Hôm nay là ba0, ngày cuối cùng trong năm cũ. Ánh mặt trời chiếu rực rỡ sáng bừng cả không gian, xua tan những ngày tuyết rơi ảm đạm trước đó. Lương Hoà ngồi trên sân thượng phơi nắng ngước mắt nhìn lên không trung. Ánh nắng chói chang khiến cô chói loá không mở mắt ra được. Bỗng nhiên một ly trà còn bốc hơi nóng từ đâu chìa ra trước mặt cô. Lương Hoà nghiêng đầu, thấy khuôn mặt thản nhiên của Diệp Dĩ Trinh đã tới bên cạnh từ lúc nào. Diệp Dĩ Trinh nhìn dáng vẻ lười biếng của Lương Hoà, anh nhướn mày, “Thật biết cách hưởng thụ”
Lương Hoà bặm môi không trả lời, nâng ly trà lên hít hít ngửi ngửi. Mùi trà thơm dìu dịu thấm vào phế phổi lại tạo nên vị chua xót khác thường, giống như tâm trạng lúc này của cô vậy. Trông hưởng thụ lắm sao? Chẳng thà nói rằng ủ rũ còn chính xác hơn nhiều.
Diệp Dĩ Trinh ngồi xuống bên cạnh Lương Hoà, đặt tập tài liệu cầm trên tay xuống ghế, ánh mắt anh nhìn chăm chú cô gái trước mặt với vẻ thú vị. Cách đây hai ngày, hôm đó tuyết rơi rất nhiều, khi anh đang buồn bực vì kết quả báo cáo dự án công việc không được như ý muốn, định đứng lên đi dạo một vòng quanh sân thì thím Tề nói rằng cô con dâu thứ ba nhà họ Cố đến chơi. Phải mất mấy giây sau đó anh mới có phản ứng được với câu nói của thím Tề, đem hai danh xưng “cô con dâu thứ ba nhà họ Cố” và Lương Hoà gộp lại làm một. Lúc ấy cô đội một chiếc bịt tai màu hồng nhạt, khoác áo gió rộng thùng thình bên ngoài thân hình nhỏ nhắn, chóp mũi hồng hồng vì gió lạnh, dáng vẻ điềm tĩnh mà đáng yêu vô cùng. Diệp Vận Đồng không có ở nhà, anh vội vàng đưa Lương Hoà ngồi vào ghế, rót một ly nước ấm cho cô uống.
Lúc đó anh rất ngạc nhiên, bởi vì kể từ khi biết rõ thân phận của mình tới giờ Lương Hoà không còn chủ động tới đây nữa. Lần này cô đến đột ngột, lại còn kéo theo cả vali hành lý làm anh không thể không kinh ngạc. Nhưng mọi người gạn hỏi điều gì cô cũng không trả lời, chỉ đơn giản nói rằng muốn ở lại đây chơi hai ngày, còn dặn không ai được cho Cố Hoài Ninh biết. Diệp Dĩ Trinh chưa kịp phản ứng gì thì ba anh đã gật đầu lia lịa đồng ý ngay. Làm sao ông có thể không đồng ý chứ, ngày nào ông cũng ngóng trông Lương Hoà đến, trải giường lót chiếu chờ cô còn không kịp thì làm sao mà có thể không đồng ý cho được.
Cái nhìn chăm chú của Diệp Dĩ Trinh khiến Lương Hoà bối rối, cô đưa tay vuốt vuốt tóc nhằm ngăn trở tầm mắt anh. Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào đến Diệp Dĩ Trinh, ngược lại anh quan sát càng riết róng hơn. Không biết vì sao, Lương Hoà luôn có cảm giác người đàn ông này và Cố Hoài Ninh tương tự nhau ở một mặt nào đó. Nhất là ánh mắt như cười mà lại không phải cười kia, khiến cô có cảm giác nổi cả gai ốc, không được tự nhiên tới nỗi muốn bực mình. Lương Hoà buồn giận, buông ly trả xuống hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”
Dáng vẻ đó không hề tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Diệp Dĩ Trinh, anh cười nhẹ, ngả người tựa lưng vào thành ghế, “Có chuyện buồn bực gì phải không?”
Lương Hoà ngạc nhiên: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi nhìn thấy như vậy. Hai hôm nay tinh thần cô có vẻ rã rời, ừm.. nói đúng hơn là mất hồn mất vía.”
“Làm gì có chuyện đó chứ, đó là cảm giác sung sướng biết không, sung sướng khi nghỉ phép.”
Cô vừa dứt lời đã thấy ánh mắt của Diệp Dĩ Trinh loé lên một ý cười. Cô nhún nhún vai, có cảm giác như tâm tư của mình bị người ta nhìn xuyên thấu. “Có chuyện gì thì kể đi, biết đâu tôi lại giúp được điều gì đó.”
“Không phải vấn đề giúp hay là không giúp.” Lương Hoà chán nản cúi đầu, cuối cùng cô quyết định kể cho Diệp Dĩ Trinh nghe, giấu kín trong lòng hai hôm nay cô cảm thấy quá đủ rồi, vừa không thoải mái vừa không yên tâm.
Phản ứng của Diệp Dĩ Trinh không như Lương Hoà dự đoán, nghe cô kể xong anh vẫn không tỏ thái độ gì, bình tĩnh uống trà, sau đó nói, “Như vậy có nghĩa là hai người phối hợp với nhau, lừa Cố Tam có phải không?”
Hai người ở đây ý chỉ là cô và ba chồng. Lương Hoà há mồm ngạc nhiên, chuyện này sao lại gọi là lừa được nhỉ? Cố Trường Chí thấy cô không muốn đi nên ông rộng lượng “khai ân” để cô quay về thôi mà? Chỉ là cô không về nhà mà đến đây thôi, chuyện này cũng chỉ muốn thử thử tình cảm của Cố Hoài Ninh mà thôi, thử, đúng là chỉ muốn thử một chút. Ai bảo lúc nào anh cũng tỏ vẻ điềm đạm bình tĩnh như núi khiến người ta bất mãn.
“Giáo sư Diệp, anh không hiểu đâu. Giữa hai chúng tôi không đơn giản như anh nghĩ vậy đâu.” Lương Hoà nhìn chằm chằm xuống bàn tay, nghiêm túc nói. “Anh ấy luôn xem tôi như một đứa trẻ con, chưa bao giờ chia sẻ hay tâm sự cho tôi biết những chuyện của anh ấy. Tâm tư tình cảm thì anh ấy giấu rất kỹ, chẳng bộc lộ ra bao giờ, ngay cả anh ấy có yêu tôi hay không, tôi cũng không biết rõ ràng. Vì thế, tôi chỉ là.. chỉ muốn xác nhận lại một chút.”
Diệp Dĩ Trinh cười cười nhìn cô. Vậy mà còn nói mình không phải là trẻ con, yêu hay không yêu, chuyện này làm sao mà có thể để trên đầu lưỡi để lôi ra nói một cách thường xuyên được? Dáng vẻ rối rắm băn khoăn như vậy của Lương Hoà,trong mắt anh trông thật giống một người. Mà cái tên Cố Hoài Ninh này cũng thật là, cứ luôn im ỉm giấu kín tâm tư, hèn gì Lương Hoà nhịn không được mới phản ứng như vậy.
“Lương Hoà, tình cảm nam nữ không phải chỉ cần nói yêu là có thể đảm bảo được đời đời kiếp kiếp. Vả lại, tuy rằng bề ngoài Cố Hoài Ninh nhìn có vẻ toàn tài như thế, nhưng thật ra cũng có một số mặt mà anh ấy không biết, hoặc không am hiểu.Trong số đó tình cảm chính là nhược điểm của anh ấy. Vả lại, đừng tưởng rằng hai người thông đồng với nhau mà có thể giấu giếm được Cố Hoài Ninh.”
Lương Hoà nghe Diệp Dĩ Trinh nói ra rõ ràng hợp lý như vậy thì mắt sáng lên, hỏi, “Giáo sư Diệp phân tích kỹ lưỡng như vậy, có phải là đã từng có kinh nghiệm rồi đúng không?”
Diệp Dĩ Trinh liếc nhìn cô một cái, “Nghiêm túc mà nói, tôi không phải giáo sư Diệp, mà là cậu của cô.”
Cậu? Lương Hoà sửng sốt đờ người ra. Biểu tình trên gương mặt cô khiến Diệp Dĩ Trinh cảm thấy mình đã hơi đường đột, nhưng anh chưa kịp nghĩ ra đề tài gì để lảng chuyện đi, thì thím Tề đã cầm điện thoại từ dưới lầu đi lên.
“Hoà Hoà, cháu có điện thoại này, thím vừa nghe hộ, là điện thoại gọi từ bên nhà họ Cố.” Diệp Dĩ Trinh nhìn thím Tề mỉm cười. Anh không thể không công nhận một điều rằng Lương Hoà quả thật rất có khả năng thu phục tình cảm của mọi người, dù già hay trẻ. Đơn cử một ví dụ, chỉ mới hai ba ngày thay vì gọi“con dâu thứ ba nhà họ Cố” thím Tề đã chuyển sang gọi thẳng “Hoà Hoà”.
Lương Hoà vừa nghe là điện thoại của nhà họ Cố tim cô liền đập thình thịch lên, hỏi, “Là ai gọi vậy thím Tề?”
Thím Tề nở nụ cười, “Là cậu Phùng Trạm, nói là tìm cháu có việc gì đó.”
Lương Hoà thở ra nhẹ nhõm, đứng dậy cầm lấy điện thoại. Thật ra tâm trạng cô đang rất phức tạp, vừa mong đó là điện thoại của Cố Hoài Ninh lại vừa sợ là điện thoại của anh. Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn bực vì tâm lý đó của chính mình.
Lương Hoà chăm chú nghe tiếng của Phùng Trạm vọng ra từ đầu dây bên kia:
“Chị dâu, tối hôm qua đội trưởng đã về rồi.”
Lương Hoà ngừng một hơi thở, “Thật à? Anh ấy về thật sao?”
“Ấy, chị đừng vội, đội trưởng vừa nghe nói chị không về, hôm nay đã lại quay về bên đó rồi. Lão gia không giữ lại, chỉ dặn em gọi điện báo để chị chuẩn bị tinh thần.” Đầu dây bên kia Phùng Trạm cười hì hì, cuối cùng cậu ta lại nói thêm một câu, “Chị cứ chuẩn bị tinh thần đi, anh ấy có vẻ không vui đâu, hắc hắc.”
Lương Hoà tắt điện thoại sắc mặt trở nên rầu rĩ. Thím Tề nhìn cô với vẻ băn khoăn lo lắng, ngược lại Diệp Dĩ Trinh dường như đã sớm dự đoán được điều này, anh đút tay vào túi quần nhìn cô mỉm cười.
Thím Tề hỏi, “Có chuyện gì xảy ra hả, Hoà Hoà?”
Lương Hoà hơi giật mình, lắc đầu, “Không có việc gì đâu thím ạ.”
Cô không sợ, không nên sợ.
o—————o
Hôm nay bắt đầu từ sáng sớm đã có thể nghe vang đâu đây một vài tiếng pháo nổ vọng tới. Từ nhỏ Lương Hoà không thích tiếng pháo, mỗi lần cô cứ có cảm giác như sấm sét đánh ở bên tai, ong ong cả màng nhĩ. Cũng may biệt thự nhà họ Diệp nằm ở giữa sườn núi, xung quanh cũng không có mấy hộ dân cư, hơn nữa bởi vì năm nay Diệp lão tướng quân không được khoẻ cho nên bọn họ cũng chỉ nổ một quả pháo tượng trưng đón Tết rồi thôi.
Năm nay cũng bởi vì có Lương Hoà ở đây cho nên Diệp lão cũng vui vẻ hơn nhiều lắm. Ông còn tự mình phát tiền lì xì cho cô, một bao lì xì căng đầy. Lương Hoà sau một lúc chần chừ cuối cùng cũng đưa tay nhận lấy, trong thời điểm người người chúc mừng nhà nhà chúc phúc như thế này, cô quyết định thả lòng tâm tư của chính mình, tạm thời quên đi những chuyện không vui, bỏ qua những khúc mắc tồn đọng trong năm cũ, tận hưởng không khí náo nhiệt của năm mới. Diệp lão thấy cô nhận lì xì, nụ cười của ông càng thêm tươi rói trên khuôn mặt già nua.
Điều làm cho Lương Hoà kinh ngạc là không ngờ có thể gặp hai cha con Cố Hoài Việt ở đây. Cũng đã lâu lắm rồi cô không thấy thằng nhóc quậy phá mà đáng yêu Cố Gia Minh. Thằng bé vừa nhìn thấy Lương Hoà vụt chạy vù đến ôm chầm lấy cô, kêu ầm ĩ, “Thím..thím ơi, thím không thương Gia Minh, thím bỏ đi đâu bao lâu nay…”
Thằng nhóc vừa nói ra câu này tất cả mọi người đều bật cười lên. Cố Hoài Việt lắc đầu thở dài, túm cánh tay nó nhấc một cái liền bứt nó rời khỏi chân Lương Hoà, hai cha con trừng mắt nhìn nhau.
Lương Hoà mỉm cười, bước đến ôm lấy Cố Gia Minh, tay cô xoa mái tóc xoăn của nó, hỏi Cố Hoài Việt, “Năm nay anh vẫn ở lại đây ăn Tết sao?”
Cố Hoài Việt trả lời một cách thản nhiên, “Hai cha con anh năm nào cũng ở đây cả, thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn đến đây chơi với ông cụ.”
Trong thoáng chốc Lương Hoà chợt hiểu ra lí do vì sao, bởi vì nơi này là Kinh Sơn, là nơi đã mai táng Lâm Kha.
“Anh vừa ở đơn vị về, nghe Kiền Hoà nói Hoài Ninh quay về thành phố C, sao em lại còn ở đây?”
Lương Hoà hé miệng, định nói nhưng lại không biết nói từ đâu, cuối cùng chỉ nói,“Kể ra thì dài lắm.”
Cố Hoài Việt cười, thấy cô chần chừ như vậy anh cũng không lại hỏi khó thêm nữa, để cô dắt Gia Minh đi ra sân tìm nơi đốt pháo.
Cứ tưởng rằng Cố Gia Minh to gan lớn mật lắm, vậy mà thằng nhóc vẫn không dám châm lửa đốt pháo, Lương Hoà vừa cười giễu cợt vừa châm lửa. Ngòi pháo bén lửa phát ra chuỗi âm thanh kêu xì xì rồi nổ phụt một tiếng, Gia Minh vui mừng hét lên ầm ĩ. Lương Hoà đứng bên cạnh nhìn, trên không trung nở rộ đầy những đoá hoa, rực rỡ, lung linh khiến ánh mắt cô mê loạn.
Trên bầu trời đêm thỉnh thoảng có những đốm pháo sáng loé lên đánh vỡ khoảng không gian yên tĩnh. Đứng từ nơi này nhìn về Kinh Sơn ở phía xa xa, nơi đó đèn đuốc sáng choang, ánh sáng hắt lên cả một vùng trời. Sáng hôm nay trước khi đi Diệp Vận Đồng có nói, tối nay ở đơn vị sẽ tổ chức tiệc liên hoan cho các anh em chiến sĩ, đến 6h tối có thể còn nghe cả tiếng còi báo giờ cơm nữa. Lương Hoà nâng tay nhìn đồng hồ, vừa đúng 6h, cô nghiêng tai lắng nghe, quả thật đúng là loáng thoáng có tiếng hô vọng từ xa xa truyền tới.
Cô cười xoa đầu Cố Gia Minh, “Gia Mình, đón Tết ở đơn vị có vui không?”
Thằng bé bặm môi, “Không vui, chẳng có gì vui cả, ở đây với thím vui hơn nhiều.” Nhưng cho dù là như thế, thằng bé vẫn luôn cùng ba mình ở lại nơi đây, đón năm mớ