Người đang dắt tôi, đi bên cạnh tôi chính là Mậu Nhất, đáng nhẽ tôi phải vui mừng, hạnh phúc mới phải. Vậy mà sao nụ cười gượng gạo trên môi như đang đông cứng lại thế này?
Từ phía xa xa, Mê Cúc với nụ cười rạng rỡ hạnh phúc trên khuôn mặt đang đi về phía chúng tôi. Một chàng trai đẹp như một bông hoa rực rỡ dưới ánh mắt trời, tinh khiết như pha lê đang lặng lẽ và dịu dàng đi bên cạnh cô.
Người đó chính là Nam Trúc Du.
Người mà trước đây từng không chút do dự chạy như bay đến bên tôi.
Còn cả cô gái xinh đẹp Mê Cúc nữa.
Người bạn từ nhỏ đến lớn luôn ở bên tôi. Mặc dù tính tình có hơi kiêu ngạo, tùy tiện nhưng lại chính là người bạn thân, thân nhất của tôi. Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi lại trở thành những người xa lạ. Tại sao mọi việc lại trở nên thế này?
Thượng đế ơi, nếu như con nói con hối hận rồi thì mọi thứ có quay lại như cũ được không?
Có thể không?
Chính tôi là người đã nói rằng “Tôi và Nam Trúc Du không hề hẹn hò”, chính là tôi đã đẩy anh ấy ra xa mình, vì vậy tôi có tư cách gì mà yêu cầu mọi thứ quay trở lại như cũ?
Tại sao cứ phải chờ đến khi đã quá muộn, trong sự giày vò của trái tim, tôi mới bẽ bàng phát hiện ra rằng, hóa ra chàng trai không chút run sợ đứng trước mặt cố gắng bảo vệ cho tôi đó đã sớm nắm giữ cả trái tim tôi rồi?
Đúng vậy, chàng trai ấy không ai khác chính là Nam Trúc Du. Anh ấy đã nắm giữ trọn trái tim tôi rồi.
Đáng tiếc là, khi tôi phát hiện ra rằng người luôn bao dung, che chở cho tôi là anh, khi tôi phát hiện ra rằng người đầu tiên chăm sóc cho tôi, bảo vệ tôi là anh…lại chính là lúc tôi phải xa anh mãi mãi. Khi tôi biết rằng mình đã yêu anh thật sự…lại chính là lúc tất cả đã quá muộn màng, không còn có thể cứu vãn được nữa…
Hội trưởng Mậu Nhất nắm tay tôi, đôi mắt dịu dàng như bị phủ lên một lớp sương mù ưu phiền.
“Hội trưởng”, tôi cũng xót xa cho người mà tôi đã từng thích thật lòng, nhưng tại sao phải đến khi Nam Trúc Du vĩnh viễn rời xa tôi, tôi mới nhận ra rằng thứ tình cảm mà tôi dành cho Mậu Nhất chỉ là sự sùng bái chứ không phải là tình yêu?
Tôi cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy tay tôi.
Zoey nói nếu như tôi cứ do dự không quyết như vậy sẽ chỉ khiến cho tất cả mọi người cùng bị tổn thương.
Vì vậy, dù sao bây giờ đôi bên đều đã có quyết định, thế thì tôi không nên do dự nữa, tuyệt đối không được do dự nữa! Bàn tay mà tôi đang nắm bây giờ là tay của hội trưởng, tôi đã làm tổn thương Trúc Du, vì vậy tôi không thể lại làm tổn thương hội trưởng được.
“Tiểu Vũ…”, Mê Cúc gọi tên tôi.
Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn người đã từng là bạn thân của mình, trong lòng tôi hiểu rất rõ rằng: thực ra lần này, tôi không chỉ mất đi một người tôi yêu sâu sắc, mà còn mất đi cả một người bạn thân thiết nhất đời! Tình yêu thật lòng và tình bạn sâu sắc nhất tuổi 16 của tôi, đã rời xa tôi như vậy đấy!
“Ba ngày nữa sẽ là sinh nhật tròn 16 tuổi của cậu đúng không? Thật sự rất xin lỗi, 3 giờ chiều ngày hôm đó tôi và Trúc Du phải ra sân bay đi Pháp, e là không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được!”, đôi mắt của Mê Cúc ánh lên sự xin lỗi chân thành.
Tôi biết thực ra Mê Cúc là một người bạn rất tốt!
Những lời tôi nói ngày hôm ấy đã làm cô ấy tổn thương sâu sắc, thế mà cô ấy vẫn vì chuyện không thể dự tiệc sinh nhật của tôi mà cảm thấy buồn rầu và có lỗi.
Nghĩ kĩ lại, nếu như Nam Trúc Du và Mê Cúc ở bên nhau cũng đâu phải là chuyện tồi. Anh ấy nhất định sẽ làm cho Mê Cúc hạnh phúc! Người bạn thân nhất của tôi và người tôi thích nhất cuối cùng sẽ trở thành một cặp tình nhân hạnh phúc. Một kết cục như vậy chẳng phải là rất tốt hay sao? Mặc dù cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là trái tim tôi như đang thắt lại, nhưng mà…
Tôi ngẩng đầu, mỉm cười với Mê Cúc và Nam Trúc Du.
Lần này, tôi muốn mỉm cười chúc phúc cho họ.
“Mê Cúc, xin lỗi cậu, lần trước tôi đã nói những điều khiến cho cậu tổn thương!”, tôi cố gượng cười, “Hi vọng hai người sau khi đến Pháp sẽ chăm chỉ học hành, cố gắng sống thật vui vẻ nhé!”
Tôi nhìn sang Nam Trúc Du, khẽ nói: “Còn cả anh nữa, Nam Trúc Du! Anh cũng vậy nhé! Phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng mải mê làm thuê suốt ngày nữa! Còn phải nhớ chăm sóc Mê Cúc giúp em đấy!” giống như trước đây anh đã từng chăm sóc em vậy…Câu cuối cùng ấy, tôi giữ lại ở trong lòng, không thể nói ra lời.
Cho dù là ai, Nam Trúc Du cũng đều quan tâm và dịu dàng chăm sóc mà!
“Thật là tiếc!”, hội trưởng Mậu Nhất nói, “Ngày sinh nhật Tiểu Vũ chính là ngày đính hôn của chúng tôi, đáng tiếc là hai người không thể đến tham dự!”
Nghe thấy Mậu Nhất nói vậy, toàn thân tôi như đang run lên. “Thật sao? Bác Lâm hành động nhanh thật đất! Tiểu Vũ à, chúng tôi chúc phúc cho hai người!”, Mê Cúc nắm lấy tay Nam Trúc Du, vui vẻ nói.
“Cám ơn!”, tôi cố gắng mở miệng nói lời cám ơn.
Vol 2. Bữa tiệc sinh nhật
Ba ngày sau, tại nhà họ Lâm đang tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 16 cho tôi.
Hội trưởng Mậu Nhất hào hoa và lịch sự trong bộ quần áo Armani màu trắng đuôi tôm, ân cần đi bên cạnh tôi. Khi tôi ngoảnh đầu sang nhìn anh, đột nhiên trong đầu lại hiện lên hình ảnh của Nam Trúc Du trong bộ quần áo Armani trắng trước đây.
“Tiểu Vũ à, sao tự nhiên lại ngây ra nhìn anh thế? Trên mặt anh có dính bẩn à?”, Mậu Nhất ngạc nhiên hỏi.
“Không có!”, tôi bối rối lắc đầu, rồi quay ngoắt người đi, nhưng không may va phải một người phục vụ đang bê rượu đi ngang qua khiến cho những cốc đồ uống trên khay rơi loảng xoảng xuống đất. Những loại đồ uống với đủ loại màu sắc đổ đầy lên chiếc váy dạ hội màu trắng của tôi. Chỉ trong phút chốc, trông bộ dạng của tôi thật là thảm hại!
“Tiểu Vũ, con không sao chứ?”, mọi người trong nhà và bạn bè xây xung quanh tôi, lo lắng hỏi han.
“Xin lỗi, tại con bất cẩn thôi!”, mặc dù trái tim đang đau đớn như muốn bật khóc nhưng tôi vẫn cố gắng kìm nén những giọt nước mắt chỉ chực trào ra.
Nếu như để người khác tưởng rằng tôi khóc nhè vì làm bẩn váy áo thì thật là xấu hổ! Vì vậy, Lâm Xuân Vũ à, đừng có khóc, hãy cố gắng lên!
“Xin lỗi mọi người, con lên lầu thay quần áo một chút!”, tôi mỉm cười với Mậu Nhất và những người xung quanh, sau đó bước thật nhanh lên lầu.
Tôi ngồi lì trong phòng, 20 phút đã trôi qua, nhưng tôi chẳng hề có ý định đi xuống dưới đó. Cứ nghĩ đến việc tất cả mọi người bên dưới đang chờ đợi chứng kiến buổi lễ đính hôn của tôi và Mậu Nhất là tôi lại không đủ can đảm đi xuống.
Tôi biết nếu như tôi cứ ở lì trong phòng như thế này sẽ khiến cho bố và hội trưởng mất mặt, khiến cho tất cả mọi người bên dưới khó chịu…nhưng tôi không còn cách nào khác cả…
Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm nay, Nam Trúc Du và Mê Cúc sẽ bay đi Pháp, nghĩ đến việc sau hôm nay tôi sẽ trở thành vợ chưa cưới của Mậu Nhất, và sau ngày hôm nay, tôi và Nam Trúc Du sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa….là trái tim tôi lại đau thắt lại, đừng nói đến việc xuống dưới để tiến hành nghi thức đính hôn, mà ngay cả việc ngồi yên trên giường cũng lấy đi toàn bộ sức lực của tôi rồi.
“Tiểu Vũ…” bên ngoài phòng vọng vào tiếng gõ cửa. Sau đó, “kẹt” mọt tiếng, cánh cửa được mở ra. Bố tôi từ ngoài bước vào.
“Bố…”, tôi ngẩng đầu, “Con xin lỗi!”
“Con ngốc ạ!”, bố nhìn tôi xót xa, không nói đều gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi vào lòng.
“Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!”, tiếng gầm gừ vang lên từ bên ngoài cửa, “Đại tiểu thư, cô đúng là đồ ngốc, đồ đần độn…ngay cả người mà mình yêu là ai cũng không biết!”
Hơ…tôi ngẩng đầu, không hiểu cái anh chàng Tùng Bình này từ đâu chui ra, lại còn lớn tiếng mắng nhiếc tôi vào đúng cái lúc tâm trạng tôi đang cực kì tồi tệ như thế này?
“Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta?”, Tùng Bình như gào lên với tôi.
“Tôi….”, tôi nghẹn lời.
Nếu đã thích Nam Trúc Du như vậy, tại sao còn không đuổi theo cậu ta? Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Từ trước đến nay toàn là Nam Trúc Du chủ động đến tìm tôi, chủ động gần gũi tôi, chủ động mời tôi, chủ động nói….sẽ bảo vệ tôi trọn đời trọn kiếp…
“Đại tiểu thư, cho dù cô có muốn ngồi chờ Nam Trúc Du quay lại tìm cô thì cô cũng phải cho người ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta chứ! Nếu không cô đã làm người ta tổn thương sâu sắc đến thế, ai còn dám quay đầu lại để lại thêm một lần tổn thương nữa?”, Tùng Bình tiếp tục hét lên.
Phải cho cậu ta một cái ám hiệu, cho người ta biết là cô cũng thích người ta?
Sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều này nhỉ, một điều quan trọng như vậy sao tôi không nghĩ ra vậy?
Người mà tôi thích chính là anh ấy!
Tôi vùng ra khỏi vòng tay bố.
“Nhưng mà hội trưởng Mậu Nhất….”, nghĩ đến hình ảnh Mậu Nhất đang hào hứng đứng chờ ở bên dưới, trong lòng tôi lại có đôi chút do dự. “Không cần phải lo cho anh đâu Tiểu Vũ ạ! Anh muốn nhìn thấy một Tiểu Vũ vui tươi chứ không phải một Tiểu Vũ mặc dù ở bên cạnh anh nhưng không bao giờ có thể mỉm cười!”, Mậu Nhất đẩy cửa bước vào, âu yếm nhìn tôi và dịu dàng nói.
“Hội trưởng, cám ơn anh!”, tôi nói, trong lòng vô cùng cảm kích. “Còn cám ơn cái gì, mau đi đi!”, bố đột nhiên thò tay ra lôi tôi đi, “Đúng là…con nhóc con, sao ta lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như con thế nhỉ? Chẳng có chút phong độ của Lâm mỗ này gì cả! Cứ tưởng sau khi tuyên bố cho con và Mậu Nhất đính hôn con sẽ điên tiết nhảy lên phản đối, nào ngờ để cho ta phải nhẫn nại chờ đến tận bây giờ. Khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định đuổi theo thằng nhóc đó, con lại còn đứng đần ra đó mà cám với chả ơn…”
Ặc ặc…
Tôi ngây người nhìn bố cằn nhằn. Ý của bố không phải là bố vẫn đang chờ đợi tôi đuổi theo và lôi Nam Trúc Du về đây đấy chứ?
Hình như bố cũng rất thích Nam Trúc Du thì phải?
“Bố ơi, hu hu hu…Bố yên tâm, con nhất định sẽ tìm lại con rể tương lai yêu quý cho bố!”, tôi thể hiện động tác “cố lên” và nói với bố. “Á, đại tiểu thư, chỉ còn 15 phút nữa là máy bay sẽ cất cánh đấy! Làm sao bây giờ? Có lái xe như bay qua đó ít nhất cũng phải mất 20 phút đấy…”, Tùng Bình sốt ruột la lên.
“Đáng ghét, sao cậu không nhắc tôi sớm!”, tôi vừa quát Tùng Bình vừa lao như bay xuống cầu thang.
“Xe bình thường thì đương nhiên không đến kịp, nhưng nếu là xe đua Ferrari, lại cộng thêm với một lái xe có tài nghệ đua xe siêu đằng thì chỉ cần 10 phút sẽ đến sân bay thôi!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay khi đầu óc tôi đang rối bời.
Tôi ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Minh Đạo Liên. Minh Đạo Liên mặc một chiếc áo phông đen và quần bò, nhìn rất cool! Ngón tay anh đang quay quay một vật gì đó, mà nếu như tôi không nhầm thì đó là chìa khóa của chiếc xe đua Ferrari.
“Minh Đạo Liên…”, tôi phấn khích reo lên.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đúng vào thời khắc quan trọng nhất, người có thể giúp đỡ tôi lại là người mà tôi ghét nhất. Cũng có thể là Minh Đạo Liên không đáng ghét như tôi vẫn nghĩ!
Vol 3. Em muốn chúng ta ở bên nhau
“Tiểu Vũ, tài nghệ lái xe của Đạo Liên rất điêu luyện, chúng ta phải nhanh lên mới được!”, tôi còn chưa kịp phản ứng thì Mậu Nhất đã dắt tôi chạy về phía xe của Minh Đạo Liên.<