. Đôi môi mỏng và mịn màng. Toàn thân tỏa ra một phong thái cao quý của bậc vương giả. Khi chiếc cằm nhọn kia hơi hếch lên, đôi mắt lạnh lùng ấy quét ngang qua người tôi.
Tôi chớp chớp mắt, ngây người nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của anh chàng đó, hoàng tử cuối cùng của “lớp quyến rũ”, điện hạ Minh Đạo Liên, biệt danh “mắt kính quyến rũ”
Minh Đạo Liên, 17 tuổi, học sinh “lớp quyến rũ” 11A, mệnh danh là “mắt kính quyến rũ”, là một học sinh thiên tài. Năm 13 tuổi, anh ta giành được một suất học bổng trong một trường thực nghiệm ở nước ngoài, nhưng anh ta đã thản nhiên từ chối lời mời đi học này chỉ với một câu: “Không thích”. Trong quá trình học ở trong nước, anh ta đã từ chối tham gia học các lớp bồi dưỡng, không chịu học vượt cấp mà lựa chọn phương pháp học tập như bao học sinh bình thường khác. Nghe nói, trong thời gian anh ta thi tốt nghiệp hết cấp hai, lên cấp ba, các trường cấp ba trong cả nước đã tiến hành một cuộc “đại chiến cướp người” kịch liệt để “giành được” anh chàng này về trường của mình. Cuối cùng không hiểu hiệu trưởng của trường Thần Nam chúng tôi đã dùng cách gì để lôi được anh ta về đây.
Lai lịch của Minh Đạo Liên, tôi nắm rõ như lòng bàn tay. Nói ra thật là ngại, mặc dù tôi thường xuyên lang thang ở gần “lớp quyến rũ” nhưng được đứng gần Minh Đạo Liên như thế này thì đây là lần đầu tiên. Bởi vì những người bình thường không cách nào tiếp cận với anh ta trong phạm vi một mét.
Mặc dù bên cạnh anh ta áp lực rất lớn, không khí cực kì lạnh giá, nhưng lần đầu tiên đối diện với sự quyến rũ của anh ta, tôi không khỏi bần thần đứng ngây người tại chỗ, không kịp lập tức lùi lại như yêu cầu của anh ta. Chúng tôi giữ nguyên tư thế trong vài giây, bịt chặt cửa ra vào của lớp. Lúc này đây, chỉ cần anh ta nhắc lại hai từ “tránh ra” là tôi lập tức bừng tình, tự động tránh ra cho anh ta đi. Nhưng hình như anh ta chẳng thèm nói chuyện với tôi thêm nửa câu, thậm chí còn không thèm liếc tôi lấy một cái, cứ như thể làm vậy sẽ làm tổn hại đến sự cao quý của anh ta vậy!
Thế là…
Anh ta khoan thai đi về chỗ của mình, sức quyến rũ từ sự đẹp trai đến lạnh lùng của anh ta bao trùm lấy không gian. Đến khi tôi bừng tỉnh lại thì Minh Đạo Liên đã thong dong ngồi vào chỗ của mình rồi.
Những người bạn trong lớp cất tiếng chào hỏi anh ta, nhưng cái gã đó cứ như thể chẳng nhìn thấy sự tồn tại của họ, không thèm gật đầu đáp lại, thậm chí cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, cứ như thể mình là một sinh vật ở thế giới khác vậy.
Sau khi an tọa trên ghế, anh ta ngẩng đầu, nhìn về phía tôi. Tôi nên cảm thấy vui mừng bởi vì dù sao thì tôi cũng là một trong những người trong trường này được Minh Đạo Liên liếc qua, mà số lượng những người được anh ta liếc qua lại không vượt quá con số ba.
Nhưng mà cái gã đó…ánh mắt nhìn tôi cứ hung hăng như thể muốn đạp lên đầu tôi vậy!
Lâm Xuân Vũ sống đến ngần này tuổi đầu, những người đọ mắt với tôi không phải không có, mà là xưa nay không hề có bởi vì không ai dám làm như vậy! Thế mà cái gã chết tiệt này…Tự nhiên máu “đại ca” trong tôi bốc lên, sao trên đời này lại có kẻ kiêu ngạo đến thế cơ chứ? Đã thế hắn còn ngồi ngay bên cạnh cái chỗ trống đó, tức là bên cạnh Nam Trúc Du, anh ta chính là bạn cùng bàn của Nam Trúc Du.
Trời ơi là trời!
Mặc dù không muốn nhưng tôi cũng đành phải bất chấp ánh mắt có thể hủy hoại con người của Minh Đạo Liên để lại gần anh ta, định mạo muội hỏi một câu: “Xin hỏi bạn cùng bàn với anh đâu rồi?”
“Xin hỏi…”
“Tôi không thích nói chuyện với người khác, đồ đàn ông ạ!”, tôi còn chưa kịp mở miệng thì đã bị anh ra ném cho một hòn đá to đùng vào đầu.
Cái gì? “Đồ đàn ông” à? Dòng máu võ thuật Trung Hoa đang sôi sục trong lồng ngực tôi. Trên đời này lại có một thằng con trai kiêu căng và đáng ghét như vậy sao?
Chỉ có điều…tôi đang ở “lớp quyến rũ”, lớp của hội trưởng Mậu Nhất, thế nên nhất định phải nhẫn nại, phải nhẫn nại!
Tôi cúi đầu, vừa lấy tay mân mê cái túi trên tay vừa chửi thầm tên này trong bụng.
Đột nhiên….
“Tiểu Vũ, em đến đấy à?”, giọng nói dịu dàng của hội trường Mậu Nhất vang lên.
“Hội trưởng!”, cơn tức giận trong lòng đột nhiên tiêu tan như mây khói. Tôi ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tươi cười và dịu dàng của anh. Mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, cắm thùng gọn gàng, nụ cười ấm áp nở trên môi, hội trưởng Mậu Nhất từ từ bước đến bên cạnh tôi.
Cả thế giới này chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Thình thịch…thình thịch…, tiếng đập loạn nhịp của trái tim đang không ngừng vang vọng trong cái thế giới yên tĩnh này.
“Tiểu Vũ, cậu đến rồi à?”, đột nhiên, một giọng lảnh lót vang lên, phá vỡ cảm giác hồi hộp lúc này của tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy Mê Cúc xuất hiện từ phía sau lưng của hội trưởng Mậu Nhất, hào hứng chạy đến nắm lấy cánh tay tôi.
“Ha ha…”, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thất vọng khi không khí hồi hộp như hai người yêu nhau đang tiến lại gần nhau bị phá vỡ. Nhưng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Mê Cúc, tôi cũng cảm thấy vui vui.
“Mậu Nhất, anh mau đến mà xem, cái nhân vật này phải hiểu như thế nào?”, đám con gái trong lớp vốn đang mải mê làm việc của mình bỗng nhiên ầm ĩ hết cả lên rồi chạy đến vây quanh hội trưởng Mậu Nhất. “Được rồi, từng người từng người một!”, bóng dáng của hội trưởng Mậu Nhất từ từ lẫn vào trong đám đông.
Hu hu hu…còn chưa kịp nói câu gì. Nhìn thấy bóng dáng của hội trưởng Mậu Nhất đang xa dần, cảm giác ai oán từ từ dâng lên trong lòng tôi. Ánh mắt của Mê Cúc lúc này đã chuyển sang người con trai bên cạnh tôi, đột nhiên, cô ấy thay đổi tư thế, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, khô khan: “Ê, Minh Đạo Liên, sao hôm nay cậu lại có hứng thú đến trường thế hả? Buổi sáng ăn nhầm phải nấm độc rồi đúng không?”
Cái gì, trời ơi, đừng có nói với tôi rằng những lời vừa rồi phát ra từ miệng của Mê Cúc đấy nhé! Một Mê Cúc xưa nay luôn duy trì hình tượng nữ vương hoàn mỹ của mình trước mặt con trai sao bây giờ lại dám ăn nói bốp chát như vậy với điện hạ Minh Đạo Liên cơ chứ? Nhìn điệu bộ cô ấy cứ như đang khiêu chiến với người ta vậy. Mặc dù bình thường Mê Cúc là người khá kiêu ngạo và tùy tiện, rất dễ đắc tội với người khác, nhưng cô ấy tuyệt đối không phải là phần tử “hiếu chiến” đâu…
Tôi ngẩng đầu, nhìn về phía anh chàng kiêu ngạo không bao giờ đếm xỉa đến bất kì chuyện gì xung quanh mình, chắc lúc này, trong đôi mắt anh ta đã hiện rõ những ánh mắt giết người không thương xót…
Nào ngờ!
Suýt chút nữa tôi đã kêu lên vì hoảng hốt. Cái anh chàng kiêu ngạo và lạnh lùng kia đang nhìn chằm chằm vào Mê Cúc, đôi mắt như đang rực lửa, tôi dám cam đoan ánh mắt ấy có thể làm tan chảy tất cả mọi thứ. Ánh mắt anh ta nhìn Mê Cúc không chút thiện cảm, thậm chí như muốn nuốt chửng cô ấy tới nơi. Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cất tiếng đáp lời Mê Cúc:
“Thứ nhất, tôi nói cho cô biết, bữa sáng của tôi hôm nay là cháo trắng và trứng gà ốp lết, không hề có nấm, càng không thể có nấm độc. Thứ hai, bữa sáng tôi có ăn phải nấm độc hay không hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện tôi có hay không có hứng đi học!” Lẽ nào họ…
Còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng điệu phảng phất mùi thuốc nổ của Mê Cúc lại vang lên bên tai:
“Này, Minh Đạo Liên, sắp đến giờ lên lớp rồi mà cái “khối thịt” đồ chơi siêu cấp của cậu vẫn chưa thấy đến! Tôi thấy hôm nay 80% là anh ta không đến rồi, vì vậy cậu có thể đi được rồi. Dù sao thì cậu cũng là thiên tài, đã trở thành một thiên tài không phải con người rồi mà!”, Mê Cúc khoa chân múa tay, hung dữ nhìn Minh Đạo Liên.
“Lớp trưởng Mê Cúc bây giờ lại khuyên các bạn bỏ học à? À, tôi quên mất không bảo với cậu là điện thoại của tôi đang ghi âm đấy. Nếu tôi đưa phần ghi âm này cho thầy giáo thì chắc cậu không để bụng đâu nhỉ?”, đôi mắt anh ta nheo nheo như chọc tức, nụ cười kiêu ngạo hiện lên trên môi.
“Minh Đạo Liên, có bản lĩnh thì cậu cứ đi mà nói! Ai mà chẳng biết cậu biết sử dụng rất nhiều phần mềm, muốn bôi nhọ một đứa con gái đơn thuần như tôi đâu có khó gì!”
“Con gái đơn thuần ư? Cậu đang nói về mình 30 năm trước đấy à?” “Minh Đạo Liên!”
….
Minh Đạo Liên và Mê Cúc như sắp nhảy bổ vào đánh nhau đến nơi rồi. Tự nhiên trong đầu tôi lại nghĩ đến hình ảnh “khối thịt đồ chơi siêu cấp” mà Mê Cúc vừa nói đến. Đó là cái quái quỷ gì vậy? Cái từ này nghe sao mà đáng sợ thế, không phù hợp với hình tượng của Minh Đạo Liên chút nào.
“Khối thịt đồ chơi siêu cấp á? Đó chính là Nam Trúc Du đấy! Cái tên này chuyên gia lấy việc chọc phá anh chàng ham ngủ ấy làm trò vui. Anh ta chính là đại ma vương chuyển thế, một kẻ độc ác vô địch trong vũ trụ này!”, Mê Cúc dẩu mỏ lên nói, vẻ mặt vô cùng tức giận. Nam Trúc Du?
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, quay lại nhìn Minh Đạo Liên. Những lời mà Mê Cúc nói khiến cho trong đầu tôi bỗng chốc hiện ra những cảnh tượng Minh Đạo Liên bắt nạt Nam Trúc Du: trói Nam Trúc Du vào ghế, không cho anh ấy cử động; cho những giọt nến chảy vào người Nam Trúc Du, bắt anh ấy phải ngoan ngoãn nghe lời; treo Nam Trúc Du lên rồi lấy roi đánh vào người anh ấy…
“Những gì cô ấy nói là thật sao?”, tôi kinh ngạc nhìn Minh Đạo Liên. “Đúng là hai con ngốc!”, Minh Đạo Liên cộc lốc, chớp mắt đã trở lại với trạng thái băng đá của mình.
“Đồ chết tiệt! @ # @ %…..”, tiếp theo sau đó là một loạt những câu chửi bới của Mê Cúc, nhưng cái gã đó hình như không nhìn thấy sự tồn tại của Mê Cúc, chỉ cắm đầu vào đọc cuốn sách đặt trước mặt. “Mê Cúc, sao Nam Trúc Du lại trở thành đồ chơi của hắn?”, trực giác cho tôi thấy cái tên Minh Đạo Liên này không phải hạng dễ đối phó. Tôi kéo kéo vạt áo của Mê Cúc, dò hỏi vấn đề mấu chốt.
Mê Cúc nhìn tôi, nhíu mày đáp: “Tiểu Vũ, cậu làm gì mà căng thẳng thế? Thật là kì lạ, ngoài Mậu Nhất ra, cậu bắt đầu có hứng thú với những thành viên khác trong lớp tôi từ lúc nào vậy? Hơn nữa lần này, đối tượng mà cậu quan tâm lại chính là Nam Trúc Du, kẻ mà cậu ghét nhất đấy? À, cậu vẫn đang đứng bên bàn của cậu ta, cậu muốn tìm cậu ta sao?”
“Ha ha…”, tôi cười nhạt, kéo tay Mê Cúc ra xa khỏi chỗ Minh Đạo Liên, nhỏ nhẹ nói: “Con gái ai mà chả thích hotboy, hơn nữa hai người bọn họ còn là những hotboy đình đám của trường, đứa con gái nào mà chả quan tâm!”
Tôi giả bộ tò mò tìm muốn biết thông tin và Minh Đạo Liên và Nam Trúc Du để tìm cách che dấu nỗi lo lắng cho Nam Trúc Du, chỉ sợ với tính cách đơn giản của anh ta, có khi bị người ta bắt bán đi cũng vẫn hào hứng giúp người ta đếm tiền cũng nên.
“Về chuyện này phải bắt đầu từ lúc thầy hiệu trưởng cướp được Minh Đạo Liên trong cuộc cạnh tranh cướp người khốc liệt năm đó”, Mê Cúc nói khẽ bên tai tôi, “Cậu có biết lúc ấy hiệu trưởng đã dùng mồi nhử gì để lừa cái tên biến thái này về trường mình không?”
Mồi nhử? Biến thái? Lại còn dùng cả từ “lừa” nữa chứ? Mê Cúc à, có phải cậu đang phóng đại quá mức không đấy?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh và đẹp như hoa đào của Mê Cúc, chầm chậm lắc đầu.
“Mồi nhử chính là Nam Trúc Du!”, Mê Cúc thì thầm nói ra đáp án bên tai tôi.