Cát Niên hiểu mình chỉ là một người thấp cổ bé họng, nhưng bộ dạng của Đường Nghiệp lúc này không chịu nổi bất cứ giày vò nào nữa. Cô nói xong câu ấy liền nhận ra cả ba người mặc đồng phục đều đồng loạt quay lại nhìn mình, đương nhiên, bao gồm cả Hàn Thuật.
Cát Niên cúi gằm mặt nhưng vẫn không hết hy vọng, cô lúng búng nói tiếp: “Xin lỗi, nhưng hiện giờ anh ấy thực sự ốm rất nặng.”
Hàn Thuật thờ ơ nói: “Cô biết anh ta đã làm những gì không? Nếu tôi là cô, tôi sẽ tránh xa anh ta ra một chút.”
Cát Niên định nói, anh vốn dĩ không phải là tôi. Cô nghĩ có lẽ giới hạn của bản thân mình rất rất thấp, bất kể Đường Nghiệp đã làm gì, cô chỉ biết, Đường Nghiệp chưa hề làm hại cô, hơn nữa anh thật sự còn đang ốm.
Nhưng cô đương nhiên không định khiêu chiến lòng nhẫn nại của Hàn Thuật, cô quay đầu lấy nước vừa đun, rót ra cốc giấy nhà Đường Nghiệp, định đưa cho mỗi người một cốc.
.
Cốc đầu tiên cô đưa cho người có vẻ trẻ nhất luôn miệng kêu khát khi nãy, cô cẩn trọng từng ly từng tí, dường như còn có cảm giác hèn mọn: “Mời anh uống nước.”
Chỉ đáng tiếc đối phương trẻ tuổi còn hừng hực khí thế, lại đã nhìn thấu ý đồ của cô, liền khoát tay từ chối, “Không cần.” Mấy ngón tay đưa ra hất qua cánh tay Cát Niên đang bưng nước làm tay cô khẽ chệch đi, nước trong cốc lập tức bị văng ra ngoài, đổ lên mu bàn tay Cát Niên, tuy không nóng bỏng, nhưng nhiệt độ vẫn làm da tay đỏ ửng.
“Không có mắt à!” Hàn Thuật lập tức gào lên.
Mặt Cát Niên còn đỏ hơn cả da trên tay, vội vàng nói tiếng “Xin lỗi”, rồi nhanh chóng vẩy nước trên tay.
“Không nói em!” Hàn Thuật giận đến mức khuôn mặt cũng như bị nước sôi dội qua.
Anh không nói cô, vậy đương nhiên là nói người đồng nghiệp vừa lỡ tay kia.
Chàng thanh niên có lẽ vừa mới tốt nghiệp không lâu, anh ta vốn dĩ cũng không có ý gì, chỉ là mốn bày tỏ rõ lập trường của mình trước mặt đồng nghiệp và “người nhà” nghi phạm đang xin xỏ mà thôi. Không ngờ nhất thời lỡ khoát tay quá mạnh, anh ta cũng hoàn toàn không ngờ hành động ấy lại khiến cấp trên của mình phản ứng gay gắt đến vậy, bất giác chỉ biết đứng đơ ra một chỗ.
May sao Lão Hồ chắc cũng đã mười mấy năm trong nghề, vội vàng đưa tay thử độ nước trong bình, giảng hòa đôi bên: “Không sao, không sao, cũng không nóng lắm.”
Hàn Thuật lập tức rời mắt khỏi tay Cát Niên, phản ứng vừa rồi của anh hoàn toàn do bản năng, chưa được não bộ xử lý, lời vừa nói ra miệng đã cảm thấy hối hận. Ngày thường anh luôn ưa giữ thể diện, trọng khí khái, chưa từng thất thố trước mặt đồng nghiệp, đặc biệt là cấp dưới. Anh hắng giọng mấy tiếng, quay sang người thanh niên trẻ dịu giọng bổ sung, “Cẩn thận chút, không phải cậu kêu khát sao?”
“Hì hì.” Chàng thanh niên gượng gạo cười mấy tiếng quay sang Cát Niên nói: “Xin lỗi chị.”
“Là do tôi không cẩn thận.” Cát Niên vội vàng nhân thời cơ rót lại một cốc đầy đưa qua, lần này cực kỳ thuận lợi, nhất là Lão Hồ, vừa đón lấy đã uống hết ngay.
Hàn Thuật là người cuối cùng đón lấy chiếc cốc từ tay Cát Niên, đầu ngón tay hai người khẽ chạm vào nhau trên chiếc cốc nhỏ, đúng lúc Hàn Thuật đưa tay ra, Cát Niên chợt thấy vết lằn đỏ sâu trên mu bàn tay trái của anh, vết lằn kéo dài đến tận phía dưới chiếc măng sét trắng tinh.
Cô thoáng kinh ngạc, Hàn Thuật đón lấy cốc nước liền vội thu tay lại, bàn tay còn lại khẽ kéo kéo măng sét.
Lúc này Đường Nghiệp đã lấy xong áo khoác bước lại phía trước cửa mọi người đang đứng.
“Được rồi.” Vừa nói anh vừa đưa tay che miệng, quay người tiếp tục ho.
Vẻ cầu xin trong mắt Cát Niên bất giác rõ hơn vài phần, cô đã từng trải qua thẩm vấn, vậy nên biết rõ hơn ai hết sự dai dẳng, giày vò của quá trình ấy.
Hàn Thuật dùng hai tay bưng chiếc cốc giấy, thực ra có lẽ cô đã biết anh ghét mùi của cốc giấy thế nào, nhưng cô không biết anh còn ghét hơn cảm giác thận trọng khi cầm cốc giấy - cầm nhẹ, chiếc cốc sẽ tuột khỏi tay, cầm chặt, nó lại biến dạng, nước tràn lênh láng, rốt cuộc phải làm thế nào mới đúng.
Không ngờ Lão Hồ lúc này liền mở lời nói: “Trưởng phòng Hàn à, theo tôi thấy bộ dạng anh ta thế này hay là thư thư một thời gian, sự việc không gấp, vả lại anh ta cũng chạy không nổi.”
“Thế ư?” Hàn Thuật đáp lại một câu như đang suy nghĩ, anh nhìn qua Đường Nghiệp rồi nói: “Lão Hồ nói cũng có lý, anh đang ốm nặng thế này, hôm nay cứ dừng tại đây đã. Nhưng nếu anh thông minh, tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi thành phố trong thời gian này.”
“Anh ấy không thế đâu.” Cát Niên nhẹ hẳn lòng, nhìn Đường Nghiệp như tìm sự chứng nhận, Đường Nghiệp khẽ gật đầu.
“Tôi xuống đánh xe lại. Tiểu Tằng, chúng ta xuống trước thôi, à đúng rồi, Hàn Thuật, đừng quên còn tập tài liệu trên bàn đấy.”
Không đợi Hàn Thuật thu dọn tập tài liệu trên bàn phòng khách nhà Đường Nghiệp, Lão Hồ và Tiểu Tằng đã xuống dưới luôn.
“Cám ơn anh, Hàn Thuật.” Đường Nghiệp nói với giọng yếu ớt nhưng rất chân thành.
“Tuyệt đối đừng cảm ơn tôi.” Hàn Thuật cười mỉa mai, “Có những chuyện anh tự biết trong lòng là được rồi, không phải tôi tha cho anh. Nói thật, anh không biết tôi mong chờ thế nào đến ngày đưa anh ra trước pháp luật đâu. Còn nữa, tôi đã có thể điều tra ra khoản tiền của Diệp Bỉnh Văn ở Quảng Lợi-Giang Nguyên được chuyển từ tài khoản của anh ở nước ngoài, vì vậy muốn tìm ra ghi chép trước đây cũng chẳng khó khăn gì, anh đã làm gì tự anh biết. Nhưng, tôi muốn nhắc anh, Đường Nghiệp, anh không nuốt nổi số tiền ấy, cũng không cáng nổi đâu, nếu như anh không chịu khai ra kẻ đứng đằng sau anh là ai, vụ này đủ đè chết anh đấy.”
Đường Nghiệp nói: “Chuyện gì các anh cũng đã có thể điều tra ra như thế, vậy tôi nhận hay không nhận, khai hay không khai cũng có gì khác đâu?”
Hàn Thuật nói: “Cũng đúng, tuy anh không nói, nhưng tôi vẫn đã điều tra ra một số chuyện rất thú vị, ví dụ như chuyện phó giám đốc Đằng của Quảng Lợi…”
Khuôn mặt lúc trước còn có thể coi như bình tĩnh của Đường Nghiệp lập tức tái xanh, ngực anh phập phồng thở gấp, nhưng vẫn không nói lời nào.
“Em muốn biết không?” Hàn Thuật như ác ý khẽ cúi người quay sang nói với Cát Niên đang đứng bên cạnh anh.
Cát Niên chỉ có thể giả như không hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Để em tiễn anh.” Cát Niên bước ra trước ấn nút thang máy cho Hàn Thuật.
Hàn Thuật vui vẻ đồng ý, bước theo sau cô, cánh cửa nhà Đường Nghiệp chầm chậm khép lại. Thang máy dần đi lên, cảm giác đắc thắng khi nãy của Hàn Thuật trước mặt Đường Nghiệp cũng đã biến mất, bên cạnh anh, Cát Niên vẫn chỉ chuyên tâm chờ thang máy.
“Anh biết… em cho rằng anh cố ý nhắm vào anh ta…” Hàn Thuật kéo dài giọng, ngữ điệu cũng hơi khác lạ, “Nhưng cũng chẳng lạ, mẹ nuôi cũng nghĩ vậy… trong lòng hai người anh là kẻ hẹp hòi thế đấy, em cứ nghĩ vậy đi, anh cũng không quan tâm.”
Cát Niên quay đầu nhìn anh, nói chệch sang chuyện khác: “Tay anh sao thế?”
Chỉ một câu đơn giản là vậy, nhưng mắt Hàn Thuật bỗng đỏ hoe. Anh nhìn lên trần nhà, lòng thầm nghĩ, mẹ kiếp, đúng là vô dụng, nhưng thật sự, mẹ kiếp, cũng thật tủi thân.
“Lại bị đánh à?” Cát Niên miệng hỏi nhưng trong lòng đã rõ tám chín phần đáp án, từ nhỏ đến lớn, ngoài bố anh còn ai có thể đánh thành vệt lằn trên tay quý tử nhà họ Hàn thế này?
Hàn Thuật không trả lời. Thực ra ngay từ khi bị cô nhìn thấy vết lằn trên tay mình, tuy lòng tự tôn khiến anh cố ý che giấu, nhưng trong thâm tâm anh vẫn hy vọng cô có thể nhìn thêm một chút, hy vọng cô có thể hỏi một tiếng, bởi ông cụ đã rất nặng tay, thật sự rất đau. Cô có hiểu, anh mới thấy đáng.
“Việc chuyển viện của Phi Minh đã giải quyết ổn thỏa rồi, ngày mai sẽ chuyển. Đã gặp em ở đây thế này thì tối anh cũng không phải qua bệnh viện nữa.”
Cửa thang máy cuối cùng cũng đã mở, Hàn Thuật vội vàng bước vào, anh sợ chỉ cần đợi một giây nữa, mình sẽ làm chuyện gì mất mặt trước Cát Niên.
Thang máy đưa Hàn Thuật xuống tầng, vừa ra cửa đã thấy xe Lão Hồ đợi phía trước. Lúc này Hàn Thuật mới nhận ra tay mình vẫn đang cầm chiếc cốc giấy. Đi ngang qua thùng rác, anh ném mạnh chiếc cốc vào trong, hít một hơi sâu, lại một hơi sâu nữa, rồi bước về phía xe Lão Hồ với sắc mặt lãnh đạm như thường.