Cảnh Thiên bị một tiếng "Dì Cảnh" này gọi về thần. "Trùng hợp như thế?"
"Con. . . . . . Tới giúp Giang Thiệu lấy đồ." Cố Hoài Nam không dám nhìn vào mắt bà, không nhịn được bà rõ ràng lã chã chực khóc lại kiên cường gượng chống.
Cảnh Thiên sợ run lên, làm sơ suy nghĩ, vẫn cười khẽ, chậm rãi ngồi xuống đối diện Cố Hoài Nam. "Vậy thì không sai, dì đến đưa đồ cho nó ‘lấy’."
Cố Hoài Nam thông minh, lập tức hiểu đây là Giang Thiệu nói láo, Giang Thiệu hâm. Lần này Cố Hoài Nam cũng không tức giận giống như trước, một màn hôm nay sớm muộn cũng sẽ tới. Cô không dám, hoặc không biết nên thế nào đối mặt nhân hòa, Giang Thiệu lập tức đem toàn bộ mở ra ở trước mặt cô.
*
Nơi này không phải phòng ăn hạng sang, cách thức mở phân nửa cũng không quá yên tĩnh, bên ngoài sảnh truyền tới tiếng nhạc cùng giọng nói hư hư thực thực từ ngoài cửa truyền tới, cũng làm cho không khí giữa hai người bớt chút lúng túng.
Cố Hoài Nam nửa cúi đầu, nhìn móng tay mình, cảm thấy khẩn trương hơn so với lần đầu tiên thấy Cảnh Thiên. Đừng xem cô bình thường không sợ trời không sợ đất, nhất là trước mặt lão Cố, nếu Cố Minh Triết cứng rắn ba phần, Cố Hoài Nam liền muốn cứng rắn bảy phần.
Tựa như Diệp Tích Thượng nói, đối phó với loại tiêu chuẩn thích mềm không thích cứng như Cố Hoài Nam chỉ có thể dùng trí, không thể tiến công, mà người phụ nữ giống như Cảnh Thiên hoàn toàn là người Cố Hoài Nam không biết ứng phó như thế nào nhất.
Cuối cùng vẫn là Cảnh Thiên mở miệng trước đánh vỡ yên tĩnh, bà gọi hai tách cà phê nóng, đem một tách trong đó đẩy tới trước mặt cô. "Thành phố S càng ngày càng lạnh, uống chút nóng cho ấm áp thân thể, dì nhớ con từng nói là thích ngọt."
Cố Hoài Nam rất cung kính nhận lấy, xem xem cái tách trong tay cô bốc hơi nóng không khỏi hỏi: "Dì cũng thích uống đồ ngọt?"
"Tiểu Diệp Tử cũng giống vậy."
Nói xong hai người hai mặt nhìn nhau chốc lát, đồng thời bật cười. Cố Hoài Nam lúc trước khẩn trương cảm giác bỗng dưng liền giảm bớt hơn phân nửa. "Dì và Tiểu An thật đúng là mẹ con."
Mặt mày Cảnh Thiên cong cong , ánh mắt giống như nước. "Đây chính là nguyên nhân dì vẫn không cùng ba Giang Thiệu muốn đứa bé."
Cố Hoài Nam chấn động, "Bởi vì Diệp Tích Thượng cùng Tiểu An?"
Cảnh Thiên gật đầu, cầm muỗng nhỏ khuấy nhẹ trong tách. "Nếu như không phải lúc đầu dì quá ích kỷ chỉ lo theo đuổi hạnh phúc của mình, cũng sẽ không làm khổ anh em Tiểu Diệp Tử nhiều năm như vậy, trong lòng dì bọn nó chính là ruột thịt, dì không biết bọn chúng trôi qua có được hay không, có nhớ dì hay không, lúc dì rời đi Diệp Tử còn nhỏ, có lúc còn sợ nó không còn nhớ rõ dì, nếu như Diệp Cẩm Niên cố ý để cho ai thay thế vị trí của dì trong lòng bọn chúng thì ôn ấy nhất định làm được. . . . . ."
Cố Hoài Nam nhìn cái tách trước mặt bà giống như nhỏ vào một giọt trong suốt, cô không biết Cảnh Thiên có phải đang khóc hay không.
Sau khi đi tới nhà họ Diệp, Cố Hoài Nam hiểu rõ, nếu như Diệp Cẩm Niên nguyện ý làm như vậy, ông thật sự có tư cách có năng lực làm được. Tại sao lại có loại ý nghĩa trên, Diệp Cẩm Niên là một người cực kỳ tàn nhẫn, ôn dùng nửa đời mình cô độc kiên trì một người không ở bên cạnh, tình cảm đối với Cảnh Thiên ở trong thời gian khá dài đã xâm nhập đến xương máu, cũng truyền đến trên người đứa con chung của bọn họ, một đôi nam nữ là minh chứng tốt nhất xem Diệp Cẩm Niên có yêu Cảnh Thiên hay không.
Cô nghĩ viển vông, có lẽ Diệp Tích Thượng cùng Diệp Cẩm Niên thật sự có liên hệ máu mủ, cho nên trên người của anh mới có tình cảm ấm áp cùng thâm trầm như vậy.
"Thật hâm mộ Diệp Tích Thượng cùng Tiểu An." Cố Hoài Nam khịt khịt lỗ mũi, "Không trách được bọn họ chịu hy sinh lớn như vậy vì hai người." Mà Giang Thiệu cùng mình trùng hợp cũng là nhân vật "Bị hy sinh", chỉ là cô "Bị hy sinh" vô cùng thích thú, Giang Thiệu lại chỉ còn dư lại khổ sở.
Cảnh Thiên giương mắt, nhìn Cố Hoài Nam hồi lâu. "Trước khi đến, Giang Thiệu đã nói cho dì biết chuyện giữa con và Tiểu Thượng, bao gồm lý do ban đầu hai con kết hôn."
Tay Cố Hoài Nam run lên, cà phê nóng bắn vào trên mu bàn tay, cô rút qua dùng khăn giấy lau, mím môi sợ hãi liếc nhìn Cảnh Thiên. "Con. . . . . . Con thừa nhận ban đầu là con không tốt, mặc kệ con hướng anh ấy cầu hôn là vì trốn tránh hay vì trả thù, nhưng bây giờ đã không phải như vậy nữa rồi." Sợ Cảnh Thiên không tin, còn giơ ngón tay lên. "Con thề, con đang cố gắng nghiêm túc đối đãi với đoạn hôn nhân này, mặc dù đã muộn năm năm, nhưng con nghĩ cũng không tính là muộn."
Cảnh Thiên nháy mắt, miệng khẽ giương, có chút khó tin. "Con hướng. . . . . . nó cầu hôn? Còn có một việc ẩn tình như vậy? Không phải tiểu Thượng vì lừa gạt Diệp Cẩm Niên mà vội vã kết hôn cùng con?"
". . . . . ." Cố Hoài Nam nhất thời muốn quất miệng mình mấy cái, làm sao lại không đánh đã khai rồi hả? Càng muốn rút miệng Giang Thiệu ra, thế nào trước đó không thông hiểu với cô vậy? "Ách. . . . . . Chúng con. . . . . . Chúng con có thể nói là đôi bên cùng có lợi, được rồi, lợi dụng lẫn nhau khít khao hơn một chút."
Cảnh Thiên dùng một hồi mới tiêu hóa hết cái tin tức mới này, cười đến híp mắt lại. Cố Hoài Nam quẫn bách muốn đào một cái lỗ chui vào, "Dì Cảnh, dì đừng cười."
Cô một bộ tức giận như vậy, càng chọc cho Cảnh Thiên thích, nhẹ nhàng cầm tay của cô. "Nam Nam, dì không biết thích hợp hay không thích hợp, cũng không biết ở trong lòng con, lúc đầu có như tiểu Thượng cực hận dì không phụ trách hay không, nhưng dì muốn. . . . . . Nghe con gọi dì một tiếng, dù là một tiếng cũng tốt lắm rồi."
Trong lời nói của bà cơ hồ mang theo van xin, trái tim Cố Hoài Nam ê ẩm chát chát, cô giật giật môi, không biết làm thế nào cho phải. Nếu đứng trên lập trường của Diệp Tích Thượng, một tiếng "Mẹ" này là vô luận như thế nào cũng gọi không ra. Cố Hoài Nam là một người bao che, người của mình làm sai chuyện tày trời, cô thà bị người khác chỉ trích một câu cũng không đối phó. Mà đối với chuyện này, cô thủy chung không rõ ràng lắm mình nên làm như thế nào, cô quá rõ ràng đây không phải là chuyện cô bao che hay nghĩa khí là có thể giải quyết.
Thời điểm cô làm đấu tranh trong lòng, bên ngoài chợt truyền đến một hồi tiếng bước chân nhanh chóng từ xa đến gần.
Trong lòng cô chợt nhảy, không khỏi hốt hoảng.
Màn vải bị người lần nữa bỗng chốc vén lên, khuôn mặt Diệp Tích Thượng đông cứng sải bước vào cửa, kéo Cố Hoài Nam qua sau lưng, trên cao nhìn xuống liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi trước mặt anh.
Cảnh Thiên đứng dậy, đối với phương thức gặp mặt này có chút không biết làm sao, hoặc là nói, ở trước mặt Diệp Tích Thượng, bà vẫn luôn bởi vì áy náy mà khiếp đảm.
Diệp Tích Thượng vội vã quan sát bà một lượt, mắt lại coi thường bà, lạnh lùng mà tàn khốc nhẹ vén môi mỏng.
"Cảnh Thiên, bà có tư cách gì bảo cô gái của tôi gọi bà là mẹ?"