Sau liên hoan náo nhiệt, đàn ông đến phòng sách nói chuyện, phụ nữ dẫn theo mấy đứa nhỏ ra bờ biển chơi. Ban đêm bờ biển đẹp nhất, mặt trời chưa hoàn toàn hạ xuống làm bầu trời nhuốm sắc hồng, gió biển mát rượi kèm sóng biển từng cơn ập tới, cực kỳ thoải mái.
Điền Mật đi cùng với bọn họ chơi rất vui vẻ, mà Ngũ Thiên Nghiên về nhà vì bọn trẻ chuẩn bị trái cây sau khi ăn.
Thật ra hạnh phúc chỉ đơn giản như thế này. Vô tâm sơ suất, quên mất là tốt rồi. Sống vui vẻ mới là quan trọng nhất, cười một cái, nhìn gió mưa qua.
"Ngưng Lộ, sao không chơi với bọn họ?" Tống Tử Tự ra ngoài, thấy cô ngồi một mình, ngồi xuống bên cạnh cô.
Gió biển lạnh thổi nhanh, nếu như có thể ở đây tâm sự, nhất định là chuyện rất mãn nguyện.
"Em thích xem bọn họ chơi." Khẽ mỉm cười, sao cô có thể không biết xấu hổ nói mình mệt đến nỗi chỉ muốn về giường nghỉ chứ, cố gắng cả ngày, thân thể cô dường như sắp đến cực hạn rồi.
"Thấy em hôm nay vui vẻ, anh cũng yên tâm." Tống Tử Tự thở dài nói. Ngày hôm qua thấy vẻ mặt Mạnh không tốt, anh cho là vấn đề bọn họ rất nghiêm trọng, chỉ là xem ra, hôm nay bọn họ hình như đã hòa thuận rồi.
"A Tự, sao anh cho là em không vui?" Ngưng Lộ nhìn anh, lại phát hiện khuôn mặt hài hước của anh. Tên bại hoại A Tự này, nhất định lại có chuyện gì rồi.
"Anh cho là em với Mạnh cãi nhau. Ngày hôm qua tâm trạng cậu ta không tốt lắm." Chỉ cần nhắc đến Quan Ngưng Lộ, tâm trạng Sở Mạnh giống như là thị trường chứng khoán Luân Đôn vậy, tùy thời đều có thể nhảy lên nhảy xuống.
"Bọn em không có cãi nhau. Chỉ là em. . . . . ." Trời ạ, đây cũng quá mất mặt chứ? Cả A Tự cũng hỏi tới vấn đề giữa vợ chồng bọn họ.
"Ngưng Lộ, mỗi người đàn ông cũng sẽ có lúc phạm sai lầm. Huống chi khi đó là tuổi trẻ ngông cuồng, ừ, anh thừa nhận là anh kéo cậu ta xuống nước. Mạnh là người đàn ông rất nghiêm túc, chưa động lòng với người con gái khác, trừ em ra. Khi còn đi học, trừ phải hoàn thành việc học, ba người bọn anh còn xây dựng phòng làm việc. Ngày ngày bận rộn đến cả ngủ cũng không có, ở đâu ra thời gian đi tìm phụ nữ? Sau khi về nước, còn nhiều phụ nữ tự động đưa tới cửa, nhưng cậu ta sẽ rất ít dính dáng không rõ tới bọn họ. Sau khi kết hôn càng thêm không cần nói, anh lấy nhân cách ra bảo đảm cậu ta chưa bao giờ có lỗi với em." Giống như sợ cô không tin, Tống Tử Tự còn đưa tay thề.
"A Tự, em cũng không có truy cứu chuyện lúc trước của anh ấy. Chỉ là em có chút không nghĩ ra thôi. Cám ơn anh." Không cần A Tự nói, tự cô đã nhìn thấu rồi!
Mặc kệ anh trước kia như thế nào, anh đều là người đàn ông cô muốn yêu cả đời! Trong cuộc sống của cô đã không thể không có anh.
Phần 4
"Nghĩ thông suốt là tốt rồi. Không cần để tâm chuyện vụn vặt. Mạnh đối với em dụng tâm, không có ai rõ hơn anh. Trước kia cậu ta là loại đàn ông chỉ biết làm sẽ không nói, bây giờ cậu ta đã nói ra, nhất định vì em làm được. Có lẽ em không thể tưởng tượng được cậu ta có thể vì em làm đến mức nào. . . . . ." Mạnh đối với Ngưng Lộ dụng tâm, anh thật sự cảm thấy không bằng.
Ngưng Lộ không hiểu nhìn anh, A Tự có phải có lời gì nói với cô sao?
"Cái này, em cầm về đọc sẽ biết." Đưa qua một túi tài liệu nhỏ, Tống Tử Tự nghiêm túc khiến Ngưng Lộ không thể không tin tưởng, lần này anh không phải gạt cô chơi.
"Là cái gì vậy?" Cầm lấy túi tài liệu nhỏ, trong lòng Ngưng Lộ có chút lo lắng. Rốt cuộc là cái chuyện quan trọng gì đây?
"Không cần sợ, tin anh. Về đọc sẽ biết. Được rồi, Mạnh ra tìm em rồi." Sắc trời đã tối, bên trong biệt thự đèn sáng rực rỡ, ánh đèn mờ dần, bóng dáng cao lớn đó đang từng bước một đi tới phía bọn họ.
"Nhớ về nhà đọc, đừng để cho Mạnh biết." Sau khi dùng giọng nói chỉ cô nghe được, Tống Tử Tự cười đi về phía vợ và con gái đang chơi vui vẻ.
"Tại sao không chơi với mọi người?" Ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô, khuôn mặt nhỏ dưới ánh đèn mờ nhạt không che giấu được mệt mỏi, tối hôm qua thật mệt cho cô. Ai bảo cô dám khiêu khích anh?
"Em mệt rồi." Rũ mắt xuống, Ngưng Lộ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Mới vừa rồi nói chuyện gì với A Tự mà vui vẻ vậy?" Đưa tay vò vò mái tóc dài của cô, cảm xúc mềm mại này khiến anh không muốn buông tay.
"Sở Mạnh, em muốn về nhà." Siết chặt cái túi nhỏ trong lòng bàn tay, A Tự nói không thể cho anh biết.
"Được, anh gọi mấy đứa nhỏ về, ở đây chờ anh...bọn anh lập tức về." Vẻ mệt mỏi trên mặt cô khiến anh xem nhẹ sự căng thẳng của cô, đứng dậy rời đi.
Về đến nhà, Ngưng Lộ vội vàng lên lầu, đem túi đồ A Tự đưa nhét vào tủ đầu giường rồi mới chạy xuống. Mới vừa rồi trên đường về cô rất khẩn trương, chỉ sợ anh thấy được trong tay cô có đồ.
May là tiểu công chúa nhà bọn họ vẫn quấn lấy ba, mới khiến anh không có thời gian phát hiện sự khác thường của cô.
"Ngưng Nhi, sao vậy? Sao chạy vội thế?" Sau khi ôm tiểu công chúa mệt đến ngủ thiếp đi về phòng, Sở Mạnh ra ngoài, thấy Ngưng Lộ đang vội vàng đóng cửa phòng ra ngoài.
"Nào có? Con đâu rồi?" Giọng nói có chút thay đổi, cô quả nhiên không thích hợp nói dối, vẫn nên nhanh nói sang chuyện khác thôi.
"Nguyệt Nhi đã ngủ rồi. Con trai cũng tự về ngủ rồi." Mới vừa rồi bởi vì chơi dính cát đầy người cho nên tiểu công chúa ở biệt thự tắm rồi mới về, mà Sở Trí Tu chưa bao giờ khiến anh lo lắng cả.
"Vậy anh nhanh đi tắm đi." Hai tay mảnh khảnh dùng sức đẩy anh về phía phòng tắm.
"Ngưng Nhi, em không giúp anh dội nước sao?" Trên mặt hiện lên đầy ý cười.
"Không cần, anh nhanh đi vào đi, nhanh lên nhanh lên. . . . . ." Cô phải thừa dịp anh đi tắm xem thử rốt cuộc A Tự đưa anh cái gì. Thật sự là gấp chết người, A Tự đáng chết, tại sao có thể treo khẩu vị người khác thế chứ?
"Ngưng Nhi, vì sao lại vội vã muốn anh đi tắm?" Người đàn ông bị đẩy đến cửa phòng tắm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi, thật không bình thường, bình thường cô chưa bao giờ như vậy.
"Sở Mạnh, rốt cuộc anh có vào hay không?" Con cọp không phát uy, xem cô như mèo bệnh phải không?
"Được rồi, anh lập tức vào." Phụ nữ thật sự không thể quá cưng chiều. Nhưng mà, anh cố tình thích dáng vẻ hung dữ của cô, có chút tư vị đặc biệt.
Trong phòng tắm "ào ào" tiếng nước chảy, nhưng mà ở trong tai Ngưng Lộ lại không nghe thấy gì. Cầm thật chặt bệnh án giải phẫu, trong lòng không biết là mùi vị gì, khổ sở? Đau lòng? Không muốn? Cảm động? Đều không phải, đều không phải! Nhưng mà là tất cả. Sao anh có thể như vậy, sao anh có thể gạt cô chứ?
Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt lại từng giọt chảy xuống. Anh yêu cô như vậy, yêu như vậy.
"Có lẽ em không thể tưởng tượng được cậu ta có thể vì em làm đến mức nào. . . . . ." Câu A Tự nói tối nay luôn quanh quẩn trong đầu, thật lâu không bay đi. Mỗi một lần nghĩ đến là một lần đau lòng.
Anh đối với cô dụng tâm vậy, còn nói cái gì nữa sao? Còn có thể nói cái gì nữa sao? Nhưng mà, cảm động đi qua, cô có chút tức giận, sao anh không trưng cầu ý kiến cô đã tự mình quyết định rồi?
Bởi vì tối nay cô bất thường, Sở Mạnh ra ngoài nhanh hơn, vừa đi vừa lau tóc ướt.
"Ngưng Nhi, sao vậy?" Đi thẳng đến bên giường, thế nhưng phát hiện cô khóc sướt mướt rồi. Khăn lông trên tay cũng rơi xuống đất. Anh biết, nhất định là cô có chuyện. Nhưng mà, hôm nay không phải còn tốt sao? Sao không tới 10 phút cô có thể khóc thành ra như vậy?
"Ngưng Nhi, nào, nói cho anh biết, rốt cuộc là sao?" Đau lòng ôm cô vào trong ngực.
"Sở Mạnh, sao anh có thể như vậy?" Khóc càng nhanh hơn, tiếng khóc có vẻ run rẩy.
"Ngưng Nhi, anh làm sao?" Không giống với nhau ở đâu cơ chứ? Ánh mắt sắc bén nhìn trên giường, quét một vòng tủ đầu giường, không có gì khác thường. Cho đến khi nhìn lại trên tay cô. Trong tay cô cầm thứ gì đó thoạt nhìn rất quen mắt, đúng, nhìn quen mắt. Nhưng cái kia sao ở trong tay cô? Chẳng lẽ là A Tự?
"Ngưng Nhi, trong tay em cầm cái gì?" Mặc dù trong lòng đã đoán được 8, 9 phần, nhưng giọng nói của anh vẫn giữ vững bình tĩnh.
"Anh còn muốn hỏi? Sở Mạnh, tại sao phải làm như vậy? Tại sao?" Rốt cuộc mở bệnh án trong tay ra. Dưới ánh đèn sáng rọi, dòng chữ "Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh" như rồng bay phượng múa chói mắt cỡ nào.
Hai bệnh án giống nhau, cùng tên người giải phẫu, cùng bác sĩ ký tên. Lần đầu tiên là 8 năm trước, khi cô vừa sinh con trai không lâu, cái còn lại là 2 năm trước, cũng là sau khi cô sinh xong con gái không lâu.
Không trách được, tối nay lúc A Tự gần đi, vẻ mặt cười như không cười kia. Thì ra đúng là như vậy. . . . . .
"Ngưng Nhi. . . . . ." Trên mặt người nào đó giống như sắp không nén được giận, hô hấp càng dồn dập, sắc mặt cũng càng ngày đỏ. Anh biết tên hỗn đản A Tự này không đáng tin cậy, thế nhưng thật sự bán đứng anh! Điều này bảo anh giải thích thế nào? Một người đàn ông làm được như vậy, anh còn có thể làm sao?
"Sở Mạnh, em không muốn anh làm như vậy, không cần. Đứa con là quà tặng tốt nhất ông trời ban cho chúng ta, là kết tinh tình yêu của chúng ta, nếu quả như thật tới, chúng ta không thể không muốn." Lần nữa nhào vào trong ngực anh, cô khóc đến không thành tiếng. Tên đàn ông ngu ngốc này, không trách trước kia bọn họ ở chung một chỗ, anh luôn có thể hành động tùy ý, không để cô lo lắng.
"Ngưng Nhi, anh không muốn làm cho em chịu khổ, em sinh con đau như vậy. Chúng ta đã có hai đứa rồi, đủ rồi. Đừng khóc, anh không phải rất tốt sao?" Vùi mặt vào tóc cô, tim anh cảm động. Ngưng Nhi của anh biết đau lòng vì anh rồi.
"Sở Mạnh, để A Tự hủy giải phẫu đi, có được không? Chuyện đứa nhỏ chúng ta thuận theo tự nhiên, được không? Đồng ý em, ngày mai đi đi." Ngưng Lộ chưa từng phát hiện mình làm việc sẽ quả quyết như vậy.
"Ngưng Nhi. . . . . ." Làm cũng làm rồi, cũng không có ảnh hưởng gì, tại sao phải bỏ? Nếu như không phải là lần trước anh bất ngờ bị thương, A Tự cố ý giúp anh bỏ, vậy bây giờ tiểu công chúa Nguyệt Nhi cũng không được sinh ra.
"Em nói đi thì đi." Đôi mắt đỏ hoe vì khóc giờ phút này trở nên sáng ngời và kiên định hơn bao giờ hêt.
"Ngưng Nhi, có phải em sợ có ảnh hưởng hay không? Sẽ không, em đã thể nghiệm qua nhiều lần như vậy rồi, ở đâu bị ảnh hưởng?" Sau khi bỏ đi cảnh báo nguy hiểm, một tên đàn ông lập tức khôi phục lại biểu tượng cầm thú.
"Sở Mạnh, anh làm cái gì vậy? Em còn chưa có tắm. A. . . . . ." Một giây sau quần áo đã bị ném xuống đất.
"Không cần tắm, làm để em biết rốt cuộc có ảnh hưởng hay không!" Cái bệnh án đó cũng bị chia năm xẻ bảy rồi.
"Em biết rõ anh không bị ảnh hưởng, buông em ra có được không?" Cầu xin tha thứ đáng thương như trước kia có tác dụng không? Cô mệt quá rồi, sao phục vụ tốt tên đói khát này được chứ?
"Không được." Chuyện này liên quan đến danh dự đàn ông, làm sao có thể được? Anh muốn để cho cô hoàn toàn hiểu, anh một chút cũng không có bị ảnh hưởng.
Xem ra, nguyện vọng muốn đi ngủ sớm của Sở phu nhân sẽ không bao giờ thành!
Cô phải may mắn bao nhiêu, có anh yêu cô như vậy, cô cũng yêu anh như vậy. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, chỉ cần cô mở mắt nhắm mắt đều có thể nhìn thấy hạnh phúc.
Hạnh phúc như vậy nhất định sẽ kéo dài đến mãi mãi, mãi mãi. . . . . .