>"Anh không phải phụ nữ, em không phải đã kiểm nghiệm rất nhiều lần rồi sao?" Mặc Tử Hàn cố ý khe khẽ sờ sờ tay cô.
"Sắc lang! Đừng chạm vào em!"
"Em là phụ nữ của anh, anh sắc em là chuyện đương nhiên, đây là pháp tắc tự nhiên rất hợp lý!"
"Anh. . . . . ."
"Em đừng có lúc nào cũng tức giận nha, kỳ thật trong lòng em rất vui vẻ, có đúng hay không?"
"Ai vui vẻ? Em mới không có!" Tử Thất Thất phủ nhận.
"Thật sự không có?"
Mặc Tử Hàn tà mị nói, kéo tay lôi cô vào trong ngực mình, sau đó cố ý dán vào lỗ tai cô, khẽ nói, "Em dám nói, em thật sự không cảm thấy vui vẻ sao? Em dám nói, em không có chút ý nghĩ nào muốn đút cho anh ăn? Em dám nói, em thật không muốn cho anh chạm vào em? Còn nữa. . . . . . Em dám nói. . . . . . Em một chút cũng không muốn làm chuyện đó với anh sao?"
Tử Thất Thất nghe xong, cảm thụ nhiệt khí không ngừng ở bên tai, trong nháy mắt mặt hồng tim đập, cô á khẩu không trả lời được.
Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng của cô, hai tay thừa cơ ôm chặt lấy cô, cười đắc ý nói, "Em không nói gì, anh coi như là em chấp nhận đó nha!"
". . . . . ." Tử Thất Thất vẫn trầm mặc, khuôn mặt càng nóng ran.
Mặc Tử Hàn nhìn hai gò má đỏ bừng của cô, thấy khuôn mặt đáng yêu của cô vui vẻ nói, "Phụ nữ a, chính điểm này luôn làm người ta không hiểu, rõ ràng là muốn nha, nhưng miệng lại luôn nói không muốn, hơn nữa rõ ràng là muốn làm, tuy nhiên lại hét to không muốn, anh vẫn không hiểu, tại sao cứ miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo? Không bằng. . . . . . Em nói cho anh biết có được không?"
Hắn nói xong, lại nhích tới gần cô, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang xấu hổ của cô.
Tử Thất Thất xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động để chui vào, đâu còn có thể nói cho hắn biết nguyên nhân này, hơn nữa, chuyện như vậy còn phải giải thích sao? Dĩ nhiên chính là ngượng ngùng, xấu hổ các loại nha, hắn tuyệt đối là cố ý đang trêu cợt cô. Cái tên sắc lang đáng chết này.
Cô giận dỗi dẩu môi, cũng không có mở miệng nói chuyện.
"Ha. . . . . ." Giọng Mặc Tử Hàn quấn quít bên tai cô, nhẹ nhàng nói, "Còn nhớ em nợ anh ba chuyện không?"
Tâm Tử Thất Thất bất thình lình treo lên.
"Xem ra em còn nhớ rõ a, không bằng chúng ta liền thực hiện chuyện thứ nhất đi, rất đơn giản, chỉ cần em bây giờ cùng anh. . . . . ."
"Không được!" Tử Thất Thất đột nhiên cự tuyệt.
Mặc Tử Hàn nhíu mày, "Thế nào? Em muốn đổi ý?"
"Dĩ nhiên không phải đổi ý rồi !" Tử Thất Thất chợt trở nên giảo hoạt, đẩy đôi tay đang ôm mình ra, sau đó đắc ý nói, "Em nghĩ anh nên biết, trong "Ỷ thiên đồ long ký", lúc Trương Vô Kỵ đứng ứng Triệu Mẫn ba chuyện, điều kiện tiên quyết là không thể làm trái với hiệp nghĩa, như vậy em dĩ nhiên cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Mặc Tử Hàn hỏi.
"Đó chính là. . . . . ." Cô cố ý kéo dài giọng, sau đó vui vẻ cười, nói gằn từng chữ, "Không, thể, làm, ban, ngày!"
Sắc mặt Mặc Tử Hàn trở nên âm trầm, khẽ nhếch lên nụ cười, nói, "Đó chính là nói, chỉ có thể ở buổi tối sao!"
"Được! Anh liền đợi tới buổi tối, xem em còn có thể tìm lý do gì cự tuyệt anh!" Mặc Tử Hàn một bộ biểu hiện với cô.
"Vậy anh cứ từ từ mà đợi đi, em đi ngâm bình hòa trà trước đây, không phiền anh đọc sách nữa, đến giờ thì anh lại gọi em!" Tử Thất Thất nói xong, liền đứng dậy, muốn rời khỏi.
"Không được đi!" Mặc Tử Hàn một phát bắt lấy tay cô lôi cô về lại giường.
"Anh lại muốn làm gì?" Tử Thất Thất lần này cũng không có giãy giụa, cũng không có hô to muốn hắn thả ra, mà là vô cùng tỉnh táo nhìn hắn.
Mặc Tử Hàn nhìn vào mắt cô, cười nói, "Chuyện thứ hai. . . . . . Anh muốn em đút cơm cho anh!" Hắn đắc ý nói xong, liền mở to miệng, phát ra thanh âm đáng yêu, "A. . . . . ."