làm ra vẻ hung dữ mới đúng. Tiêu Tinh ho một tiếng, làm mặt lạnh, giọng nói không mấy thân thiện:
“Mới sáng sớm anh chạy đến đây làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc nhìn cô, khẽ nói:
“Đến đón em”.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, cũng chính vì thế mà câu nói này càng trở nên hiển nhiên, dường như anh xuất hiện ở đây là rất đúng đắn. Tiêu Tinh thấy nhói một cái, cũng không biết vì sao, đột nhiên cô liên tưởng tới mấy cặp vợ chồng cãi cọ trong phim. Hai người cãi nhau, cô vợ tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ. Mấy hôm sau, anh chồng nguôi giận, ăn mặc lịch sự, xách một giỏ quà đến nhà mẹ vợ xin lỗi rồi đón vợ về. Hôm nay Thẩm Quân Tắc mặc bộ complet đẹp trai, tay xách quà, bên cạnh còn có một chiếc vali nhỏ. Ặc… sao lại giống người đàn ông yêu vợ chạy đến nhà mẹ vợ đón vợ trong phim đến thế nhỉ?Hình như tình tiết có chút lệch lạc thì phải?Không phải ngày hôm qua anh xin lỗi vì uống quá chén sao? Sáng nay tỉnh dậy, với phong cách của anh, lẽ ra sẽ gọi điện thoại rồi lạnh lùng nói:
“Tiêu Tinh, cô có thời gian thì sang đây dọn đồ của cô đi”.
Như thế mới đúng!Tiêu Tinh nhíu mày, nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi, sự chuyển biến thái độ của Thẩm Quân Tắc khiến cô mơ hồ. Đang vẩn vơ suy đoán tâm tư phức tạp của người đàn ông này, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói trầm lắng của anh, “Nghĩ gì thế, đầu óc của em lại bay đi tận đâu rồi?”.
Tiêu Tinh bừng tỉnh, ngượng ngùng nói:
“Em đang nghĩ, có phải là anh nhầm cái gì không? Ngày hôm qua đã nói là em dọn ra ngoài sống, anh đến đón em làm gì…”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, hỏi lại:
“Kỳ Quyên đâu?”.
“Hả?” Chuyển chủ đề cũng nhanh thật, Tiêu Tinh có chút không theo kịp, sững người một lúc mới nói, “Nó đi làm rồi”.
“Ồ, vậy anh có thể vào được chứ?”.
Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng chân thì đã không khách khí bước vào phòng, lại còn xách vali vào theo, tiện tay đóng cửa lại, hoàn toàn không bận tâm đến ý kiến của Tiêu Tinh.
“…”.
Đồ mặt dày không mời tự vào, đúng là vô liêm sỉ. Thẩm Quân Tắc thản nhiên tìm chiếc ghế sofa rồi ngồi xuống, lướt nhìn căn phòng một lượt rồi khen ngợi:
“Chỗ ở của Kỳ Quyên thật sạch sẽ”.
“Ừm”.
Tiêu Tinh quay lại, gật đầu với anh. Thẩm Quân Tắc ngẩng đầu, ngắm nhìn cô rất lâu. Bộ váy dạ hội cô mặc ngày hôm qua treo trên mắc quần áo bên cạnh, vòng cổ, vòng tay, nhẫn cũng tháo ra hết, lúc này cô đang mặc quần áo ngủ của Kỳ Quyên. Kỳ Quyên cao hơn cô một chút, cô mặc quần áo của Kỳ Quyên rộng thùng thình, trông càng gầy gò, mỏng manh hơn. Nhìn dáng vẻ của cô trong bộ quần áo thùng thình và mái tóc rối bù, đột nhiên Thẩm Quân Tắc thấy xót xa trong lòng. Nếu không phải vì ngày hôm qua nhất thời nóng vội, nói năng không đúng mực thì cô cũng không phải cô đơn một mình chạy đến nhà bạn thân ở nhờ lúc nửa đêm nửa hôm như thế. Ví tiền, quần áo, đồ dùng cá nhân đều không mang đi, phải mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, sáng sớm còn bị gọi dậy quét nhà…Càng nghĩ càng thấy đau lòng, không kìm được vẫy tay với cô, dịu dàng nói:
“Em lại đây”.
Tiêu Tinh bước vài bước, dừng lại ở vị trí cách anh một mét, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, “Làm, làm gì?”.
Thẩm Quân Tắc không trả lời, quay sang lấy một chiếc áo khoác trong vali rồi đứng dậy, bước lên trước một bước, tay phải khẽ vòng qua vai cô, khoác chiếc áo khoác lên người cô rất tự nhiên, dịu dàng nói:
“Mấy hôm nay trời lạnh, hôm nay còn có mưa. Mặc dù ở trong phòng nhưng cũng đừng mặc ít áo quá, cẩn thận không bị cảm”.
“… Cảm, cảm ơn”.
Tiêu Tinh cảm thấy bối rối trước sự quan tâm của anh. Vẻ mặt và động tác của anh đều hết sức tự nhiên, dường như khoác áo cho cô là chuyện rất bình thường. Nhưng trong lòng Tiêu Tinh lại có chút kỳ lạ, hành động thân mật này là của những người yêu nhau. Quan hệ giữa cô và anh không thân thiết như thế mới đúng… Thêm vào đó đột nhiên khoảng cách giữa hai người xích lại, thậm chí lúc anh nói hơi thở nóng ấm còn khẽ phả vào tai cô. Mặc dù cách lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh đặt trên vai, chỉ là sự tiếp xúc nhỏ như vậy đã khiến Tiêu Tinh cảm thấy khó thở, tim đập thình thịch. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu lắng của anh, vội vàng bối rối cúi đầu xuống, tránh ánh mắt anh. Thẩm Quân Tắc chỉnh lại áo khoác cho cô rồi mới rụt tay lại, khẽ nói:
“Em muốn chuyển đi cũng được nhưng điều kiện là anh tìm nhà cho em. Một mình em thuê nhà bên ngoài anh không yên tâm”.
Anh nghĩ một lúc rồi nói, “Thế này nhé, đợi anh tìm được nhà cho em thì em chuyển đi, được không?”.
“Vâng…”.
Nghe giọng nói dịu dàng của anh, Tiêu Tinh không tự chủ được, ngây ngô gật đầu.
“Vậy em cứ ở chỗ Kỳ Quyên vài ngày. Anh mang ít quần áo cho em, ở trong vali ấy. Còn có ví tiền, sạc pin, điện thoại nữa, tất cả đều ở trong đó”.
“Vâng…”.
Tiêu Tinh tiếp tục ngây ngô gật đầu, im lặng một lúc rồi ngượng ngùng nói, “Cảm… cảm ơn anh”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, “Đừng khách sáo”.
Nhìn cô gái bối rối cúi đầu nắm chặt tay trước mặt, ánh mắt của Thẩm Quân Tắc cũng dần trở nên dịu dàng. Thực ra chẳng có gì là không thể chấp nhận được, mặc dù thích cô là việc bất ngờ hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhưng nghĩ lại thì một người cô đơn bao nhiêu năm như anh, có lẽ người anh cần chính là một cô gái như thế này. Cô không nhanh nhẹn giỏi giang như những cô gái trên thương trường, không dịu dàng nho nhã như tiểu thư đài các, không mưu mô gian xảo như những nữ hoàng giao tiếp. Cô chỉ là một cô gái trong sáng, thỉnh thoảng có chút ngốc nghếch, có chút khác người, dốc hết mọi nhiệt huyết vào mỹ thuật, đã thích gì là sẽ vô cùng cố chấp. Nhìn thì có vẻ là người nóng tính, nói năng bừa bãi, nhưng thực ra rất tốt bụng, dễ mềm lòng, phải chịu ấm ức thì lầm rầm chửi rủa vài câu nhưng chưa bao giờ ôm hận trong lòng, tất cả mọi ân oán đều tan biến rất nhanh, luôn luôn vui vẻ vô tư, lạc quan hoạt bát, không dễ đánh gục, khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập nụ cười. Chính là cô gái ấy, một cô gái lúc nào cũng đánh trúng điểm yếu của anh, lúc nào cũng khiến anh bối rối. Có lẽ từ hồi còn ở Mỹ, Minh Huệ đã nói đúng kết cục, sống với cô lâu rồi, thật sự sẽ thích cô. Sự việc đến lúc này cũng chỉ có thể thừa nhận. Ai có thể đoán trước được chuyện tình cảm? Mặc dù anh đào cái hố này tự chôn mình nhưng lại tìm được người con gái mà mình muốn bảo vệ. Hai người cùng ở dưới đó cũng không thiệt thòi.