"Không đúng, không phải câu này . . . . ." Gương mặt của Mặc Thiên Tân đột nhiên vui mừng, trong đầu hồi tưởng câu nói đầu tiên Mặc Thiên Ái nói.
Khách sạn! Không sai, chính là khách sạn, đây là mã số phòng, hơn nữa đây còn là mã số phòng mà bảy năm trước mẹ gặp lại cha lần đầu tiên.
"Tốt quá!" Hắn đột nhiên vui vẻ nói, sau đó mặt đầy nụ cười nhìn Mặc Thiên Ái nói "Thiên Ái em thật sự rất thông minh, không hổ là em gái của anh!"
Sao?
Mặc Thiên Ái nhìn khuôn mặt vui vẻ đến hưng phấn kia, đột nhiên có cảm giác kinh ngạc không nói được.
"Thật kỳ lạ, anh hai cũng không có tức giận, nhất định là trúng tà rồi, Mộc Sâm,anh mau chuẩn bị mọi thứ cần thiết, em muốn cầu phúc cho anh hai!"
Mộc Sâm xấu hổ, không thể không phục mà nói "Dạ,Tiểu Thư!"
※※※
Khách sạn Rich
Phòng VIP số 001
Mặc Thiên Ân vẫn mặc bộ tây trang màu đen như cũ, ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay cầm một ly nước chanh, còn Vũ Chi Húc ngồi đối diện với hắn, trong tay đang cầm một ly thuỷ tinh, nhàn nhã thưởng thức rượu vang ở bên trong.
"Cháu vốn là không thích nói chuyện, hơn nữa đang đối mặt giống với người đàn ông đã hơn ba mươi tuổi rồi, thì có cái gì để nói chứ?"
Cái trán của Vũ Chi Húc khẽ trượt hắc tuyến, thở dài nói "Cậu đúng là cứng nhắc, rõ ràng mới có năm tuổi!"
". . . . . ." Mặc Thiên Ân trầm mặc không nói , nho nhỏ uống một hớp nước chanh.
Mười phút sau. . . . . .
"Người đó. . . . Sẽ đến chứ?" Mặc Thiên Ân đột nhiên mở miệng, hai mắt nhìn nước chanh trong tay, ngón tay cái vuốt ve ly nước.
"Nếu như người đó không quên mẹ của cậu, thì nhất định sẽ tới!" Vũ Chi Húc nhẹ giọng trả lời.
"Vậy. . . . . . Như vậy!"
Vũ Chi Húc nhìn bộ mặt phớt tỉnh của hắn, vạn lần cũng không nghĩ đến hắn tuổi còn nhỏ thế nhưng lại nói ra những lời nói như vậy, rốt cuộc ở trong lòng của hắn, là muốn cái gì đây?
Ba ngày trước. . . . . .
"Chú Húc, có thể mang cháu đi Đài Loan một chuyến không?"
"Đến đó làm gì?"
"Tìm cha!"
"Tìm cha? Cháu muốn tìm cha làm gì?"
". . . . . ."
"Không nói cho chú biết, chú sẽ không dẫn cháu đi!"
"Nói cho chú biết rối, chú sẽ mang cháu đi sao?"
"Ít nhất chú có thể suy tính một chút!"
". . . . . ."
"Nói đi, chú từ trước đến nay cũng rất thích giúp cháu!"
". . . . . ."
"Nói đi!"
"Cháu muốn đi giết người đó!"
"Cái gì? Giết? Chỉ một mình cháu? Ha ha ha . . . . . . Ha ha ha. . . . ."
". . . . . ." Mặc Thiên Ân trầm mặc.
"Khụ, khụ. . . . . . Cái đó. . . . . . Tại sao cháu lại muốn giết người đó? Muốn báo thù cho ông nội sao?"
". . . . . ."
"Cháu không nói rõ ràng, chú sẽ không dẫn cháu đi!"
"Cứ như vậy đi! Cháu sẽ đi tìm người khác giúp!"
"Này. . . . . .Này. . . . . . Nói thêm vài câu với chú thì cháu sẽ mất đi mấy miếng thịt sao, chỉ cần cháu nũng nịu một chút thì chú sẽ đáp ứng cháu thôi. . . . . A. . . . . . Thật phiền phức, được rồi, chú sẽ dẫn cháu đi, nhưng đi?"
Mặc Thiên Ân quay người lại, vô cùng nghiêm túc theo dõi mặt của hắn nói "Là chú tự mình đáp ứng đấy, cháu sẽ không cám ơn chú đâu!"
"Hả?"
. . . . . .
Thật sự hắn cũng không hiểu rõ lòng của tên tiểu quỷ này, rốt cuộc những lời hắn nói là thật hay giả đây?
"Leng keng —— leng keng ——"
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hai người cùng nhau nhìn về phía cửa phòng.
Vũ Chi Húc đem ly đang cầm trong tay để xuống, sau đó từ trên ghế salon đứng dậy.
"Chú sẽ vào trong tránh mặt, cháu nên cẩn thận!"
"Ừh!"
Mặc Thiên Ân trả lời, hai mắt nhìn hắn đi vào phòng ngủ, sau đó mới cầm lên kính râm màu đen đặt ở trên khay trà, đeo lên sóng mũi của mình, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy, đi ra mở cửa phòng.
"Rắc rắc!"
Mới vừa đem cửa phòng mở ra, liền trông thấy Mặc Thiên Tân đứng ở phía trước. Sắc mặt của Mặc Thiên Ân trầm xuống, thời điểm Mặc Thiên Tân còn chưa lên tiếng liền "Rầm ——" một tiếng, cánh cửa nặng nề khép lại.
Mặc Thiên Tân không nghĩ tới mình sẽ được chào đón bằng một cái đóng cửa thật mạnh, trong nháy mắt tức giận dâng trào, dùng ngón tay của mình, mãnh liệt không ngừng nhấn chuông cửa.
"Leng keng —— leng keng —— leng keng —— leng keng —— leng keng ——"
Mấy tiếng sau, cửa phòng mở ra một cái khe nho nhỏ, hơn nữa cửa phòng còn móc thêm dây xích chống trộm, Mặc Thiên Ân keo kiệt chỉ lộ ra một con mắt, vô cùng lạnh nhạt mà nói "Nhàn tạp nhân, anh tới đây làm gì?"