ầm ĩ, bây giờ lại như vậy nhất định cùng cô ta có liên quan. Còn chưa gả vào cửa cũng đã đem nhà bọn họ làm thành gà chó không yên, nếu như còn muốn gả vào? Xem ra vẫn phải suy tính một chút mới được. (Ling: hết kịp rồi Lão thái thái người ta đã là con dâu trưởng của nhà ngươi rồi, còn suy tính cái gì nữa. )
"Dì, Sở Khương đâu?" Ngưng Lộ vì nóng lòng mà bỏ sót vẻ mặt bất mãn trên mặt Sở mẫu, nắm tay bà lên.
"Chuyện nhà chúng tôi không cần người ngoài như cô trông nom, cô đi đi!" Sở mẫu trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, bà không muốn nhìn thấy cô nữa. Người phụ nữ hại con trai bà mất đi lý trí.
"Cô ấy không phải là người ngoài, là vợ hợp pháp của con." Một thanh âm lạnh lùng chen vào. Là Sở Mạnh lên tới.
"Sở Mạnh, con biết mình đang nói gì không?" Một cơn sóng đang ngầm dâng lên, Sở mẫu lập tức không thể nào tiếp nhận. Ngày hôm qua rõ ràng còn là bạn gái của con trai út, hôm nay lại biến thành vợ của con trai trưởng? Là chuyện xảy ra quá nhanh, hay là bà già rồi năng lực tiếp nhận quá kém?
"Sở Mạnh, chuyện gì xảy ra?" Sở phụ cũng vì nghe được tin tức mà kinh hãi.
Người của Sở gia bởi vì tin tức đột ngột này mà tạm thời quên chuyện con trai út tự giam mình trong phòng.
“Chút nữa con sẽ nói với hai người. Con xem Sở Khương xảy ra chuyện gì trước.” Tỉnh táo đi đến bên cửa, mấy người giúp việc vây ở phía ngoài tự động tránh ra. Sở Mạnh nắm lấy tay cầm cái cửa không phản ứng, cứng rắn tông cửa là không thể nào biện pháp duy nhất là leo vào tự ban công. Cũng may chỉ là lầu hai mà thôi cách mặt đất cũng không tính là quá cao.
Sở Mạnh gọi người tìm thang tới, anh đứng phía trên tay vừa đúng đụng tới ban công, bám vào hít mạnh một cái liền có thể trèo lên, đập vỡ cửa kính thủy tinh, trong phòng lộn xộn, mà người nằm trên ra giường lộn xộn không phải chính là Sở Khương sao? Trên ra giường một mảnh đỏ tươi làm mắt anh đau nhói. Sở Mạnh không để ý đến âm thanh nháo nhào bên ngoài, tỉnh táo thăm dò một chút hơi thở của nó, vẫn còn hơi thở yếu ớt. Dùng sức xe một góc ra giường cột chặt cách này bị thương làm cho máu không thể tiếp tục chảy, sao đó mới cầm điện thoại gọi xe cứu thương.
Sở mẫu thấy con lớn ôm con út cả người toàn là máu ra ngoài mắt hoa lên ngất đi. Mọi người luống cuống mang Sở Mẫu cùng xuống lầu.
Chẳng mấy chốc trên hành lang rộng rãi của lầu hai chỉ còn mình Ngưng Lộ, đầu của cô rất đau, tâm trạng cũng rất đau khổ. Sở Khương sao lại ngu như vậy không biết quý trọng tánh mạng của mình?
"Lộ Lộ, đời này anh chỉ yêu một mình em, chỉ đối tốt với mình em. Em là người anh thích nhất, tính mạng của anh........." Dưới ánh trăng thật đẹp Sở Khương một người thanh niên mắt thanh mày tú, trông mắt thâm tình lại nhìn về một người, Ngưng Lộ rơi lệ nhẹ nhàng ngẩn đầu hôn lên môi anh.
Vẫn giống như ngày hôm qua, ngực của anh quen thuộc như vậy, sao chẳng bao lâu lại là huyết lệ gặp nhau? Thật là đau, đau lòng cực kỳ. Ông trời sao lại muốn trêu cợt cô như vậy? Thân thể Ngưng Lộ tựa vào vách tường mềm nhũng ra.
"Thiếu phu nhân, có sao không?" Một người nữ giúp việc phụng mệnh lệnh của đại thiếu gia lên xem Ngưng Lộ. Cô không hiểu người trước mặt cô phải gọi thiếu phu nhân không phải là bạn gái của nhị thiếu gia sao? Tại sao đại thiếu gia lại nói cô ấy là vợ hợp pháp của cậu ấy đây? Nhưng tò mò thì tò mò chuyện này không phải một người có thân phận người ăn kẻ ở như cô có thể hỏi. Dù sao chủ nhân căn dặn chuyện gì thì cứ làm theo, gọi là thiếu phu nhân hẳn là không sai đi, vẫn là người của Sở gia.
Cách xưng hô xa lạ của người giúp việc khiến đầu óc Ngưng Lộ do dự một chút, sau đó nắm thật chặt tay của người giúp việc vội vàng hỏi: "Sở Khương đâu? Sở Khương đâu?"
"Nhị thiếu gia đã được đưa tới bệnh viện, thiếu phu nhân cô không sao chứ?" Thiếu phu nhân không ngừng gọi tên nhị thiếu gia, rốt cuộc là vợ của ai a?
"Bệnh viện, bệnh viện, tôi muốn tới bệnh viện, tôi muốn đến xem Sở Khương." Ngưng Lộ nhanh chóng đứng dậy, thoáng qua người giúp việc vươn tay, chạy thẳng xuống lầu. Sở Khương, anh ngàn vạn đừng xảy ra chuyện, bằng không, em cả đời không cách nào sống yên ổn, Ngưng Lộ cầu nguyện.