“Anh chắc chắn là tôi và cô ấy nhất định sẽ ly hôn như vậy sao?”.
Tiêu Phàm cau mày:
“Chẳng phải hai người đều coi nhau như kẻ thù sao? Lẽ nào còn có thể vun đắp tình cảm?”.
Câu hỏi này quả thực rất gây hiềm khích. Thẩm Quân Tắc sa sầm mặt xuống, “Tóm lại, tôi sẽ không để cô ấy phải chịu ấm ức. Tôi không có hứng thú ức hiếp nữ sinh”.
“Ô…”.
Tiêu Phàm im lặng một lúc, “Thế thì tốt”.
Hai người bước ra khỏi thư phòng, vừa trải qua đàm phán, cả hai đều nghiêm mặt lại, trông rất hình sự. Lúc đi qua căn phòng bên cạnh, Thẩm Quân Tắc liếc nhìn thấy rèm cửa màu xanh da trời nhạt, không kìm được dừng bước. Tiêu Phàm nhìn anh, “Đây là phòng của Tiêu Tinh, phòng của nữ sinh, cậu có hứng thú vào xem không?”.
Thẩm Quân Tắc cau mày, “Có chứ”.
Anh biết Tiêu Phàm thấy mình chướng mắt, có lẽ bắt đầu từ cái ngày anh tìm anh ta làm luật sư biện hộ cho mình. Dù sao anh cũng không hy vọng tất cả người nhà họ Tiêu đều thích anh như bố Tiêu Tinh. Có một Tiêu Phàm ghét anh, anh mới thấy bình thường. Phòng của Tiêu Tinh được dọn dẹp rất sạch sẽ, có điều cách bài trí trong phòng hơi kỳ quái. Rèm cửa và ga trải giường màu xanh da trời nhạt, phía trên có in hình khỉ Yoyo mà cô thích nhất, trần nhà sơn trời xanh mây trắng… Căn phòng kỳ lạ thế này cô có thể ngủ được sao? Nửa đêm tỉnh dậy bật đèn, trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng? Chiếc bàn màu trắng được lau chùi rất sạch sẽ, trên chiếc đèn bàn còn đeo chuỗi hạt đáng yêu, bên cạnh có một album. Thẩm Quân Tắc tò mò cầm lên xem, bức ảnh đầu tiên đã khiến anh vô cùng chấn động. Nếu không phải Tiêu Phàm đứng bên cạnh thì chắc chắn anh sẽ bật cười. Đó là bức ảnh của Tiêu Tinh hồi còn nhỏ, tay ôm con mèo mướp, tết hai bím tóc xinh xắn, khuôn mặt mũm mĩm, rất đáng yêu, khiến người ta nhìn mà chỉ muốn véo má. Anh giở tiếp, đều là những bức ảnh của cô hồi nhỏ. Tiêu Tinh hồi nhỏ trông rất ngoan ngoãn, ngây ngô đứng trước ống kính, không biết tạo dáng, không biết cười như thế nào, ngốc nghếch nhưng đáng yêu… Đến tiểu học, dần dần có chút “biến dạng”, biết tạo dáng và làm mặt xấu. Đến trung học càng biến dạng hơn, không có một bức ảnh nào là nghiêm túc. Sau đó, cô càng ngày càng xinh đẹp, động tác cũng ngày càng kỳ quái. Có một tấm là cô đứng trước bức tượng điêu khắc, học tư thế điêu khắc, trông rất giống. Còn có kiểu đứng một chân trên cầu, đứng trước thư viện, vờ làm ra vẻ say sưa nhưng lại cầm ngược sách, học tư thế A di đà phật của hòa thượng, tung chân đá bóng, dang hai tay trên thuyền, cùng Vệ Nam, Kỳ Quyên tạo dáng kinh điển trên tàu Titanic… Rất nhiều tư thế khó bề tưởng tượng, đầu óc của cô cũng thật phong phú. Nếu cứ ngoan ngoãn như hồi còn nhỏ thì tốt biết bao! Thẩm Quân Tắc cố gắng kìm nén những cơn co giật trên khuôn mặt, lẳng lặng đặt album xuống. Tiêu Phàm cười, “Thế nào, xem ảnh xong không có cảm tưởng gì sao?”.
Thẩm Quân Tắc quay đầu lại, nói với giọng đầy ẩn ý:
“Cảm tưởng thì có nhưng không thể hình dung được”.
Thẩm Quân Tắc và Tiêu Phàm đi xuống phòng khách. Mọi người vẫn đang nói chuyện. Lúc này đã là chín giờ tối, Thẩm Quân Tắc nghĩ đã đến lúc ra về. Anh đang định chào mọi người thì đột nhiên điện thoại của bố vợ đổ chuông. “Alo, Tiêu Tinh à…”.
Tiêu Chính Đức mỉm cười, rõ ràng là rất vui vì con gái gọi điện cho mình, “Con ở đâu? Nhà chị Vu Giai?”.
“Vâng, hôm nay chị đến chỗ con xem phòng tân hôn, thấy con ở nhà một mình nên bảo con đến nhà chị sống mấy hôm”, Tiêu Tinh cười nói. Thực ra chị họ kéo cô đi làm bảo mẫu. Đứa bé kia suốt ngày quấy khóc, nhưng thật lạ vì sau khi nhìn thấy cô lại không khóc nữa. Thế nên chị họ kéo cô đi dỗ dành trẻ con. “Đúng rồi, bố nghe Quân Tắc nói con muốn chuyển sang học viện mỹ thuật, đúng không?”.
Tiêu Chính Đức nói rồi quay sang nhìn Thẩm Quân Tắc. Trước bữa ăn, Thẩm Quân Tắc tìm cơ hội nói với ông chuyện này. Trước khi kết hôn anh đã từng đồng ý với Tiêu Tinh sẽ thuyết phục bố mẹ vợ cho cô chuyển trường, dĩ nhiên phải giữ lời hứa. Không ngờ, bố Tiêu Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hại anh không kịp nói hết những điều mà mình đã chuẩn bị trước. “Đúng vậy, bố đồng ý đi mà. Hai hôm nữa con sẽ đi làm thủ tục thôi học, con không muốn một mình ở New York học cái gì mà quản lý công thương, con muốn quay về, tiếp tục học vẽ. Dù sao thì chuyện làm ăn ở nhà có bố và Quân Tắc rồi, cũng không cần đến con. Một người không biết gì về thương trường như con, bố mà giao sản nghiệp nhà họ Tiêu vào tay con thì chắc chắn là chưa đầy một tháng đã phá sản”, Tiêu Tinh nghiêm túc nói. Tiêu Chính Đức im lặng một lúc rồi mới cười nói: