Sọt giấy nhựa quay tròn đổ xuống, giấy tờ vứt đi cũng tung tóe ra sàn nhà. Hàn Thuật lúc này mới vừa ý ngồi về vị trí của mình. Đánh gục kẻ địch, trong lòng hỉ hả!
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại vô duyên lại đổ chuông. Anh đưa tay nhấc ống nghe.
“A lô, Hàn Thuật, Viện Kiểm sát Nhân Dân Thành Nam xin nghe, vị nào đấy ạ?” Dù chán ngán thế nào, trong giờ làm việc, trước mặt người ngoài anh cũng không dám chậm chạp.
Phía bên kia đầu dây có tiếng con gái cười, “Hàn Thuật, anh bận đến mờ não rồi đấy à? Không thấy là điện thoại nội tuyến sao?”
Hóa ra là kiều nữ chủ nhiệm Văn phòng viện trưởng.
Hàn Thuật hắng giọng, “Làm cái gì thế?”
“Em nghe bọn tiểu Trương nói dạo này gọi anh đi chơi anh cũng không đi, vừa tan làm đã chạy đâu mất. Còn nữa, sáng nay lúc em dùng loại nước hoa anh giới thiệu, chào anh mà anh cũng không phát hiện ra, không chút phản ứng gì, chẳng giống anh tí nào.”
“Đang giờ làm việc đấy, tôi thấy mấy cô rảnh quá phát bệnh rồi.” Hàn Thuật lạnh nhạt đáp.
Anh đã quá thân quen với mấy người trẻ tuổi trong Viện, bình thường cũng trêu chọc quen rồi. Đầu dây bên kia cười giễu cợt, “Hàn Thuật ơi là Hàn Thuật, nghe nói bạn gái anh bỏ anh lại một mình đi tỉnh khác rồi, như thế thì có là gì, anh là ai cơ chứ, anh là Hàn công tử! Nhớ năm đó, trước khi em kết hôn còn yêu anh, tuy không đến vài hôm, nhưng lúc chia tay xem anh vui cứ như đại giải phóng không bằng, chỉ còn thiếu hát Quốc tế ca. Đi, tan làm mọi người đi hát karaoke, anh phải đến đấy.”
“Không đi đâu.” Hàn Thuật nói giọng uể oải, “Bọn cô không có sở thích nào nhân sinh một tí à? Suốt ngày chỉ biết hát karaoke, phí thời gian, không nói nữa, anh đang bận đây.”
Viện trưởng Thái vừa bước từ văn phòng ra đã thấy chủ nhiệm Văn phòng bà cầm điện thoại cười nói: “Hàn Thuật dạo này làm sao ấy, cô có biết vửa rồi anh ấy nói gì với cháu không? ‘Hát karaoke, phí thời gian’.” Tiểu Vương nhại đúng theo giọng Hàn Thuật trước mặt viện trưởng Thái, “Anh ấy không phải vua karaoke của Viện chúng ta sao?”
Viện trưởng Thái cười lắc đầu, đi về phía phòng làm việc của Hàn Thuật.
Vừa bước vào phòng, bà đã thấy Hàn Thuật khom người nhặt mấy tờ giấy vứt đi bỏ vào sọt rác.
“Chao ôi, xem trưởng phòng Hàn của chúng ta yêu lao động chưa kìa.” Viện trưởng Thái cười ngụ ý bước lại ngồi trên chiếc ghế sofa cạnh anh, đợi Hàn Thuật nhặt nốt viên giấy cuối cùng, mặt mày ủ dột ngồi lại vào bàn làm việc.
Hàn Thuật cười đau khổ lật qua tập hồ sơ trên bàn, “Mẹ đừng lấy con ra làm trò đùa nữa, nếu không phải vì mẹ thì con có thành ra thế này không? Lúc đầu đáng ra con không nên nhận hồ sơ vụ Vương Quốc Hoa, giờ thì tốt rồi, ông ta chẳng để lại chút manh mối nhảy một phát thế là xong, bỏ lại một đống rối rắm này, mẹ nói phải làm thế nào đây?”
Viện trưởng Thái nghiêm sắc mặt lại: “Việc này con nên làm thế nào thì cứ làm như thế!”
“Vương Quốc Hoa nhắc đi nhắc lại bao lần trước mặt con rằng ông ta vô tội, nhưng dứt khoát không đưa ra chút bằng chứng nào để con có thể chứng minh ông ta vô tội.” Hàn Thuật lùa tay vào tóc, nhíu mày đau đầu.
“Con không phải hôm nay mới đến làm án, kẻ tình nghi nào mà chẳng nói mình vô tội. Hắn gánh không nổi nên đã tự sát rồi, vụ án cũng nên khép lại thôi.” Viện trưởng Thái dửng dưng nói.
Hàn Thuật ngẩng đầu, “Ý mẹ là, ông ta chết rồi, tội danh cũng khép rồi, tất cả đều do ông ta gánh hết?”
“Lẽ nào hắn ta không có tội sao?”
“Không, con luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, con đã kiểm tra sổ gửi tiết kiệm và ghi chép chi tiêu cá nhân của Vương Quốc Hoa, nói thật ông ta là người sống rất kẹt sỉ, ngoài khoản tiền lớn cho con trai ra nước ngoài học, hầu như đều không có khoản tiêu nào quá lớn. Thành tích học tập của con trai ông ta rất tốt, sống ở Canada cũng không tiêu xài xa xỉ, thủ tục xuất cảnh chắc chắn dùng không hết số tiền lớn vậy. Trước khi ông ta chết một thời gian, mấy khoản thiếu hụt lần lượt bị phanh phui bên Cục Xây dựng tổng cộng lại không dừng ở ba triệu bốn trăm nghìn tệ như lúc đầu, mẹ nói khoản tiền lớn ấy thực sự là do ông ta lấy, vậy ông ta cất nó ở đâu? Đến nay vẫn chưa phát hiện ra tung tích khoản tiền tham ô ấy… Con người Vương Quốc Hoa hết sức bạc nhược, con không tin ông ta là người có gan làm chuyện lớn, nếu không cũng không đến nỗi phải nhảy lầu chết. Thế nhưng, đến nay con vẫn không biết căn nguyên vấn đề nằm ở đâu, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy…”
Viện trưởng Thái cười nói: “Cái thằng bé này, gần đây chỉ vì chuyện này mà người đã gầy mất bao nhiêu, đến mẹ con cũng xót xa còn khởi binh tìm ta hỏi tội rồi đấy, bà ấy còn cứ tưởng xảy ra chuyện gì. Chuyện vụ án không cần gấp gáp, coi như con có gấp chuyển lên Viện Kiểm sát Thành phố thì cũng nên nghĩ đến ở đây mẹ nuôi đối với con không bạc phải không? Con nói thật xem, ngoài công việc ra còn chuyện gì khác không?”
Hàn Thuật quay đầu đi, “Còn chuyện gì khác được chứ, hai mẹ chỉ toàn lo lắng không đâu.”
Việ trưởng Thái cũng không truy hỏi thêm, “Hàn Thuật này, tối mai dùng cơm với mẹ, thể diện bọn Tiểu Vương con không giữ, nhưng thể diện mẹ nuôi thì phải giữ chứ đúng không?”
Hàn Thuật cụt hứng xua tay, “Mấy việc xã giao đừng tìm con, việc riêng con cũng không hứng.”
“Còn nói là không sao, mới ngần này tuổi đầu mà cứ như ông già vậy!”
Hàn Thuật nửa đùa nửa thật nói: “Thật ra mẹ không hiểu lòng con, con đột nhiên cảm thấy mình như chiếc sọt đựng giấy kia, cha không xót mẹ không thương, chẳng có chút giá trị gì.”
Viện trưởng Thái “hừ” một tiếng, “Toàn nói mấy lời không tốt đẹp. Nói nghiêm túc đây, tối mai ra ngoài dùng cơm với mẹ, không phải chuyện công cũng không phải chuyện tư, nửa công nửa tư, con hết nói rồi chứ.”
“Là chuyện gì ạ?”
“Mẹ hẹn thằng Nghiệp ăn cơm.”
“Ai? À… cậu con riêng của chú, cả nhà mẹ ăn cơm, kéo theo con làm gì?” Hàn Thuật đương nhiên không muốn đi.
“Chẹp, con nghe mẹ nói hết đã. Thằng Nghiệp dạo này có bạn gái… Nó cũng chẳng khác gì con, ngần ấy tuổi đầu mà vẫn chưa thèm ổn định. Mẹ giới thiệu ai nó cũng không thèm để tâm, giờ thì tốt rồi, nghe nói đã tự tìm được một cô, tướng mạo cũng không tồi, mẹ phải đi xem.”
“Thế thì con càng không nên đi, con đi còn ra thể thống gì nữa chứ?” Hàn Thuật gõ gõ chiếc cặp tài liệu nói đùa, “nhỡ con dâu tương lai của mẹ thích con thì làm sao?”
“Nghiêm chỉnh chút đi, quan hệ của mẹ với thằng Nghiệp không phải con không biết, dù gì cũng không phải mẹ đẻ ra, thằng bé lại rất khách sáo, khách sáo tới mức mẹ cũng thấy xa lạ. Nhưng bố thằng Nghiệp trước khi lâm chung đã dặn dò mẹ như vậy… Con đi, mẹ cũng có thêm người nói chuyện.” Thấy sắc mặt mẹ nuôi âm u, Hàn Thuật cũng không dám nói bừa nữa.
“Còn nữa… mặt khác, vụ án Vương Quốc Hoa ít nhiều cũng có liên quan đến thằng Nghiệp, mẹ muốn con gặp nó, ý mẹ không phải bảo con làm sai vì tình riêng… cứ gặp nhau, ăn bữa cơm làm quen, đều là người trẻ cả, con sẽ thấy…”
Hàn Thuật đã hiểu, lúc này, trên thực tế anh không nên có bất kỳ tiếp xúc cá nhân nào với Đường Nghiệp, nhưng đây cũng là chuyện khiến mẹ nuôi rất khổ tâm. Tấm lòng cha mẹ chỉ có trời mới thấu, tuy Đường Nghiệp không phải là đứa con viện trưởng Thái rứt ruột đẻ ra.
Hàn Thuật làm án trước sau đều quen đúng trình tự, không chỉ vì vấn đề đạo đức, nói thực, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng phải lo mấy chuyện cơm áo, cũng chẳng thiếu thốn thứ gì, không thể có chuyện vì chút lợi cỏn con mà mắc sai phạm. Nhưng tạm thời trước mắt Đường Nghiệp vẫn không có liên quan trực tiếp đến vụ án, mẹ nuôi đối với anh thế nào càng không cần nói, trái tim anh cũng không phải sắt đá. Hàn Thuật đành thở dài một tiếng, “Vậy, con đành làm cái bóng đèn theo mẹ vậy. Lúc nào và ở đâu ạ?”