t, nhưng một khi đã cố chấp thì bao nhiêu ngựa cũng kéo không lại. Cô căn bản không muốn lên tiếng, cũng từ chối mọi kiểu giao tiếp, dường như ngoài việc bước cho được qua cánh cửa kia, không còn gì đáng để cô bận tâm liều mạng.
Hai người kẻ đẩy kẻ chặn, Hàn Thuật tuy chiếm thế thượng phong nhưng chỉ lo nhỡ vô ý làm đau Cát Niên, cứ do dự, cuối cùng cũng không ngăn nổi cô. Cánh cửa cũ kỹ cùng lớp tường gạch bị phong hóa vốn đã chẳng chắc chắn gì, sao có thể chịu được cảnh hai người cứ đẩy qua đẩy lại, giữa lúc giằng co chỉ nghe thấy một tiếng rầm lớn, cả cánh cửa sắt từ cạnh tường rơi rầm xuống đất, gây ra một trận bụi mù mịt. Chiếc túi xách trên vai Cát Niên cũng theo đó tuột tay rơi xuống, mấy thứ đồ vụn vặt trong túi đều văng hết ra ngoài.
Cảnh tượng trước mắt cuối cùng cũng khiến hai người đang ẩu đả như trẻ con sững lại. Hàn Thuật đờ đẫn, không biết làm gì ngoài thầm ân hận, Cát Niên cũng đứng thần người, muốn khóc không khóc nổi.
Đây chẳng giống như mớ bòng bong giữa họ bao lâu nay sao? Người này không biết người kia muốn gì, ai cũng ra sức bướng bỉnh, không biết nên bắt đầu thế nào, cũng không biết nên kết thúc ra sao, kết quả chỉ để lại một đống lộn xộn, lưỡng bại câu thương.
Cuối cùng, Cát Niên mặc nhiên ngồi thụp xuống, im lặng thu nhặt đống đồ vương vãi. Hàn Thuật cũng vội vàng ngồi xuống giúp cô. Một luồng sáng đột nhiên rọi thẳng về phía họ khiến hai người thót tim.
“Ai đấy, đêm hôm khuya khoắt làm cái gì đấy?” Chú Tài khoác áo đứng từ đằng xa rọi đèn hỏi, chắc tiếng động lúc nãy đã đánh thức chú.
Cát Niên đưa tay che mắt, vội vàng trả lời, “Không có việc gì đâu chú ạ, cánh cửa tự nhiên bị hỏng, thật ngại quá, làm phiền tới chú rồi.”
Chú Tài cũng đã nhìn rõ hai người đang ngồi nhặt đồ, không hỏi gì thêm chỉ cười ha ha, “Cát Niên à, không sao là tốt rồi, cháu con gái một mình chú còn cứ nghĩ là bị cướp chứ, không sao là tốt.”
Nhìn chú Tài đóng cửa xong Cát Niên cũng thu dọn mấy đồ quan trọng trong túi rồi đứng dậy. Chiếc túi này đã dùng một thời gian dài, ban nãy vì chuyện Bình Phượng bị giày vò đến thảm hại tả tơi, giờ dây đeo cũng đứt rồi, cô chỉ có thể ôm mọi thứ trong lòng.
Cát Niên đưa tay lau mặt, cô cũng không hiểu mình làm thế này vì cái gì, từ trước tới nay cô không phải là người bốc đồng, hà tất phải giằng co với anh?
Hàn Thuật đang không biết làm sao hóa giải cục diện bế tắc này, thấy Cát Niên đưa tay lau mặt đồng thời đem bụi bẩn trên tay quệt lên quai hàm, anh liền nhanh chóng rút ra tờ khăn giấy đưa lại cho cô. Lần này Cát Niên không còn mất kiểm soát như lúc trước, chỉ khẽ đẩy tay anh ra.
Cô lại trở về trạng thái Hàn Thuật không muốn nhìn thấy nhất, không yêu không hận, tĩnh lặng như mặt nước. Cánh cổng sắt của khu vườn đã đổ, nhưng cánh cửa ngăn giữa hai người vẫn đóng chặt im lìm. Có lẽ từ trước tới giờ cánh cửa này chưa từng được mở vì anh.
“Cát Niên...” Dù anh có bảy mươi hai phép biến hóa, thần thông quảng đại thế nào cũng không sao thoát nổi năm ngón tay vô hướng sừng sững cô độc của Phật Tổ Như Lai. Hàn Thuật trước nay luôn là người biết ăn nói, nhưng lúc này đây tất cả những gì anh có thể thốt ra miệng chỉ là tên cô.
“Đúng thế, đúng là anh đã nói thế, em cần gì?” Hàn Thuật như thấy một tia hy vọng, giọng anh lạc hẳn đi, hận một nỗi không thể móc cả tim mình ra trao cho cô.
“Hãy tránh xa chúng tôi một chút.”
Cát Niên nói xong bèn quay người bước qua cánh cổng sắt ọp ẹp và đống gạch đá vỡ vụn vào nhà, trước khi mở cửa chính, cô lại nhớ tới vẻ lên lớp chính đáng của anh khi nãy, cô quay đầu nhìn Hàn Thuật vẫn đang đứng im như cột điện.
“Có thể anh nói đúng, tôi không phải một phụ huynh tốt nhưng tôi đã gắng sức rồi.”