Anh ta nói cái gì đó? Cái gã biến thái này! Anh ta dám bảo cô ngồi ở trong lòng của anh ta?
". . . . . ." Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng từ đầu đến cuối không hề cử động.
Bảo cô chủ động ngã vào anh ta? E hèm! Cô không làm được! Coi cô giống như những cô gái háo sắc say mê anh ta sao? Đáng ghét! Thật muốn xoay người rời đi!
Tần Tấn Dương vỗ vỗ bắp đùi của mình, lộ ra mỉm cười mê người, "Ngối ở chỗ này!"
"Anh. . . . . ." Nghĩ cùng đừng nghĩ!
Nhưng lời còn chưa nói xong, toàn bộ bị nuốt vào trong bụng.
Tình cảnh bây giờ, cô là dê đợi làm thịt, mà anh cũng là một con sói bụng đói đang kêu vang. Có lẽ, anh đã sớm chờ một khắc này, chờ rất lâu rồi.
Cho nên, hiện tại anh mới có thể đắc ý như vậy.
Thậm chí là muốn cô chủ động nhảy vào ôm lấy anh.
Biết cô chần chờ cùng không tình nguyện, hiểu được hết thảy ánh mắt cùng vẻ mặt của cô. Nhưng là muốn chinh phục ý niệm, cũng càng lúc càng mãnh liệt.
"Thế nào? Quên giao ước rồi sao?" Nhẹ nhàng mở miệng, mắt khép lại, "Vậy tôi cũng sắp quên cái phần hiệp định kia rồi."
Khóe miệng của anh đè nén vẻ tươi cười giương lên.
Như thế thật chói mắt.
Không nhìn thấy mặt của cô, chờ đợi phản ứng kế tiếp của cô. Nhưng mà có thể xác định, cô tuyệt đối sẽ khuất phục.
Hương tóc thanh nhã, cách anh càng ngày càng gần.
Tần Tấn Dương ngừng thở, hít một hơi thật sâu. Dường như muốn đem phần mùi thơm này, ẩn sâu vào trong thân thể. Sau đó, dùng để kết thúc.
Tay của cô, từ từ chạm được anh.
Thân thể mềm mại, mang theo chút cứng ngắc dựa vào trong ngực anh.
Sao mà nhỏ như vậy, da thịt lạnh như băng, dán vào lồng ngực anh. Tay của anh, rốt cuộc vòng lên thân thể của cô, rõ ràng có thể vuốt vẻ được xương của cô.
Thực sự quá gầy! Tần Tấn Dương nhíu mày.
Đồng Thiên Ái không dám nhúc nhích một chút, nhìn cẩn thận khuôn mặt gần trong gang tấc.
Lúc này mới phát hiện ra, khuôn mặt anh thật anh tuấn, có chút mê hoặc người. Hai lông mày lưỡi mác, hơi hơi khép lại, nhưng làm cho người ta có cảm giác uất ức. Phần đuôi lông mày bên phải hơi nhạt.
Rất nhạt rất nhạt, nhạt đến gần như không thấy, căn bản cũng sẽ không phát hiện.
Môi của anh sao lại như vậy, tại sao mím môi, tại sao không nói lời nào.
"Ăn cơm chưa."
Thanh âm rất nhẹ, giờ phút này ở vang lên bên tai, nhưng lại giống như một tiếng sấm va chạm tiến vào tâm hồn.
Đồng Thiên Ái trợn to hai mắt nhìn anh.
Tại sao vào thời điểm quan trọng như vậy, câu nói đầu tiên anh mở miệng hỏi cô lại là câu này! Thực sự thật kỳ quái! Không giống phong cách của anh!
Ăn cơm chưa? Ăn cơm chưa! Ừ. . . . . .
Cảm thấy một chút khẩu vị mình cũng không có, nói, "Ăn rồi!"
Tần Tấn Dương chợt mở mắt ra, một đôi ánh mắt sắc bén, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm. Giống như nhìn mặt cô là có thể nhìn trôm được lòng cô.
Ánh mắt của anh quá thâm thúy, giống như là có lực hấp dẫn, khóa cô lại, cả năng lực dời tầm mắt đi cũng không có.
Hiện tại Đồng Thiên Ái mới cảm giác được mình thấp hèn chính mình gặp phải một người đàn ông mà còn là người đàn ông đội lốt sói.
"Về sau không cho phép ăn mì ăn liền!" Đột nhiên anh nhắc lại chuyện xưa.
Ách. . . . . .
Tình huống gì đây? Anh không phải là muốn cái gì của cô sao? Vì cái gì lúc nào cũng nói có hay là không nhiều vậy? Như vậy không phải quá kỳ quái rồi sao? Hay đây là mưu kế của anh!
Đồng Thiên Ái nghe ngoan ngoãn gật đầu một cái, "Ờ."
Dù sao cũng chỉ có một tháng này! Không đúng! Nói chuẩn xác, chỉ có ba tuần lễ thôi !
Tần Tấn Dương không hề tiếp tục hỏi tới nữa, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Cô cách anh gần như vậy, khuôn mặt trắng nõn hồng hào này. Mắt của cô nhấp nháy nhấp nháy. Từ trong mắt của cô, thấy được sợ hãi của cô.
"Không cần phải sợ, anh sẽ rất dịu dàng." Đến gần bên cạnh cô, hà hơi nói.
Hơi thở có chút khan khàn, phun vào bên lỗ tai cô, chọc cho cô’ run rẩy" một trân. Có chút cảm giác tê liệt, sau đó một trận ẩm ướt kéo đến.
Tần Tấn Dương đã bắt đầu hành động, anh nghĩ gì đó thật lâu.
Lưỡi của anh tham lam liếm lên cổ của cô, nhẹ nhàng trằn trọc gặm cắn. Ở trên cổ của cô, tiếp theo in lên dấu ấn hoa hồng rất nhỏ.
Tay của anh cũng tìm kiếm đến nơi mềm mại của cô. Cách lớp quần áo, đặt lên bầu ngực rất tròn cô của.
Tuy nhiên kinh nghiệm về phương diện này một chút xíu cũng không có, nhưng là trực giác của nữ tính, mịt mù nói cho cô biết, chuyện sắp sửa xảy ra kế tiếp là cái gì.
Tại sao, giờ phút này nụ hôn của anh làm cô cảm thấy chẳng phải ghê tởm rồi sao.
Tần Tấn Dương hít một hơi thật sâu, tựa đầu chôn sâu ở cổ của cô.
Có chút khó có thể khống chế, cũng không phải là không có chạm qua phụ nữ, anh nóng lòng như thế làm cái gì, hơn nữa còn có chút khẩn trương, thật là buồn cười!
Dưới chân trầm xuống, từ trên ghế salon đứng lên.
Ngay tiếp theo, đem lấy cô ôm đi. Thân người nhỏ như vậy, khi ở trong tay anh, giống như là một con mèo đáng yêu.
Đồng Thiên Ái cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy xấu hổ khi cô không có phản kháng.
Nên giày vò anh một lát, không nên nhanh như vậy để cho anh được như ý! Nhưng là nghĩ lại, hiệp nghị này mà nói thực sự rất dễ hiểu, một bước này sớm hay muộn cũng không trốn thoát.
Chỉ là, vẫn không tiếp thu được, không tiếp thu được chính mình không có chút chống cự như vậy.
Định nhắm mắt lại, không nhìn tới anh, chấp nhận ở trong ngực anh cọ xát.
Cô đang làm cái gì? Trêu đùa anh sao? Cư nhiên ở trong lòng anh cọ tới cọ lui, cô này không biết loại động tác đối với một người đàn ông mà nói là cỡ nào nguy hiểm không?
Cắn răng, ôm cô đi về phòng ngủ.
"Đi tới phòng của em, hay là phòng của anh ." Thanh âm của anh lượn lờ trên đỉnh đầu.
Không chút nghĩ ngợi, trả lời, "Của anh"
Tại sao vậy chứ! Bởi vì. . . . . .
Bức ảnh của mẹ vẫn còn đặt ở gian phòng của cô đấy. Chẳng lẽ muốn ở trước mặt mẹ, trình diễn một màn kia? Định nói cho mẹ biết, con gái ngươi rốt cuộc từ cô gái thăng cấp lên thành phụ nữ sao?
Cô không có loại dũng khí này. . . . . .
Tại phòng ngủ của anh, cũng tràn ngập hương vị của anh. Trong cái hương vị đó, cũng nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Phỉ Dung hôm nay vừa mới quét dọn phòng, thậm trí ngay cả ga giường cũng thay cái mới. Dường như còn đọng lại dư vị của ánh nắng mặt trời, chắc là vừa mới phơi khô? Hẳn vậy...
Đột nhiên đè cô xuống giường (tuy không nói là đè xuống giường nhưng đoạn dưới có cảnh chị Ái không biết để tay ở đâu, đành nắm lấy ga giường nên mình viết như thế ), mà cô cũng chưa kịp phản ứng lại thì đã ở dưới thân anh rồi.
Tay của anh bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi. Một nút lại một nút, làn da của cô phơi bày trước không khí, đột nhiên cảm nhận được cái lạnh, cô không khỏi rùng mình.
" Người khỏe mạnh thì không sợ lạnh ". Tần Tấn Dương dừng động tác, nhấn nút điều khiển tăng nhiệt độ máy sưởi.
Đột nhiên.......không cử động....
Hử? Không có hành động? Như vậy là tốt rồi.....
Đồng Thiên Ái cẩn thận mở mắt, lại phát hiện mặt anh đnag dán chặt lấy mặt minh.
Không nhịn được kêu lên, "A ——"
Anh với cũng là cùng một dạng! Đến lúc này cũng biến thái như vậy!.
" Thiên Ái....Thiên Ái...." Anh vừa đem thân thể mình áp lên người cô, vừa nỉ non gọi tên cô.
Đồng Thiên Ái không biết đặt tay ở chỗ nào, lại không thể đem tay dán lên ngực anh, dành phải nắm lấy một đoạn ga giường
.
" Cô bé này sao khẩn trương vậy, làm cho anh có cảm giác như đang khi dễ em vậy ". Tần Tấn Dương nhìn cô, nhẹ nhàng hôn xuống cánh môi cô, hài hước nói.
" Không phải dường như, vốn là anh khi dễ tôi ". Đồng thiên Ái nói thầm.
Tần Tấn Dương lại rất thính tai, phát ra tiếng cười trầm trầm. "Vậy coi như anh đang khi dễ em đi, anh bắt đầu khi dễ đây.".
Hôn lên môi cô, không giống như nụ hôn trước, rất qua loa. Nhẹ nhàng hôn, thăm dò đến lưỡi của cô, kiên nhẫn hòa hợp với cô.
Động tác trên tay không ngừng, tiếp tục cởi áo cô.
Răng và môi dây dưa, tay thì không ngừng lên xuống.
Chợt, anh ảo não gầm nhẹ. " Đồng Thiên Ái, em cố ý phải không! Lần sau không cho em mặc áo nhiều nút như vậy. "
Cái áo sơ mi có những mười mấy nút, hơn nữa lại liền thành một hàng, nút cài lại, đặc biệt nan giải.
Đồng Thiên Ái nở nụ cười, mắt mở to vội nói. " Oh! Biết! " Mới là lạ.
Sẽ không để cho anh đơn giản được như ý. Cho nên buổi sáng trước lúc ra khỏi cửa, cô đã cố tình chọn cái áo có nhiều nút nhất.
Haha, Thiên Ái thật thông minh!
Tần Tấn Dương cúi đầu có chút phiền não, ngón tay không nhịn được cởi nút cài.
" Đáng chết " Thấp giọng oán thán, tay dùng sức, " Toạc....." một tiếng, chiếc áo sơ mi cứ như vậy bị hủy diệt trong tay anh.
" Quần áo của tôi ". Đồng Thiên Ái đỏ mặt đưa tay sờ lên y phục, " Gã biến thái chết tiệt này, dám phá hư nó ".
"Hư thì hư, lần sau sẽ mua cho em". Tần Tấn Dương thờ ơ nói.
Đồng Thiên Ái khinh thường hừ lạnh, "Tôi không thèm! Trừ phi anh đem nó vá lại cho tôi".
Vá lại? Vá thế nào? Anh đường đường là tổng đài của tập đoàn Tần thị lại đi vá áo? Trời ơi, cô thật đúng là ngây thơ.
" Em quyến rũ anh ". Anh chợt cúi đầu, âm thanh khàn khàn dị thường.
Tầm mắt hướng về chiếc áo lót đen của cô thì chuyển thành thâm trầm. Ánh mắt của anh, mang theo chút nóng bỏng, nhiệt độ càng ngày càng cao.
Hách! Tội danh thật lớn.
Cứ như vậy lảng vảng trong đầu cô! Cô có sao? Cô mưois không phải "quyến rũ", Chẳng lẽ mặc màu đen chính là quyến rũ sao? Thật ghét tên biến thái này !.
"Hừ, tôi không thèm." Đồng Thiên Ái gấp trả lời.
Tần Tấn Dương liếm hôn trước ngực xinh đẹp của cô, lại hôn lên môi của cô, mơ hồ nói, " Anh không nghe, anh xác định là em quyến rũ anh ".
Tất cả những điều cô giải thích đều vô ích, bởi vi anh đã định tội cho cô rồi.
"Đừng như vậy, Tần Tấn Dương!" Cô nhăn nhó nỉ non.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lí, biết anh đối với cô sẽ làm cái này cái nọ, nhưng vẫn là không cách nào tỉnh táo đối mặt được.
Huống chi tim cô, sao lạp đập mạnh như vậy, kịch liệt như vậy.
Dường như một giây kế tiếp, sẽ phải từ trong miệng nhảy ra ngoài.
Thế nhưng anh lại không có ý định thả cô, một tấc một tấc hôn qua, dường như đem nuốt vào trong bụng, không chừa lại một mảnh.
"Như vầy phải không?"
. . . . . .
"Hay là như vậy?"
. . . . . .
"Hay là như thế nào?"
. . . . . .
Khi anh nhìn vào đôi mắt trong suốt kia, rõ ràng sợ muốn chết, nhưng rồi lại có bộ dạng không thỏa hiệp. Bộ dạng ẩn nhẫn, đủ để cho tất cả người đàn ông phát điên.
Tần Tấn Dương nhìn cô, mồ hôi rơi trên người cô, một vài sợi tóc dán ở trên mặt.
Đưa tay vạch ra tóc của cô, nhìn thấy một mảng đỏ ửng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Trong lúc ngủ mê, Đồng Thiên Ái có vẻ cực kỳ an tĩnh. Đôi tay khẽ nắm thành quả đấm, cái miệng nhỏ nhắn đóng mở hô hấp. Mà trên người của cô, chằng chịt dấu hôn.
Tần Tấn Dương nhìn "Kiệt tác " của mình, cảm thấy cực kỳ hài lòng.
Không nhịn được lần nữa hôn lên môi của cô, trằn trọc gặm cắn.