mình giống với một miếng chùi bếp), sống trong quả dứa dưới biển với chú ốccưng của mình, Gary. Hiện nay, chương trình đã được phát sóng 9 mùa với mùa đầu tiên bắt đầu khởi chiếu vào 1 – 5 – 1999 trên đài Nickeledon ở Mỹ và bắt đầu nổi tiếng từ mùa thứ 2, chương trình dự kiến sẽ phát sóng mùa thứ 10 vào năm 2014.
Ngày 15 – 7 – 2013, IGN xếp hạng SpongeBob SquarePants đứng thứ 12 trong số 25 hoạt hình cho người lớn. Ngày 24 – 9 – 2013, TV Guide xếp hạng SpongeBob SquarePants đứng thứ 8 trong số những hoạt hình hay nhất mọi thời đại.
Hạ Chí cuối mùa xuân, giai đoạn chuyển mùa.
Bảo Bảo trong bụng Ngưng Lộ cách ngày sinh dự tính không tới một tháng, mỗi ngày vác cái bụng bầu lên lên xuống xuống thật sự rất vất vả, may là lúc trước cô đã sinh một đứa, nếu không thì bây giờ cô thật đúng là không chịu nổi.
Rõ ràng lúc 5 tháng bụng vẫn còn nhỏ, ai biết được 7 tháng thì như quả bóng, càng ngày càng lớn.
"Sở Mạnh, em không muốn để cho anh đi đâu!"
Nhìn anh đang ở trước gương thắt cà vạt, Ngưng Lộ mang cái bụng to như con chim cánh cụt ở sau lưng anh kéo áo.
Nửa năm này, bọn họ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi tháng anh dành mấy ngày để về với cô, sau đó sẽ chạy về công ty.
"Vậy anh không đi nữa." Dừng lại động tác trong tay, Sở Mạnh xoay người lại ôm cô, bóng dáng hai người ôm nhau trong gương vô cùng rõ ràng.
Nếu như ban đầu Sở Mạnh biết có thể như vậy, đánh chết anh cũng sẽ không đi lập công ty gì đâu. Khiến mình bận rộn đến nỗi không thể ở bên vợ đang mang thai thêm vài ngày. Trước kia là cô không cần anh, nhưng nhìn cô bây giờ lệ thuộc vào anh như vậy, anh hận mình không thể phân thân ra, hoặc là chấm dứt công ty luôn.
"Không được!" Cô chỉ là không nỡ để anh đi mà thôi, cũng không phải là muốn anh không đi làm thật. Cô biết anh thích những thách thức khác nhau, nếu quả thật muốn anh ngày ngày ở nhà với cô, lâu ngày anh nhất định sẽ chán chết.
"Không thích anh ở cạnh em sao?" Hôn một cái vào gò má cô.
"Thích. Nhưng không phải anh còn việc phải làm sao?" Đem mặt tựa vào trước ngực anh, thật muốn thời gian cứ như vậy mà dừng lại.
"Không sao." Giọng nói biến mất ở trên môi.
Nụ hôn tạm biệt càng lúc càng kịch liệt, mắt thấy sẽ sắp mất khống chế, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa: "Thiếu gia, đến giờ rồi." Là lão Trương lái xe.
"Đợi thêm mấy phút." Sở Mạnh sửa lại mái tóc rối của cô, hôn thêm mấy cái trên đôi môi sưng đỏ nữa mới chịu. Mấy ngày nay, bởi vì cô sắp sinh cho nên mỗi đêm trừ ôm cô, anh cái gì cũng không dám làm, coi như là hôn cũng không dám hôn quá sâu, sợ không khống chế được mình.
Nhưng hôm nay trước khi anh đi Luân Đôn, bọn họ lại sắp mất khống chế. Thật muốn đem cô lên máy bay cùng mình thôi.
"Sở Mạnh, lúc em sinh anh nhất định phải về, có được không?" Có luyến tiếc nữa cũng phải đi! Mặc dù đã từng có một đứa con nhưng bởi vì ngoài ý muốn, cô bị chích thuốc mê nên không có cảm giác. Vì vậy đối với lần sinh con này rất lo lắng.
"Ngoan, không sợ. Tất cả đều có anh ở đây! Anh về giao công việc cho A Chính, sau đó về với em được không?" Bàn tay anh vuốt cái bụng tròn vo của cô, thật ra thì trong lòng anh cũng là căng thẳng muốn chết. Nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài để cô cảm thấy sợ hãi.
"Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Lần nữa nhào vào trong ngực anh, thật sự rất không nỡ để anh đi. Cô rất muốn khóc, phải làm sao bây giờ?
"Ngưng Nhi, không cần khóc. Anh không đi, anh ở nhà với em." Vừa nhìn thấy cô bộ dạng đáng thương, lòng anh cũng đau đớn. Để A Chính tự xử lý mọi chuyện đi, anh lấy điện thoại di động ra định gọi thì có người so với anh còn nhanh hơn, đoạt lại: "Sở Mạnh, không cho anh không đi. Đi nhanh lên, sắp tới giờ bay rồi."
Cô chỉ là có chút buồn mà thôi, cũng không phải là thật sự muốn anh không đi!
Bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ cố gắng đẩy anh ra ngoài cửa, Sở Mạnh cảm giác đời mình đã thua trong tay cô, trở thân cũng không được rồi.
Rõ ràng là không muốn để anh đi, lại muốn giả bộ vui vẻ. Được rồi, được rồi, anh sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất xử lý công việc rồi về cùng cô chờ sinh, nhiều nhất là một tuần. Sở Mạnh chỉ cho mình thời gian một tuần.
Khi Sở Mạnh đi rồi thì Ngưng Lộ được thím Trương đỡ vào phòng khách. Thân thể của cô rất nặng, gần đây cũng không muốn xuống lầu, bởi vì mỗi lần chỉ đi vài bước cũng đã thở hổn hển.
Nhưng hôm nay mới đi chưa được mấy bước, bên eo cô truyền đến chút quen thuộc, nhưng lại có chút cảm giác bủn rủn khác lạ, thậm chí cảm giác có chất lỏng ươn ướt chảy ra.
"Thiếu phu nhân, sao vậy? Có phải không thoải mái không, hay là mệt mỏi? Chúng ta ngồi xuống trước đi." Thím Trương rất nhanh đã phát hiện cô có cái gì không đúng, vội vàng ôm cô, ổn định thân thể đang lung lay.
"Thím Trương, có thứ gì đó chảy xuống. . . . . . Có phải sắp sinh không?" Chịu đựng cảm giác khó chịu, Ngưng Lộ cúi đầu nhìn xuống chất lỏng dưới đất.
Thím Trương theo nhìn xuống: "A, vỡ nước ối rồi. Thiếu phu nhân, cô mau nằm xuống. Tôi lập tức gọi xe tới đây, chúng ta phải đến bệnh viện." Thím Trương có kinh nghiệm lập tức gọi điện thoại cho Tống Tử Tự để anh an bài người đi tới.
Rõ ràng còn một tháng nữa mới đến ngày sinh dự tính, sao lại chuyển dạ sớm vậy?
Rất nhanh, xe cấp cứu bệnh viện tới.
Mà người đàn ông tới sân bay được nửa đường cũng phải quay đầu lại.
"Không phải sợ, anh ở đây." Người đàn ông chưa từng hoảng hốt lo sợ như vậy, một bên anh an ủi vợ sắp sinh, vừa làm loạn, lớn tiếng trách mắng nữ hộ sinh bên cạnh: "Tại sao cô ấy lại đau như vậy?"
"Anh Sở, sinh con vốn chính là như vậy." Một y tá cẩn thận trả lời vấn đề của anh. Phụ nữ sinh con đương nhiên đau đớn, không đau đẻ, chẳng qua là lừa gạt mà thôi. Huống chi cô Sở lại chọn sinh tự nhiên, đau là đương nhiên, nhưng cô không dám nói lời này, chỉ sợ anh Sở sẽ nhất thời mất khống chế mà giết sạch bọn họ. Cô cũng không quên lần đầu cô Sở sinh con thì anh ta ngoài phòng phẫu thuật gào to rống lớn đến nỗi cả một lầu cũng nghe được.
Nhưng mà anh Sở với bác sĩ Tống là bạn tốt, họ nào dám đắc tội anh chứ? Một đám nhân viên y tế vô tội đứng ở đó, mỗi một người đều không dám giận cũng không dám nói. Bác sĩ Tống sao còn không xuống giải thoát họ vậy?
Một cơn đau bụng sinh ập tới, thân thể cô căng thẳng, đau đớn hơn lúc trước, Sở Mạnh luống cuống hơn, cầm chặt tay cô, lẩm bẩm xin lỗi, vừa hôn mồ hôi trên tay cô vừa nói: "Thật xin lỗi, bảo bối. Là anh không tốt, là anh sai rồi, về sau không bao giờ để cho em sinh con nữa, không bao giờ để cho em đau thế này nữa. Thật xin lỗi. . . . . . , đau thì cắn tay anh đi."
Tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói ngớ ngẩn của anh làm muốn cười to, nhưng không ai có gan dám cười cả.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng, lúc này đều là đau lòng, sắc mặt so với cô còn trắng bệch hơn.
Mà cô cắn bàn tay anh duỗi ra thật, bởi vì một cơn đau bụng sinh lại tới.
Lúc này người đàn ông này trông rất yếu ớt, không giống như người không gì không làm được, thế nhưng anh lại đẹp trai đến nỗi khiến cô động lòng, lòng của cô mềm như nước, cảm giác sự đau đớn này cũng không khó nhịn như vậy.
Dồn dập những tiếng bước chân chạy tới, là Tống Tử Tự và Tống Ngọc Lan mang theo mấy bác sĩ sản khoa đã tới.
"Ngưng Lộ, nếu quả thật đau như vậy không bằng sinh mổ đi?" Tống Ngọc Lan tới đây giúp cô kiểm tra, sinh tự nhiên sẽ không có vấn đề, nhưng tên đàn ông trước mắt hốt hoảng khiến bà không nhịn được mà khuyên nhủ. Nhìn mu bàn tay anh bị cắn đến chảy máu mà vẫn không nói tiếng nào, trong lòng, trong mắt chỉ có người vợ vừa thở mạnh vừa khóc trên giường.
"Bảo bối, chúng ta nghe bác sĩ có được không?" Sở Mạnh càng không ngừng lau mồ hôi trên trán.
"Sở Mạnh, em muốn sinh." Sinh tự nhiên đối với thai nhi sẽ tốt hơn, cho nên cô vẫn muốn chị đựng.
"Nhưng mà em đang rất đau, anh rất đau lòng."
"Sở Mạnh. . . . . ." Cô giật giật ngón tay, ý bảo anh đến gần, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nói một câu, khiến anh đứng ở đó sững sờ, ngay cả cơn đau bụng tiếp theo cũng quên đưa tay cho cô cắn.
Ngưng Lộ nắm thật chặt cái mền, khóe miệng nhẹ nhàng cười. Dưới tình huống cô đau như vậy, khó chịu như vậy, chịu giày vò như vậy, cô nở nụ cười thật sự. Anh đang sợ hay làm sao vậy? Không tin cô nói sao?
"Mạnh, nhanh tránh đường. Ngưng Lộ phải lập tức sinh." Một cơn đau lại tới, Bảo Bảo của cô sắp chào đời rồi. Vậy mà người đàn ông kia lại chặn đường y tá đưa cô vào phòng sinh.
Tống Tử Tự không hiểu sao bạn tốt lại ngẩn người? Cậu ta sợ đến choáng váng hay sao? Mới vừa rồi rõ ràng còn tốt mà?
"Sở Mạnh, Sở Mạnh. . . . . ." Người đàn ông đang đờ ra rốt cuộc cũng bị tiếng gọi hồi hồn lại.
"Ngưng Nhi, không phải sợ, anh ở đây." Nắm chặt tay cô, Sở Mạnh cảm giác hốc mắt mình nóng lên.
"Em không sợ. Bảo Bảo của chúng ta sẽ lập tức ra. Nhưng. . . . . . Có một câu anh còn chưa nói với em." Vừa nhịn đau, vừa nhìn mặt anh.
Cô đã nói với anh rồi, tại sao anh còn không nói? Không thể chứ! Tuyệt đối không được. Tuy rằng tình cảm của anh cô đã rất rõ ràng, nhưng cô muốn chính tai mình nghe anh nói mới được.
"Ngưng Nhi, sinh xong chúng ta lại nói được không?" Nói gì chứ? Vào lúc này cô ấy muốn nói cái gì? Đầu óc Sở Mạnh rối tung lên hết rồi.
"Không được, em muốn anh nói bây giờ. Nếu anh không nói thì em cũng không sinh nữa."
Tống Tử Tự trợn mắt nhìn đôi vợ chồng dở hơi mà thở dài. Một người ngu ngốc thêm một đứa ngốc cũng không biết sẽ sinh ra đứa con như thế nào nữa.
"Nói cái gì?" Một người không biết có phải là ngốc thật hay vẫn còn u mê, tiếp tục hỏi.
"Sở Mạnh, cái tên khốn kiếp này. Nói anh yêu em!" Sản phụ rõ ràng đã đau đến cắn răng, sao còn có sức lớn tiếng như vậy chứ?
"Ngưng Nhi, anh vẫn luôn yêu em." Thì ra là cái này, nhưng không phải cô đã sớm biết rồi sao?
"Vậy mới vừa rồi sao anh còn nghĩ lâu như vậy?"
"Ngưng Nhi, anh yêu em, rất yêu rất yêu." Yêu đến kiếp này kiếp sau cũng sẽ không buông tay.
"Có thật không?"
"Thật."
"Vậy anh sẽ yêu em bao lâu?"
"Rất lâu rất lâu, mãi mãi yêu, vĩnh viễn không xa rời nhau."
Một đám người không biết nên khóc hay cười thấy đôi nam nữ đứng trước phòng sinh còn nói nhảm nhiều như vậy, vừa cười vừa đẩy sản phụ vào phòng sinh.
Trên thế gian có nhiều lời yêu thương như vậy, thật ra thì chỉ có một câu động lòng người nhất, đó chính là ‘ANH YÊU EM” …