Nhượng, cũng sẽ không có ý nghĩ đó, hắn đã từng rất thân với em, anh không cần đối chất với em cũng biết chuyện kia không liên quan tới em." Cho nên chẳng sợ Tô Nhượng thích Trì Đông Chí, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nghĩ Trì Đông Chí sẽ thay lòng, nên vẫn đối xử với cô mặt lạnh coi thường như trước, chính là đoán chừng cô thương anh, bẩm sinh, ngấm vào trong máu, kể từ ngày có suy nghĩ này trở đi, thương anh đã bị truyền vào trong đầu cô, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mà anh đối với cô cũng như thế, chỉ là riêng phần mình cách thức thể hiện quá khác biệt, nhưng bẩm sinh yêu lại giống nhau.
"Đông Tử, em chính là anh, anh chính là em, hai ta cùng sinh ra và lớn lên cùng một chỗ, anh nghĩ rằng cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm."
Trì Đông Chí suy nghĩ thật lâu, lắc đầu một cái, "Không, tôi cần, cái gì tôi cũng cần, bởi vì tôi là phụ nữ, anh như vậy làm cho tôi có cảm giác không an toàn, từ nhỏ đến lớn, dáng vẻ anh đối với người ngoài là vui vẻ, đối với tôi thì không vậy, anh...."
"Anh có thể nhăn mặt với người ngoài sao?" Lương Hạ Mạt tức giận thở dài, "Quên đi, em đã không thích, vậy sau này anh thay đổi."
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Trì Đông Chí ngồi dưới ánh đèn, tâm tư của mình đang rất đau khổ, cũng không biết qua bao lâu, bật ra tiếng cười khanh khách, nghe thế nào cũng thấy rất khó nghe, "Nghe thì vẫn là tôi không tốt xấu."
Lương Hạ Mạt tức giận cắn răng nắm chặt tay cô.
Trì Đông Chí không trốn tránh, liền kệ anh, "Anh coi tôi chính là anh, có lẽ là trở thành một phần trong cơ thể anh, không đau lòng không quan tâm cũng là chuyện của mình, người nào phải tới không yên tâm cùng mình, là ý này phải không?"
Lương Hạ Mạt ít khi xuất hiện một tia hoảng sợ.
"Ha ha, thật đúng là cảm động." Trì Đông Chí ngẩng đầu lên, mang nước mắt nuốt trở về, "Anh coi tôi là một phần của anh, yên tâm thoải mái hưởng thụ một phần này đưa cho người yêu cùng tất cả mọi thứ, lại như chuyện đương nhiên coi thường một phần này bỏ ra, dù sao cũng là của anh, căn bản không cần suy nghĩ báo đáp những vấn đề này, đúng không?"
Quả thật nói rất đúng, nhưng Lương Hạ Mạt vẫn nghe khó chịu, cho nên không biết gật đầu thế nào.
"Yêu tôi yêu đến nỗi coi thường, ôi." Trì Đông Chí cười tự giễu, "Là tôi thật sự không cảm nhận được, vẫn là...Tôi không biết tốt xấu, không đuổi kịp độ cao và ranh giới của anh, cho nên cũng không đáng giá để anh yêu."
"Không phải vậy..."
"Nhưng Hạ Mạt, anh có tin hay không, không có người phụ nữ nào cần nếu như có một phần tình yêu như vậy. Tình yêu cần nói, cần làm, càng cần phải hỗ trợ lẫn nhau, hôm nay anh nói những thứ này là muốn cho tôi biết anh yêu tôi yêu đến tận xương tủy, bẩm sinh, dù là không cần phải nói không cần phải làm, tôi cũng có thể hiểu thậm chí là vui mừng khôn xiết sao?"
Anh nói, em chính là anh, anh chính là em, chúng ta ở chung một chỗ lâu rồi, Trì Đông Chí bộ phận này của em có nhiệm vụ là bỏ ra, anh Lương Hạ Mạt phần bộ phận kia chính là đòi lấy, người nào cũng không cần cảm thấy không công bằng.
Nếu như trong một thân thể hai linh hồn, một người tên là \'bỏ ra\', một người tên là \'đòi lấy\', bọn họ làm công việc chức vụ của mình, bỏ ra không cần cảm thấy tủi thân, đòi lấy sẽ không cảm thấy phải xin lỗi, nếu quả thật có một người như vậy, anh nhất định sẽ làm cho mình điên mất vào một ngày nào đó.
"Hơn nữa, chúng ta vốn là hai thân thể khác nhau, hai linh hồn, tôi không phải loại phụ thuộc, tôi có tư tưởng và yêu cầu của mình. Hạ Mạt, thì ra anh không phải không yêu, mà là yêu khác biệt như vậy, thế là....Ích kỷ. Hạ Mạt, cuối cùng tôi đã tuyệt vọng với anh, cuối cùng tôi đã không còn một chút xíu hi vọng nào ở con người của anh nữa rồi."