Trần Khiết Khiết nói: “Hàn Thuật, anh có thể đại diện Cát Niên ư? Hoặc nói, anh có thể đại diện Phi Minh sao? Hôm nay tôi đến đây không phải chỉ tình nguyện từ một phía. Phi Minh cần có mẹ, là con bé đã chọn tôi, con bé đồng ý sau này sẽ sống cùng tôi, anh hiểu không?”
“Cô đang nói càn đấy à, dù gì cái miệng cũng là của cô mà. Phi Minh sẽ cùng cô? Tôi đến xấu hổ thay cho cô đấy!” Hàn Thuật đương nhiên không tin.
Cuộc cãi vã của hai người ngoài cửa thực ra đã lọt vào tai những người trong phòng, Phi Minh không khóc nữa, cô bé hoang mang mở mắt, cố gắng phân biệt tiếng của mẹ trong thế giới mơ hồ. Không cần mở miệng nói câu nào, Cát Niên cũng đã hiểu, bởi cô không hề nhìn thấy chút oán hận nào trên mặt Phi Minh, trên khuôn mặt ấy chỉ toát lên vẻ quyến luyến.
Thế nhưng cô vẫn nhẹ giọng hỏi cô bé: “Là thật sao?”
Phi Minh do dự một lúc rồi vẫn gật đầu, cô bé thì thầm nói: “Cô, cháu không nỡ xa cô, nhưng cháu không phải trẻ mồ côi, cháu muốn có mẹ. Cháu đã nói với mẹ cháu không thể đi ngay với mẹ, bởi cháu còn phải đón Tết với cô, nếu không có cháu, cô đón Tết một mình sẽ rất cô đơn… Cháu đã nhận lời mẹ đón Tết xong sẽ sống cùng mẹ, giờ cháu đang trong viện, nhưng nếu sau này có thể xuất viện, cháu không muốn rời xa mẹ nữa.”
Cát Niên thẫn người nghe xong, gật gật đầu. Chính cô đã nói cần để cô bé đưa ra lựa chọn này, cô mong Phi Minh làm được những việc cô bé muốn làm, lựa chọn cuộc sống cô bé muốn có. Kết cục này Cát Niên đã sớm có dự cảm. Nhưng đêm giao thừa vừa qua đi khiến cô có một ảo giác, rằng họ sẽ bình yên sống trong mảnh sân đó, vĩnh viễn không bao giờ cách xa. Cô vẫn luôn nói với Phi Minh, người đang sống chẳng thể nào bàn được chuyện vĩnh viễn. Nhưng chính cô lại đã quên mất.
Đương nhiên cũng không thể trách Phi Minh, đối với một đứa trẻ không biết mình còn bao nhiêu thời gian, mỗi giây mỗi phút còn lại đều rất quý báu, quý báu đến nỗi cô bé không nỡ dùng hận để trách người mẹ năm đó đã vứt bỏ mình, cô bé chỉ muốn yêu, không chờ nổi tranh đấu từng giây từng phút để yêu.
Cát Niên đứng dậy đi ra ngoài cửa, Hàn Thuật và Trần Khiết Khiết tranh cãi đang đà khốc liệt vừa nhìn thấy cô liền dừng lại rất tự nhiên.
“Em nói có nực cười không, cô ta cho rằng cái gì cũng chỉ cần cô ta nói là xong, cô ta chưa nuôi dưỡng Phi Minh nổi một ngày mà lại cứ nghĩ Phi Minh sẽ đi cùng cô ta?” Hàn Thuật nói với Cát Niên, giọng nói như không thể cảm thấy hoang đường hơn được nữa.
“Cô ấy nói thật đấy, Hàn Thuật, Phi Minh muốn ở cùng cô ấy.”
Hàn Thuật không ngờ câu nói này có thể thốt ra khỏi miệng Cát Niên bình tĩnh đến vậy, vì sao anh lại trở thành kẻ duy nhất không thể tiếp nhận sự thật trước mắt này?
Cát Niên hít một hơi thật sâu rồi quay sang Trần Khiết Khiết, “Con bé là con cô, không ai có thể đưa đi được. Nhưng giờ nó đã ốm thế này, có tranh giành cũng chẳng có nghĩa lý gì, mọi chuyện để con bé chuyển biến tốt rồi nói.”
Trần Khiết Khiết lạnh lùng, kiên cường đối diện với Hàn Thuật nhưng trước mặt Cát Niên lại đỏ ửng tròng mắt, “Cảm ơn cậu! Nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ đến chăm sóc Phi Minh.”
Hàn Thuật nhận rõ hiện thực trước mắt mà không dám tin, anh không sao lý giải nổi, tiếp tục chất vấn: “Phi Minh muốn cùng cô ta, vì sao chứ, mẹ ruột chưa từng gặp mặt có thể quan trọng hơn một người đã nuôi dưỡng con bé mười một năm trời ư?” Nói rồi anh quay sang lườm Trần Khiết Khiết, “Rốt cuộc cô đã giở trò gì, cô đã nói gì với con bé?”
Rõ ràng Cát Niên cũng muốn có một câu trả lời, Phi Minh muốn đi cùng Trần Khiết Khiết, đương nhiên cô không giữ nổi, nhưng cô chỉ muốn biết chiều hôm đó, Phi Minh và Trần Khiết Khiết rốt cuộc đã nói những gì trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi ấy để đến nỗi Phi Minh lập tức đưa ra quyết định này.
Trần Khiết Khiết nói với Cát Niên: “Tôi không lừa Phi Minh bất kỳ chuyện gì, thậm chí tôi nói với con bé rằng tôi đã sai, tôi đã vứt bỏ nó. Con bé nghe tôi nói xong chỉ hỏi tôi một câu.”
“Con bé hỏi vì sao cậu yêu nó?” Điều này không hề khó đoán đối với Cát Niên, cùng một câu hỏi, Phi Minh đã hỏi cô, cũng đã hỏi Hàn Thuật, nhưng bất kể cô trả lời thế nào, ánh mắt Phi Minh vẫn chỉ buồn bã.
Trần Khiết Khiết hơi kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu nói: “Đúng thế, con bé đã hỏi tôi như vậy.”
Trần Khiết Khiết nói: “Tôi nói với con bé, tôi cũng không biết vì sao yêu con bé, có lẽ vốn đã chẳng có lý do, chỉ vì con bé là con gái tôi.”
Cát Niên câm lặng, dường như cô đã hiểu ra, có lẽ đây là điểm cô không bằng Trần Khiết Khiết. Bất kể bao nhiêu năm nay cô quan tâm chăm sóc thế nào, trước một câu hỏi đơn giản là vậy, đáp án cũng rất rõ ràng, nhưng cô vẫn không trả lời được. Vì cô không cách nào nói với Phi Minh, rằng cô yêu Phi Minh, Phi Minh là một phần sinh mạng của cô, nhưng tất cả những nguyện ước ban đầu đều là vì trong đứa trẻ này có hình dáng của Vu Vũ.
Còn thứ Phi Minh cần lại là tình yêu của người mẹ không cần hỏi nguyên do.
Trái tim cô bé quá đơn giản, nhưng lại dễ dàng cảm nhận sự thuần túy hơn những người lớn.
“Em không thể để cô ta ức hiếp được.” Hàn Thuật phẫn nộ bất bình cho Cát Niên.
Cát Niên cúi đầu nói: “Em vốn đã chẳng có quan hệ máu mủ gì với Phi Minh, giờ mẹ đẻ con bé đã xuất hiện rồi, em… cũng coi như em trút được gánh nặng, đối với mọi người đều tốt cả.”
Giọng cô bình thản, mặc nhiên, không hề có ý định giấu giếm Phi Minh đang ở bên trong, tiếp đó cô nói với Trần Khiết Khiết: “Cậu vào thăm con bé đi, nó vẫn đang đợi cậu. Đợi lát nữa bác sĩ sẽ có dặn dò, lúc đấy cậu cùng đi với tôi luôn.”
“Cô….” Hàn Thuật nhìn Trần Khiết Khiết đi vào phòng bệnh, không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể giậm chân, chỉ vào Cát Niên nói, “Em bảo anh phải nói thế nào đây?”
Cát Niên ngăn Hàn Thuật đang không cam lòng phó mặc cho Trần Khiết Khiết dễ dàng đoạt được đứa bé dừng lại: “Sao anh cứ phải nói gì chứ?”
Thực ra cô hoàn toàn có thể khiến màn kịch này thêm khốc liệt, thảm thương hơn nữa, nhìn nhau khóc ròng, không nỡ rời xa, ôm ấp dặn dò, giở lại chuyện cũ, khóc lóc xin lỗi, trách cứ lẫn nhau… đều không phải chuyện khó. Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì, ngoài việc khiến mọi người có vẻ càng thêm đau khổ, càng thêm đáng thương, đau lòng, mà những thứ ấy Cát Niên đã chịu quá đủ rồi. Quan trọng hơn là, quá trình gian nan này vẫn chỉ hướng về một kết quả, người nên đi thì vẫn sẽ đi, bởi đây là lựa chọn của riêng Phi Minh.