sách lược lẫn đống mạng che mặt ôn hòa tình cảm ấy nữa. Bà có sở trường làm công tác tư tưởng, nói chuyện đạo đức đều rất tự nhiên, không một kẽ hở, nhưng trước mặt Tạ Cát Niên, mấy thứ đạo lý đó càng nói càng thấy giả dối. Bà thở dài một tiếng: “Cháu không làm mẹ, nhưng tôi hy vọng cháu hiểu được tấm lòng một người mẹ, tôi không cố tình làm hại đến cháu, cháu cứ nói đi, tôi phải làm gì mới có thể bồi thường cho cháu?”
Không hổ là mẹ nuôi con nuôi. Cát Niên thầm nghĩ, giọng điệu của bọn họ sao giống nhau đến vậy, cô nói đi, tôi phải bồi thường cho cô như thế nào? Như thể bọn họ là Thượng đế, bất cứ điều gì cũng có thể ban phát. Nếu như cô nói tôi không muốn gì cả, chỉ cần các người tránh xa tôi ra, liệu có ai tin không?
Mấy sợi tua rua trên chiếc khăn ăn lại lần nữa bị Cát Niên quấn chặt vào ngón tay, cô nói rất chậm, như vậy mới có thể khiến từng câu từng từ của một người không quen nói những lời độc địa theo kịp suy nghĩ trong đầu.
“Viện trưởng Thái muốn bồi thường cho cháu, vậy là thừa nhận đã mắc nợ cháu, cô mắc nợ cháu cái gì đây? Tiền, không có. Công lý? Sao có thể chứ, cháu ở trong tù cũng thường xem báo, sự tích về nhân viên tư pháp mười tốt của toàn tỉnh cũng đã được đọc qua…”
Những lời này đối với Viện trưởng Thái là một đòn công kích không che đậy, sự nhẫn nại cuối cùng cũng đến giới hạn, bà đứng phắt dậy, nói gấp: “Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Viện trưởng Thái cho rằng cháu nên thế nào?”
“Tránh xa Hàn Thuật và Đường Nghiệp ra!”
Cát Niên sững người cười, “Cái này còn phải xem bọn họ có chịu hay không.”
“Cô…”
Đường Nghiệp từ phòng vệ sinh bước ra, Viện trưởng Thái cũng kịp giữ lại những lời trong miệng. Đường Nghiệp trở lại chỗ ngồi, nhận thấy biểu hiện khác thường của cả ba người, lại cả chiếc ghế bị xô lệch phía sau mẹ kế, anh hít một hơi dài rồi hỏi: “Dì, lại sao thế ạ?”
Viện trưởng Thái nhìn vẻ hững hờ của Cát Niên, dứt khoát nói hết suy nghĩ của mình, “Nghiệp, dì tuy mong con sớm yên bề gia thất, nhưng con cũng phải biết cẩn trọng mà nhìn người, con biết cô ta là người thế nào không? Cô ta có quá khứ thế nào? Tiếp cận con với mục đích gì, con đã từng nghĩ qua chưa? Con quá thật thà bị người ta lợi dụng cũng không biết!”
“Vậy dì nói con nghe, cô ấy là người thế nào?”
Viện trưởng Thái cười nhạt một tiếng, “Con cùng với một đứa trộm…”
“Mẹ nuôi!” Hàn Thuật vẫn im lặng nãy giờ cuối cùng cũng phải lớn tiếng chen ngang. Đến anh cũng không ngờ tới mẹ nuôi có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng, mẹ nuôi thực chất cũng chỉ là muốn bảo vệ anh và Đường Nghiệp. Rốt cuộc có bao nhiêu điều ác đã bắt nguồn từ cái thiện trên một phương diện nào đấy?
Đường Nghiệp lấy khăn giấy lau tay rồi đặt xuống, anh nhìn chiếc bàn, “Đồ ăn tối nay thực sự rất ngon, nhưng con thấy chúng ta đều không còn cách nào ăn tiếp được rồi. Đã vậy…” Anh vẫy tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ bước vội lại, Viện trưởng Thái lòng đau tê tái, vịn hai tay lên bàn, chống thẳng người dậy, “Dì chỉ là muốn tốt cho con, cô ta có gì đáng để con phải làm như vậy, hai con đều thế, rốt cuộc là trúng phải thứ bùa mê gì?”
Từ khi nghe thấy ba từ “đứa trộm cướp” Viện trưởng Thái còn chưa kịp nói hết Cát Niên đã chỉ im lặng ngồi một chỗ, khóe miệng hơi nhếch cười, vừa thê lương, vừa mang ý mỉa mai. Cô đã quá quen thuộc với ba từ đó, và có lẽ chúng sẽ còn theo cô đến hết cuộc đời.
Đường Nghiệp nhanh chóng rút từ trong ví ra vài tờ tiền giấy, nhét vào tay nhân viên phục vụ, “Không cần trả lại.” Nói xong, anh một tay kéo Cát Niên đứng dậy, “Dì, con biết dì tốt với con, nhưng đừng như vậy có được không? Con và Cát Niên đi trước đã, nếu hai người vẫn còn tâm trạng thì cứ ở lại từ từ thưởng thức.”
Cát Niên không ngờ Đường Nghiệp lại phản ứng như vậy nhưng cũng thuận theo anh đứng lên khỏi ghế. Thấy hai người sắp rời đi, Hàn Thuật trước sau vẫn lãnh đạm ngồi một bên lập tức nắm chặt lấy cánh tay còn lại của cô.
“Đừng đi! Đừng đi…” Nếu như câu trước mang giọng thô bạo cùng đường, thì câu thứ hai còn lại hoàn toàn chỉ là lời van nài.
Tay cả hai người đều nắm rất chặt, Cát Niên hoang đường nhớ tới thím Tường Lâm chỉ lo sau khi chết bị xẻ thành hai nửa, cô cũng không cố giằng, xem bọn họ có thể kéo cô ra thành thế nào?
“Tôi nghĩ, nếu như anh muốn giữ cô ấy lại thì vẫn còn thiếu một chữ ‘xin’.” Đường Nghiệp nói với Hàn Thuật.
Hàn Thuật dửng dưng nhìn Đường Nghiệp, tay vẫn không nới lỏng mà tách ngón tay Đường Nghiệp ra khỏi người Cát Niên, nói giọng thành khẩn.
“Đừng nói là một chữ ‘xin’, dù bảo tôi quỳ xuống xin cô ấy cũng không sao cả. Nhưng đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên quan gì đến anh, thật vậy.”