Cuồng thì thế nào ? Vọng thì thế nào? Tóm lại..... Ông cũng phải chết!
Tử Thất Thất khiếp sợ nhìn người đàn ông ở nhà tù đối diện, nụ cười dịu dàng trên gương mặt hiền lành của hắn, chẳng biết tại sao, hai má của cô trong nháy mắt ửng đỏ, hơn nữa vô cùng lúng túng nói "Ngài là cha của Mặc Tử Hàn ?" Không tự chủ nhưng vẫn dùng kính ngữ.
"Đúng !" Mặc Hình Thiên xác định lần nữa.
Trái tim của Tử Thất Thất đột nhiên nhảy loạn.
Không nghĩ đến ở trong tình huống này lại gặp cha của hắn, mỗi ngày đều như vậy mặt đối mặt chung đụng với ông ấy, không biết có thói quen kỳ quái nào của cô bị hắn trông thấy không ? Nguy rồi, hình như bộ dáng mỗi buổi sáng đều bị hắn nhìn thấy, bộ dạng đầu tóc rối tung của cô cũng bị hắn trông thấy, ngay cả tướng ngủ cũng bị hắn trông thấy hết, trời ơi...... Cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chỉ là...... Lúng túng trên mặt cô đột nhiên biến mất, trái tim khẩn trương đập, cả người cũng biến thành bộ dạng mất mác ảo não, bởi vì, coi như ông ấy là cha của hắn thì có thể như thế nào ? Cô cùng Mặc Tử Hàn đã không thể nào kết hôn, cô cùng Mặc Tử Hàn đã không thể nào ở cùng nhau.
"Cô sao vậy ? Sao lại thất vọng thế!" Mặc Hình Thiên nhìn sắc mắt của cô, không khỏi tò mò hỏi.
"Không có gì ?" Tử Thất Thất trả lời sau đó miễn cưỡng cười nói "Ông là cha của Mặc Tử Hàn, thì cũng là ông nội của đứa bé này, để ông đặt tên cũng là đúng, thật tốt rồi, đứa nhỏ này thật may mắn, có thể được ông nội đặt tên!"
Mặc Hình Thiên trông thấy cô cố ý nói sang chuyện khác, chân mày không khỏi hơi nhíu lên. Mới trong mấy giây đó, trong đầu cô đã nghĩ tới điều gì đây?
"Mau đến đây đi, Bác nói xem đứa trẻ này đặt tên là gì thì dễ nghe đây ?" Tử Thất Thất nhanh chóng sửa sang lại vẻ mặt của chính mình, một tay vuốt ve bụng của mình, hai mắt vui vẻ nhìn hắn.
Mặc Hình Thiên nhìn chằm chằm mặt của cô, nhìn ra trong lòng của cô một lời khó nói hết, cũng nhìn ra cô muốn tránh chuyện vừa nghĩ đến, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ mỉm cười nói "Tôi nhớ trước kia cô có nói cô còn một đứa con gọi là Mặc Thiên Tân, vừa trùng hợp tên của tôi cũng có một chữ Thiên, tôi rất thích chữ này, như vậy.... Nếu như đứa này là con trai thì gọi là Mặc Thiên Ân, ý nghĩa là mỗi ngày đều ân tứ, nếu như là con gái thì gọi là Mặc Thiên Ái, ý nghĩa mỗi ngày đều tràn đầy trìu mến..... Cô thấy thế nào ?"
Mặc Thiên Ân.....
Mặc Thiên Ái.....
Khóe miệng của Tử Thất Thất nâng lên vui vẻ nói "Rất hay, vậy thì cứ quyết định như vậy đi, nếu là con trai thì gọi Mặc Thiên Ân, nếu như là con gái thì gọi Mặc Thiên Ái..... Thiên Ân, Thiên Ái..... Thật sự là một cái tên rất hay."
Cô mỉm cười cúi đầu, không ngừng vuốt ve cái bụng thật to của mình,mà mấy giây sau cô bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn Mặc Hình Thiên đang ngồi xe lăn ở đối diện nói "Chú, có một vấn đề tôi biết nếu nói ra sẽ rất thất lễ, nhưng mà tôi lại rất muốn biết rõ, rốt cuộc tại sao Mặc Tử Hàn lại nhốt ngài ở nơi này vậy ? Ngài là cha của anh ấy mà, tại sao anh ấy lại làm như vậy chứ ?"
"Tôi đã nói với cô rồi, bởi vì nó hận tôi!" Mặc Hình Thiên trả lời.
"Hận? Tại saooánh ấy phải hận cha của chính mình vậy ?" Tử Thất Thất không hiểu.
"Có thể là phương thức giáo dục của tôi có vấn đề, cũng có thể là lúc trước tôi đã làm nhiều chuyện khiến nó căm hận tôi, hoặc căn bản chuyện này là ý trời, tóm lại..... Bắt đầu từ lúc còn rất nhỏ nó đã bắt đầu căm hận tôi, nhưng điều này cũng không có cái gì là không bình thường, cha con ở trong hắc đạo có rất nhiều chuyện dẫn đến việc căm hận lẫn nhau đó!"
"Nhưng....."
"Nếu như cô muốn biết nguyên nhân chính dẫn đến chuyện này, tại sao cô không tự mình đi hỏi Mặc Tử Hàn ? Tôi cho là..... Hắn sẽ nói cho cô biết !" Mặc Hình Thiên ngắt lời cô, đem đáp án đẩy qua cho Mặc Tử Hàn.
"......" Tử Thất Thất trầm mặc sau đó cười nói " Như vậy cũng được rồi, thật ra thì tôi chỉ tò mò một chút mà thôi, không biết rõ cũng không sao !"
Mặc Hình Thiên nhìn nụ cười trên mặt cô càng ngày càng khó coi. Từ nơi hắn chung đụng với cô một thời gian, hắn có thể xác định cô thật giống như Mặc Tử Hàn nói, cô yêu hắn, Nhưng lại vì chuyện gì đó khiến cô không thể yêu hắn, cho nên thời điểm bọn họ nói đến Mặc Tử Hàn, biểu tình trên mặt cô cũng không được tự nhiên, mà đa số đều là rất thương tâm, dáng vẻ rất thống khổ .....
"Đúng rồi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa nghe cô nói qua cô muốn thoát ra ngoài, cô thật sự không có ý định trốn ra ngoài sao ? Cô định sinh con ở nơi này sao ? Sinh con xong thì sao đây ? Cô có kế hoạch gì không ?" Mặc Hình Thiên liên tiếp hỏi.
"Chuyện này ..... Tôi cũng không biết có nên thoát khỏi nơi này hay không, thật ra thì phải nói là..... Tôi cũng không nghĩ mình có thể trốn ra ngoài được !" Tử Thất Thất ngửa đầu nhìn nóc địa lao, hai mắt quét một vòng vách tường bốn phía không có lấy một ô cửa sổ.
"Thật ra thì....." Thanh âm trầm thấp của Mặc Hình Thiên như đàn vi-ô-lông thanh âm đột nhiên do dự kéo dài, sau đó chờ Tử Thất Thất nghi ngờ nhìn về phía hắn, hắn mới từ từ nói "Nếu như cô muốn đi ra ngoài, tôi có thể giúp cô !"
"Ông giúp tôi ?" Tử Thất Thất kinh ngạc.
"Không sai !" Mặc Hình Thiên xác định trả lời, sau đó lặp lại một lần nữa "Chỉ cần cô muốn đi ra ngoài, tôi có thể giúp cô !"
Tử Thất Thất nhìn bộ dáng của hắn tràn đầy tự tin, trong lòng đột nhiên không hiểu.
"Ông có thể trốn khỏi nơi này, vậy tại sao ông không tự cứu mình ?" Cô hỏi.
"Cô xem tôi như vậy, thoát ra thì có thể làm được cái gì ? Chẳng lẽ để người đuổi giết sao ?" Mặc Hình Thiên trả lời.
Tử Thất Thất nhìn thấy hai cái chân kia của hắn đã bị teo nhỏ lại, không khỏi thốt lên hỏi "Chân của ông, sao lại bị như vậy ?"
"Cô không nên biết sẽ tốt hơn !" Mặc Hình Thiên tránh né trả lời.
"Tại sao ?" Tử Thất Thất hỏi tới.
"......" Mặc Hình Thiên trầm mặc không nói.
Chân mày của Tử Thất Thất nhíu lên thật sâu, suy nghĩ tới nguyên nhân có thể làm cho hắn biến thành như vậy, cũng nghĩ tới nguyên nhân hắn không muốn nói cho cô biết, còn câu nói hắn vừa nói xong.....
"......" Mặc Hình Thiên vẫn trầm mặc, không trả lời.
"Thật sự là hắn sao?"
"......"
"Ông mau nói cho tôi biết đi !"
"......"
"Có thể nói cho tôi biết không?"
Mặc Hình Thiên nghe thấy thanh âm của cô càng ngày càng run rẩy, thấy vẻ mặt của cô càng ngày càng hoảng sợ,hắn đầu tiên là âm thầm thở dài, sau đó nhẹ giọng nói "Không sai, là tự tay hắn cắt đứt, hắn nói như vậy tôi sẽ không thể đi được nơi nào nữa !"
Hiện tại lòng của Tử Thất Thất, giống như rơi xuống vực sâu.
Tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với cha của mình như vậy chứ ? Đã nhốt hắn lại, tại sao còn phải cắt đứt gân chân của hắn ? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì khiến cho hắn hận đến như vậy, máu lạnh như vậy?
"Thật ra thì chuyện này thì coi là cái gì chứ, cô không cần phải lộ ra vẻ mặt như thế!" Mặc Hình Thiên lạnh nhạt nói.
"Nhưng hắn lại làm chuyện này đối với ông, ông là cha của hắn mà, ông là người sinh ra hắn nuôi hắn lớn !"
"Ở trong hắc đạo, cũng không có được mấy người sẽ nói chuyện thân tình như vậy !"
"Nhưng...." Tử Thất Thất còn muốn nói gì đó, Nhưng mà lại là không biết nên nói gì.
Mặc Hình Thiên nhìn ưu thương trên mặt của cô, đột nhiên cười nói "Không nên nói những chuyện này nữa, cô cũng đã biết rõ thân phận của tôi rồi, vậy cô cũng không cần gọi tôi là chú nữa, hãy gọi tôi là ba đi !"
Ba?
Tử Thất Thất kinh ngạc, ưu thương trên mặt trong nháy mắt biến mất, ngược lại chuyển thành lúng túng cùng xấu hổ.
"Thật ra thì tôi với Mặc Tử Hàn cũng chưa có kết hôn!"
"Nhưng hai người đã có con với nhau, không phải sao?"
"Mặc dù đã có con, nhưng..... Tôi không có ý định gả cho hắn, hơn nữa......"
"Có phải cô không muốn gọi tôi là ba phải không ? Bởi vì tôi là người trong hắc đạo phải không ? Bởi vì đôi tay của tôi dính đầy máu người cùng tội ác, cho nên cô cảm thấy tôi không xứng ?"
"Không..... Không phải như thế !" Tử Thất Thất vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì vì chuyện gì đây?"
"Bởi vì.... Bởi vì.... Bởi vì....." Tử Thất Thất lặp lại một lần rồi một lần, do dự không cách nào đem nguyên nhân nói ra khỏi miệng.
"Thôi !" Mặc Hình Thiên không muốn bức bách cô nữa, hắn cười cười "Chờ khi nào cô muốn gọi thì gọi đi!"
Nói xong, hắn liền nhấn một cái nút trên xe lăn, xoay người đến giường, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng nằm xuống của hắn, chân mày hơi nhíu lại. Nói thật, cô rất thích người này, cũng rất muốn hắn trở thành ba của cô, nhưng mà chuyện giữa cô cùng Mặc Tử Hàn còn chưa có giải quyết xong, cho nên cô không biết phải mở miệng như thế nào, nhưng....
Khóe miệng của cô khẽ nâng lên, sau đó xấu hổ cười cười dùng thanh âm nhỏ nhất mà gọi "Ba.... Ba......"
Nằm ở trên giường Mặc Hình Thiên nghe thấy thanh âm của cô, khóe miệng vui vẻ nâng lên, sau đó cố ý nói "Đừng quên những lời tôi đã nói với cô, nếu như cô muốn trốn ra ngoài, hãy nói với tôi, tôi sẽ giúp cô!"
Tử Thất Thất nghe hắn nói, hai má trong nháy mắt ửng đỏ, lập tức xoay người, đưa lưng về phía hắn.
Mới vừa rồi nhất định hắn đã nghe được, chắc chắn đã nghe hết rồi!
Nếu như không nghe thấy, không thể nào đúng ngay lúc cô vừa gọi xong lại nói chuyện này với cô !
Ô......
Mất mặt quá!
Một người con gái khóc không ra nước mắt! (T﹏T)~
※※※
Nửa đêm
Chuông Trạch
Trên bầu trời đêm không có lấy một ngôi sao, chỉ có một vầng trăng khuyết phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Đột nhiên, một bóng đen không tiến động từ ngoài tiến vào cửa sổ lầu hai, hai chân nhẹ nhàng không gây ra tiếng động.
Mộc Sâm ở trong gian gian phòng tối đen dùng mắt quét toàn bộ một lần, chính xác tìm được cửa phòng sau đó đi tới trước cửa, địa phương đầu tiên hắn muốn tìm là thư phòng, trong thư phòng có một mật thất, giả như nơi đó thật sự không có, như vậy sẽ phải đi đến phòng bảo quản vật quý, ở trong đó chỉ có một mình Chung Khuê mới biết mật mã két sắt, nếu nơi đó còn không có, thì hắn sẽ phải đến phòng tối ở lầu hai, căn phòng đó không cho phép bất cứ kẻ nào đặt chân vào, thậm chí ngay cả Tần quản gia người mà Chung Khuê tin tưởng nhất cũng chưa từng được vào, cho nên nơi có khả năng cất giấu đồ vật quan trọng chỉ có thể là địa phương này, nhưng nếu như ba chỗ này cũng không có, thì nơi cuối cùng hắn phải đi..... Chính là phòng ngủ của Chung Khuê.
Đã như vậy.... Vậy phải bắt đầu hành động ngay !
Hắn lắng nghe ngoài cửa không có bất kỳ tiếng động nào, ngay lập tức nhẹ nhàng đem cửa phòng mở ra, theo trí nhớ của hắn, hắn nhanh chóng tìm được cửa thư phòng, nhưng bên trong cũng không tìm thấy tờ hợp đồng mà điện hạ nói,sau đó hắn lại vào phòng bảo quản vật quý, tiếp đó lại đi vào phòng tối, toàn bộ đều không có tìm được, như vậy hy vọng cuối cùng cũng chỉ còn phòng ngủ của Chung Khuê.
Nhưng trước kia hắn có nghe nói qua người đàn ông tên Chung Khuê này, hắn là hắc đạo tam triều nguyên lão, lúc trước hắn là thuộc ha đắc lực nhất của cha Mặc Hình Thiên,để giúp Mặc gia có được hắc đạo đầu rồng giang sơn, lúc còn trẻ hắn đã từng dùng hai tay của mình để giết rất nhiều người, hơn nữa a