang Duật đã được tuyển thẳng rồi thì chắc sẽ không đi học nữa đâu, chỉ thảnh thơi tận hưởng kì nghỉ mà thôi. Tôi sợ anh đến đón, nên đi đường vòng.
Nhưng mà dù tôi chọn đường vòng có xa đến đâu, cổng trường cũng đã ở ngay trước mắt, ngày càng gần.
Rất nhanh sau đó liền thấy một đám người đứng trước phòng bảo vệ, tôi liền trốn ngay vào bụi cỏ cạnh cổng, len lén nhìn ra ngoài.
Tiểu Phàn, Tiểu Song, Đại Song, Từ Doanh, Lưu Lý Quân, cả nhỏ suốt ngày nghỉ vì bệnh – Tông Lê Quân0 nữa, nó đi học lại từ lúc nào vậy? Còn có đám bạn bình thường hay chơi chung cùng Khang Duật, nhưng không thấy Khang Duật đâu…
0 Tông Lê Quân, từng được nhắc tới ở chương 6, người bị Khang Duật thế chức lớp phó học tập vì hay nghỉ ốm.
Vừa lúc đó, tôi thấy có ai xẹt qua bụi cỏ.
“Vương Gia, không thấy Phúc Tấn đâu hết!” – Một nam sinh nói.
Trông Khang Duật như vừa chạy cả ngàn mét, thở hồng hộc một hồi, đến khi có thể bình ổn được nhịp thở, mới nói – “Tôi cũng không thấy! Chạy suốt đường đi rồi mà cũng không gặp. Nghĩ chắc Miểu Miểu đi xe buýt nên vội chạy về, vậy mà cổ vẫn chưa tới à?”
Số còn lại cũng lắc lắc đầu – “Ngay cả bóng cũng không thấy.”
“Có khi nào là bệnh đến ngốc rồi, không nhớ đường đi không?” – Một tên lên tiếng.
Tôi trốn trong bụi cỏ, chửi thầm – “Có mà cậu mới bệnh đến ngốc rồi ấy!”
Nhìn thấy Khang Duật, tôi càng không có gan đi ra ngoài, chỉ dám trốn trong bụi cỏ nhìn lén anh.
Mới một tháng không gặp, làm thế nào mà anh lại cao như vậy chứ, có khi đã trên 1m80 rồi. Khang Duật phát triển chiều cao còn tôi là phình về chiều ngang, vẫn luôn bảnh trai như thế. Trước kia tôi đã luôn thấy anh rất đẹp trai rồi, bây giờ càng cảm thấy chói mắt.
Có điều, hình như gầy đi nhiều, lại thêm, lông mày quắn chặt, cứ như ông già vậy.
Khang Duật nghỉ thêm một lúc, uống ngụm nước rồi nói tiếp – “Thôi, mình đi tìm tiếp!”
Tiểu Phàn kéo tay anh – “Đừng đi nữa, nói không chừng sắp tới rồi đó, thế thì uổng công. Biết là cậu sốt ruột nhưng không nên nóng vội như vậy, cậu không muốn Miểu Miểu nhìn bộ dạng mồ hôi mồ kê của cậu chứ hả? Thôi, đi rửa mặt đi, Miểu Miểu của tụi này ghét nhất là mùi mồ hôi của đám con trai.
Khang Duật cũng cảm thấy nó nói có lý, liền quay gót – “Tôi đi rửa mặt, nếu như cổ đến nhớ gọi tôi ngay lập tức nhé.”
“Biết rồi, biết rồi mà!” – Tiểu Phàn đáp.
Khang Duật chạy đi rửa mặt, còn tôi thì cứ phân vân không biết có nên bước ra hay không. Bây giờ đi ra rồi sau đó chạy thẳng vào phòng học, như thế có khi kéo dài thêm ít thời gian, có điều chỉ sợ nhỡ ra lại gặp Khang Duật trên hành lang thì cũng chết.
Tôi đưa tay gãi gãi cái mũ len đội trên đầu.
Tụi Tiểu Phàn đi qua đi lại, nhìn quanh trước cổng một hồi, tôi không thể không biết xấu hổ mà bước ra ngoài, đành tiếp tục núp ở trong.
Một lát sau, khi tụi nó tìm tới ngồi ở băng ghế đá gần cổng, tôi nhìn ra ngoài không thấy ai, mới dám đi ra từ bụi cỏ.
Tôi hít thật sâu một hơi, nắm tay thật chặt tự nói với bản thân, không cần sợ, dù gì cũng phải gặp!
Cùng lắm là chết chứ gì!!
Lúc này Tiểu Phàn nhìn thấy, tôi định chạy tới ôm nó thật chặt, không dè nó lại nhìn tôi chằm chăm, rồi bỏ qua, như thể xem tôi như người xa lạ.
Ở phòng bảo vệ, bác Tề nhìn thấy tôi cũng hỏi – “Con là học trò lớp nào thế? Sao đến muộn vậy? Ngủ quên à?”
Tôi đột nhiên nghĩ ra, Diễm Diễm chưa báo tin tôi đã về, chưa nói tôi bị béo ra, nếu không thì sao bọn họ không có ai nhận ra tôi chứ?
Lúc này, Khang Duật cũng bước đến.
Anh nhìn tôi một cái, khiến tim tôi như bị ai bóp chặt lại, cảm giác như không hề đập cái nào.
Chỉ thấy anh quay qua hỏi Tiểu Phàn – “Vợ mình tới chưa?”
Tiểu Phàn nhún vai – “Chưa thấy đến.”
Khang Duật đã rửa mặt thật sạch, khiến da dẻ sáng sủa hơn, nhìn gần thế này… tôi không muốn lặp lại, nhưng mà mẹ nó chứ, lại càng thêm đẹp trai, đẹp đến nỗi tôi chỉ muốn tạt axit cho xong.
Biết làm sao bây giờ, tôi có nên ra chào hỏi mọi người, hay cứ đứng ngây ngốc ở đây cho đến khi bọn họ nhận ra?
Hình như bác Tề thấy tôi rất ủ rũ, cho rằng là vì chuyện đến trễ, bèn an ủi – “Không sao đâu, đằng nào cũng đã muộn rồi, lần sau ngủ dậy sớm một chút là được. Mau mau vào lớp đi con!”
Đúng là có nỗi khổ mà không nói được nha trờiii.
Tôi đành lê bước qua chỗ Khang Duật, đi từng bước một, hi vọng mọi người có thể nhìn rõ tôi, vậy mà bọn họ lại xem như tôi không tồn tại.
Tôi bước qua bọn họ rồi, nhưng chẳng ai nhận ra, thế là, tôi đành lùi lại về phía cửa, đi lại lần nữa.
Cuối cùng thì mọi người cũng chú ý tới hành động kì dị của tôi.
Tôi nhìn cả bọn cười một cái, cả mặt vị phù lên, nói là cười chứ thật chất là cố nặn ra – “Chào!!”
Tụi nó nhìn thấy tôi, rồi quay lại nhìn nhau, rõ ràng là vẫn chưa nhận ra.
Đúng là cả lũ ngốc!!
Một nam sinh hỏi gã bên cạnh – “Cái bạn nữ béo béo đó, tụi mày có biết là ai không?”
Mặt tôi tái xám, đứa nào đứa nấy đều lắc đầu.
Nhưng thật ra chỉ có mỗi Khang Duật vẫn đang chăm chú nhìn tôi, sau đó lại chú ý đến móc trang trí gắn trên cặp.
Đó là cái móc có hình lỗ tai con chó tuyết bằng nhung mà anh tặng cho tôi.
Tim tôi lại như bị ai bóp nghẹn, lần này thì ngay cả thở mạnh cũng không dám, khiến tôi lại nảy ý muốn chạy trốn.
Quả nhiên, anh đã nhận ra tôi.
“Miểu Miểu?”
Nghe anh gọi, hai chân tôi đã hướng ra phía cổng muốn bỏ chạy.
Chưa kịp chạy thì Khang Duật đã ngăn tôi lại – “Miểu Miểu…”
Bỗng dưng, không biết tại sao, tôi liền òa lên, khóc nức nở.
Thế là mọi người bỗng minh mẫn hẳn.
“Là Miểu Miểu thật hả? Tại sao lại trở thành thế này?”
“Không phải đâu, chắc là do mắt tao có vấn đề”
Tiểu Song và Đại Song như muốn lòi mắt ra ngoài.
Lưu Lý Quân ra vẻ hài hước, làm bộ đưa tay lên trán như muốn té xỉu.
Đôi mắt Từ Doanh ngày thường rất bé, thế mà bây giờ, tôi cảm tưởng như được phóng đại gấp đôi.
Còn Tông Lê Quân thì từ nãy giờ cũng không hề chớp mắt một cái.
Tụi con trai cũng vây quanh tôi nhìn cho rõ.
Bỗng có tên mở miệng cảm thán – “Đồ ăn Bắc Kinh thật là tốt ha.”
Tôi vẫn còn đang khóc không dừng, Khang Duật đứng gần tôi nhất, trên mặt còn lộ vẻ hoảng hốt.
Chắc hẳn là anh đang nghĩ tôi rất xấu xí.
Tôi nói rồi, đáng lẽ không nên đến trường, cứ trốn trong nhà không bước ra cửa thì hơn.
Cúi đầu xuống, tôi không dám nhìn anh nữa, thậm chứ còn muốn bịt tai lại, để không phải nghe cái gì hết.
Vậy mà tôi vẫn nghe được một tiếng thở dài, rất sâu, như thể đã giải tỏa cái gì đó vậy.
Khi ngẩng đầu lên thì lại nhìn thấy gương mặt nhẹ nhõm của Khang Duật.
Tôi không hiểu vậy là có ý gì?
Chỉ thấy anh bước lại gần hơn, hai tay xốc nách, nhấc tôi lên khỏi mặt đất.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
Mặc dù anh vẫn cười tươi, nhưng mà theo tôi, cho dù chỉ hơi cách mặt đất nhưng anh vẫn có vẻ rất mệt mỏi, khuôn mặt cũng đỏ lên, nhưng lại không để ý, còn nói – “Miểu Miểu, không sao đâu, anh vẫn còn bế em được mà!”
Nước mắt của tôi lập tức tuôn như suối, – “Khang Duật!!”
Tôi khóc nức nở, không thèm để ý bác Tề đang nhìn tụi tôi kì dị, ôm chặt lấy cổ anh mà gào thét, luôn mồm gọi tên Khang Duật.
Thì ra, tất cả đều do tôi nghĩ lung tung.
Anh, hoàn toàn vẫn như trước.
Hôm nay, tôi thấm thía một điều, thật ra béo cũng không phải chuyện gì ghê gớm.