vì một tin nhắn trong đó là người dùng XXXX tôn kính, thuê bao 13XXXXXXXX đã nạp cho thuê bao của bạn XXX tệ, tài khoản hiện nay của bạn là XXXX tệ. Số điện thoại đó chính là số của Nghiêm Tiêu.
Mạc Nhan nhanh chóng viết tin nhắn:
- Anh Tiêu, em chưa nghèo đến nỗi tiền điện thoại cũng không có… hơn nữa hôm qua là nói đùa, anh sao đến cái tính hài hước cơ bản cũng không có thế?
Lâu sau đó, Nghiêm Tiêu mới trả lời:
- Không sao, chờ sau khi vào học em lấy học bổng thì giúp anh nộp tiền điện thoại ba tháng.
Mạc Nhan bỗng chốc cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống hai độ. Thật ra Nghiêm Tiêu không phải là không có tính hài hước, chỉ là chuyện cười của anh tương đối lạnh.
Điều hòa, vẫn là nên mở nhiệt độ cao hơn chút.
Tuy nhiên, mùa hè với ánh mặt trời sáng lạng là để cỏ cây sinh trưởng.
Mạc Nhan thấy ánh nắng bên ngoài chói chang, nghe dự báo thời tiết nói là hai ngày tới lại tăng thêm hai độ nữa, thì dứt khoát ở nhà không ra ngoài.
Game Kiễm vũ bắt đầu vào giai đoạn không ngừng nâng cấp thuộc tính để cân bằng những mâu thuẫn của người chơi, không ít người đã rút lui. Nhưng sau khi Mặc mặc khạp thụy và Túy đạp thanh thu định hôn lễ xong, sự hứng thú của cô với game mạng cũng dần dần tiêu hao đi nhiều, đưa số cho Y Liễn, xóa đi trình tự trò chơi.
Cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn của Mạc Nhan qua đi trong một tháng thì bị một số điện thoại gọi đến làm đảo lộn tất cả. Trước khi cô nghe điện thoại, xem số điện thoại hiển thị là số có mã vùng quen thuộc, muốn hay không muốn cũng phải bấm nút nghe. Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến là một giọng nữ sắc bén dứt khoát:
- Là sinh viên Mạc Nhan phải không? Cô là cô Giang bên viện Lý học.
Trong lòng Mạc Nhan có chút dự cảm không tốt, điện thoại vào lúc này, sợ là vì chuyện đó:
- Dạ, cô Giang, nhưng em ở khoa Kinh tế, không phải viện Lý học…
- Cô biết, nhưng sinh viên bản địa của khoa Lý học không đủ nên cô mới gọi cho em. Mấy ngày này em rảnh chứ?
Cô Giang căn bản không chờ cô trả lời đã nói tiếp:
- Là thế này, hai ngày sau là đợt huấn luyện quân sự cho sinh viên, em không phải là sinh viên bản địa, thì đến để làm nhân viên phụ đạo. Bảy giờ ngày mai đến phòng 1 lầu X để họp mặt, có những hạng mục huấn luyện và sắp xếp cần nói.
Mạc Nhan không kịp phát biểu bất ký ý kiến gì thì đối phương đã nói:
- Như vậy nhé, ngày mai đừng có đến muộn.
Sau đó thì cúp máy một cách nhanh chóng.
Mạc Nhan cầm điện thoại, rơi vào trạng thái phẫn nộ:
- Mình đến một câu cũng không nói được, không đến nỗi như thế chứ.
Đây căn bản là hành vi ép bán ép mua làm rối loạn cơ chế thị trường kinh tế.
Nếu toán học là ác mộng của sinh viên thì huấn luyện quân sự là ác mộng trong ác mộng. Trường đại học Z sắp xếp huấn luyện quân sự sau khi tân sinh viên vào trường một năm, mọi người sớm quen với việc để từ từ qua đi rồi, cần phải ở với những em khóa dưới nhỏ hơn một hai tuổi thì hơi khó.
Ngày hôm sau, Mạc Nhan trong tình trạng ngủ gà ngủ gật đến trường.
Mặt trời vẫn sáng chói như thế, ánh nắng chói mắt, cả thế giới giống như đang biến thành một quả cầu lửa.
Những siêu thị và quán nước giải khát hai bên đường mở cửa sớm, cách một lớp cửa kính nhưng vẫn cảm nhân được hơi lạnh.
Mạc Nhan bước vào phòng học, mấy sinh viên cùng năm bị kêu đến cũng đã có mặt, nhìn bộ dạng tức giận của cô nên hỏi một cách đồng cảm:
- Bạn cũng bị buộc phải đến à?
Mạc Nhan không nói gì chỉ gật đầu.
- Cũng chẳng có cách nào, từ trước đến giờ làm phụ đạo mỗi năm cho sinh viên tập quân sự đều không có ai tự nguyện làm cả.
Mạc Nhan bỗng cảm thấy nếu như có thể lấy một bối cảnh nào đó miêu tả phù hợp với tâm trạng của họ lúc này thì đó chắc chắn là một màn đêm.
Đúng bảy giờ, bên ngoài cửa phòng học là tiếng giày cao gót nện vào nền đá hoa, giáo viên nữ tuổi đã có chút lớn bước vào phòng học, dựa vào dãy bàn đầu:
- Người đã đến đủ rồi? Rất tốt, sau này khi huấn luyện cũng phải như thế, không được đến muộn.
Mạc Nhan nghe giọng nói, nhận ra vị giáo viên nữ trước mặt là người đã gọi điện cho cô ngày hôm qua.
- Năm nay chúng ta huấn luyện tiến hành ở trong trường. Nguyên tắc là trong thời gian huấn luyện sinh viên không được ra khỏi trường. Về điểm này, nhà trường sẽ phái người đến kiểm tra phòng đột xuất. Các bạn là phụ đạo của sinh viên, cần phải giao lưu tốt với các em năm dưới, nếu như đến lúc đó có vấn đề gì xảy ra, sẽ đổ trách nhiệm vào từng cá nhân.
Cô Giang dừng lại một chút rồi nhìn một lượt các sinh viên, nói:
- Rõ chưa?
Mạc Nhan thực sự rất bực bội, nếu như có sinh viên nào thật sự trốn ra ngoài, lẽ nào cô phải trực ở đó cả đêm để canh chừng sao? Huống hồ những nơi mà có thể trèo trốn ra ngoài thực sự là rất nhiều, cô tính nếu như phân thành mười người cũng không đủ.
Vì thế những buổi sáng tốt đẹp đã bị mất đi bởi việc huấn luyện quân sự.
Viện Lý học phân thành ba đại đội, mỗi đại đội đều có bốn trung đội, cô được phân về một trong bốn trung đội đó, toàn bộ đều là sinh viên khoa Vật lý ứng dụng.
Mạc Nhan lật đi lật lại bảy tám lần danh sách, muốn tìm ra số sinh viên nữ nhiều hơn, nhưng thất bại.
Dì quản lý ký túc xá sinh viên đưa chìa khóa cho cô:
- Phòng ngủ thứ nhất bên trái ở lầu hai vốn là để cho trưởng lầu ký túc ở, là phòng đơn.
Nhà trường quả là chưa quên chủ nghĩa nhân đạo, ít nhất là vấn đề chỗ ở được đảm bảo.
Mạc Nhan mở cửa phòng, đứng trước gương trong nhà vệ sinh, lúc này mới nhận thức ra một vấn đề nghiêm trọng.
Ở trong gương là một khuôn mặt không có một chút vẻ nghiêm túc gì đáng nói.
Cô dựa vào cái gì để có thể khiến mấy sinh viên nam đó ngoan ngoãn nghe lời?
Vào buổi tối, trải qua cuộc sống một năm sinh viên đã trở nên lão làng, lần lượt bước vào phòng học, tham gia hội nghị trước khi huấn luyện quân sự.
Hội nghị kiểu này đều là thủ tục, còn thực tế thì lại không cần thiết lắm.
Mạc Nhan đứng trên bục giảng, điều chỉnh micro một chút, nói với các sinh viên phía dưới:
- Các bạn sinh viên thân mến, mình là sinh viên hướng dẫn của khoa Vật lý ứng dụng các bạn trong lần huấn luyện này.
Ở phía dưới mọi người thầm thì to nhỏ với nhau, đúng là đang bàn về cái gì đó rất sôi nổi.
Đó là thói quen. Bất kể là ở trường hợp nào, cũng sẽ luôn có những người có một số lời nhịn không được cần phải nói với người khác. Không kể là lớp có sinh viên nữ nhiều hơn hay sinh viên nam nhiều hơn, đều không ngoại lệ.
Mạc Nhan căng thẳng, nhẫn nại mở lời:
- Mình là Mạc Nhan, là sinh viên khoa Kinh tế học lớp OX, lớn hơn các bạn một khóa. Vì thế việc huấn luyện quân sự mà mọi người sắp trải qua, mình cũng đã trải qua cách đây một năm trước.
Cô thở một hơi, nặng giọng nói:
- Việc huấn luyện quân sự, mình không nhắc lại nữa, mọi người đều đã có cuốn quy tắc huấn luyện rồi, có gì chưa hiểu, ở đó cũng viết rất rõ ràng rồi. Nhưng…
Phía dưới tiếng xì xầm nhỏ hơn, cô mỉm cười nói:
- Mọi người đều ở trong trường một năm rồi, vi phạm quy định nào chịu trừ điểm gì, chắc hẳn cũng có sinh viên đã nếm qua, cho dù là thiếu kinh nghiệm thực tiễn nhưng ắt là có kiến thức lý luận phong phú rồi. Vì vậy nếu mọi người vi phạm kỷ luật bị quản giáo bắt được, có hai còn đường có thể lựa chọn.
Tiếng nói chuyện bên dưới cuối cùng cũng tạm dừng.
Mạc Nhan rất đắc ý, vui vẻ nói:
- Thứ nhất, PK với quản giáo, thắng, quản giáo cũng không có mặt mũi nào mà trừ điểm bạn. Thứ hai, ngoan ngoãn bị trừng phạt, phạt viết bản kiểm điểm mười nghìn chữ, mỗi chữ đều viết bằng tay, không được copy. Đương nhiên phải nhắc nhở với mọi người trước một câu, sinh viên chưa được đeo đai đen võ thuật thì đừng tùy ý nếm thử biện pháp thứ nhất.
- Nếu như bị tổng phụ đạo của đại đội chúng ta, tức là cô Giang bên văn phòng viện Lý học các bạn bắt được, thì xin lỗi, hãy trực tiếp quỳ đến văn phòng viết bản kiểm ba mươi nghìn từ, bản kiểm điểm cuối cùng gửi cho cô Giang bảo quản, sau khi tốt nghiệp sẽ để đính kèm vào hồ sơ tốt nghiệp của mọi người.
- Đương nhiên, nếu bị mình bắt được, nể mặt mọi người, mình nhất định sẽ bỏ qua. Vì vậy khi mọi người muốn làm trái quy định thì hãy thông báo với mình một tiếng, ít ra thì khi sự việc xảy ra mình là người đầu tiên biết đươc để trước khi tiếng xấu lan truyền thì xử lý gọn tất cả những nhân chứng vật chứng.
Mạc Nhan ngừng lại, nụ cười ẩn trên gương mặt cjhơt cứng lại, cái mấu chốt lúc này là cô lại quên mất phải nói gì.
Những sinh viên ngồi ở phía dưới nhìn cô, tất cả im lặng chờ đoạn tiếp theo.
Trong đầu Mạc Nhan chợt nghĩ ra, nói:
- Được rồi, còn có một số việc vụn vặt, tôi sẽ nói với các bạn mấy điều tương đối quan trọng.
Mạc Nhan lật lật túi xách, lấy ra quyển vở ghi chép, mở ra đọc những chi tiết chủ yếu:
- Bây giờ là tháng 8, theo khí hậu của thành phố, số liệu dự báo thời tiết tuy chưa đến 40 độ nhưng nhiệt độ trong quá trình huấn luyện này sẽ không giảm.
- Huấn luyện quân sự là vất vả, mình rất hiểu tâm trạng của mọi người. công việc hậu cần của trường chúng ta cũng rất đầy đủ, cho mỗi trung đội một hộp thuốc y tế, thuốc say nắng rất nhiều, vì vậy mọi người không cần phải lo lắng trời nắng ngất xỉu ở thao trường.
Mạc Nhan gấp vở ghi chép lại, nghiêm mặt nói:
- Sinh viên nào muốn giả ngất để khỏi tập luyện thì về luyện tập nhiều vào, đừng cho giáo quan là ngốc. đến lúc đó bị phạt chạy quanh thao trường thì không hay lắm đâu.