\']“Có! Tiểu Tình cũng từng nói như vậy! Chỉ là cô ấy đang cùng anh Hướng Phàm đi nước ngoài công tác rồi! Không biết khi nào thì về nước….”
\']“Sáng hom nay, anh ấy muốn hôn tôi, nhưng mà tôi….tôi…”
\']“Nhưng mà cô không cho anh ta hôn, quay đầu sang chỗ khác, đúng không?” Tiền YY rầu rĩ nói, nhìn thấy Đồng Thiên Ái liên tục gật đầu, trên mặt xuất hiện bộ dáng “YY!Cô đúng là thần”.
Tần Tấn Dương nghe cô lạnh nhạt nói như thế, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận. Tình nguyện nhìn thấy dáng vẻ “con nhím” của cô, hướng anh kêu to rống lớn, hoặc là múa máy môn võ Không Thủ Đạo mèo cào với anh, như vậy mới giống Đồng Thiên Ái trước kia anh từng biết. Hiện tại, cô cư nhiên lạnh lùng yên tĩnh như thế này khiến anh muốn phát điên.
Hừ! Đồ xấu xa. Lại không nói lời nào. Muốn im lặng sao? Được rồi! Tự mình mà im lặng đi.
Đồng Thiên Ái liếc nhìn sang bên phát hiện người bên này có chút mất hồn. Không lẽ hắn đang nghĩ nên tìm cách nào để tính sổ với cô sao? Tốt nhất nên rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, không nên tự rước họa vào thân.
“Tần tổng! không có chuyện gì, tôi xin phép trở về làm việc!”. Nhanh chóng nói xong, Đồng Thiên Ái xoay người bước đi thật nhanh đến trước cửa phòng.
Bỏ chạy…. mỗi lần nhìn thấy hắn... liền muốn nhanh chóng bỏ chạy…. không có bất kì lý do gì….cứ thế mà trốn chạy.
Thời điểm Đồng Thiên Ái vừa mở cửa ra, sau lưng có người giật ngược cánh tay cô lại, đem cả người ôm vào trong ngực. Lực đạo rất lớn, khiến cô có chút sợ hãi.
“A” Đồng Thiên Ái vừa la lên một tiếng liền im bặt.
Lần này, cô hẳn đã có chuẩn bị sẵn tâm lý bắt đầu kêu gào
“Tên biến thái chết tiệt. Anh lại muốn gì nữa. Anh chế nhạo tôi thế chưa đủ hay sao? Tôi như thế nào thì anh mới hài lòng hả?”
Chẳng lẽ ngày hôm qua vẫn chưa đủ với hắn sao? Mục đích của hắn không phải là đã đạt được rồi à?Trước mặt tình nhân của hắn cùng với anh Bạch Minh, hắn hung hăng, không nể mặt nói ra nỗi đau của cô. Sau đó còn tiện tay, xát thêm muối vào vết thương ấy.
Thân hình rộng lớn của hắn giờ phút này bao trùm lấy toàn bộ cơ thể mềm mại của Đồng Thiên Ái. Đem cả người Đồng Thiên Ái ép vào vách tường, dùng chính mình, giữ chặt lấy cô, không để cho cô bất kỳ cơ hội nào nhúc nhích.