"Miễn, đàn ông họ Trần thứ cho chúng tôi thật sự tránh không kịp." Cố Hoài Nam oán hận, xoay người ngược trở lại. "Nam Tầm."
Trần Nam Tầm quay đầu lại, chạm mặt lại chịu một cái tát của Cố Hoài Nam. Thật ra thì anh có thể né tránh, nhưng liên tiếp tiếp nhận.
"Chờ đó cho tôi! Trần Nam Tầm, tôi bảo đảm anh sẽ gặp báo ứng." Cố Hoài Nam buông xuống câu nói độc ác, lái xe mang Dư Kim Kim rời đi.
Trước khi Diệp Tích Thượng tan sở gọi điện thoại cho cô, vốn định đón cô trở về đại viện, sau khi biết được chuyện này, biến sắc. "Em hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, anh đi tìm Tiết Thần."
Diệp Tích Thượng cắn răng, đè nén thật sự bị lung lay. Nhưng dù sao Cố Hoài Nam cũng không phải là Diệp Tiểu An, không phải anh dùng sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nghiêm túc là có thể hù dọa con cừu nhỏ, cúi đầu ở bên tai anh. "Em cũng đưa bao chuẩn bị sẵn cho anh, anh còn nhẫn nhịn khổ cực như vậy làm gì? Đến cùng là anh có phải đàn ông không?" Cô dừng một chút, chần chờ hỏi anh. "Hoặc là anh đang ghét bỏ em không sạch sẽ?"
Cô biết Diệp tích Thượng cũng không phải là người đàn ông như vậy, nhưng hôm nay lúc Trần Nam Thừa nói ra những lời đó, trong lòng cô sợ hãi, thậm chí còn mong đợi Diệp tích Thượng tới hỏi mình, chẳng qua là anh cũng không đề cập tới một chữ. So sánh với anh lạnh nhạt, Cố Hoài Nam là càng ngày cang nghiêm không được rồi.
Tựa như giờ này khắc này, Diệp Tích Thượng còn chưa có thừa nhận cũng không có phủ nhận, chẳng qua là vẫn duy trì tư thế ôm cô như lúc trước, Cố Hoài Nam hỏa lớn dùng sức đẩy anh. "Diệp tích Thượng, anh là tên khốn kiếp! Em rõ ràng nói cho anh biết, hiện tại ghét bỏ cũng đã chậm! Thời điểm lấy em anh cần phải hiểu em là dạng phụ nữ gì, kết hôn không phải là em bức anh, bất kể anh ngại hay ghét bỏ cũng đều chỉ có thể là Cố Hoài Nam em đây! Lúc trước em nghĩ cách anh không đồng ý, hiện tại anh dám không quan tâm em có tin hay không em. . . . . . Em. . . . . ."
Cô hồi lâu nói không ra lời văn, nhào vào trên người anh vừa bực vừa đánh. "Anh nói anh có muốn em hay không! Anh nói đi!"
Cố Hoài Nam vặn vẹo càng gợi lên lửa trong anh, hiữa hai chân mềm mại vừa vặn ngồi trên cứng rắn của anh, trong đầu Diệp tích Thượng vang ong ong, căn bản nghe không rõ lời của cô, chỉ nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô ở trước mắt đóng mở, cả người bắt đầu có xúc động muốn khởi động chôn vùi sâu vào trong cơ thể cô, nào quản cô đang náo cái gì, cánh tay chặt chẽ ôm cô, xoay người đè cô trên ghế ngồi, một tay thành công ở cô bên người, nắm được cằm nhỏ của cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
"Anh bảo em cách xa một chút. . . . . ."
Ánh mắt của anh đã bắt đầu hỗn độn, đáy mắt hiện đầy ngọn lửa kinh động khiến người khác sợ hãi.
"Em cứ không." Cố Hoài Nam cong môi lên, cười giảo hoạt, tay nhỏ bé ở trên lồng ngực anh một đường mò xuống, rút thắt lưng ra, chậm rãi kéo khóa quần xuống, lòng bàn tay cách quần lót bao trùm trên vật đàn ông nóng rực, không khỏi nuốt nước miếng.
"Anh là của em, nó cũng là của em, anh đã nói chỉ cần em muốn, cái gì anh cũng đều cho em."
Lý trí cuối cùng của Diệp tích Thượng như một sợi dây cung đứt đoạn, nặng trĩu để mặc cô, môi lưỡi ở trên cổ cô tùy ý chạy, nắm tay nhỏ bé của cô cầm vật trướng đau không thôi của mình, một cái tay khác một lần nữa ở trước ngực mềm mại của cô nhẹ nhàng dùng lực xoa nắn.
"Nam Nam. . . . . ."
Anh cúi đầu gọi tên của cô, trong lúc đó hô hấp xen lẫn khó nhịn ẩn nhẫn. "Anh không muốn. . . . . .làm em bị thương."
Cố Hoài Nam ở bên tai của anh, nhẹ giọng hấp dẫn anh để xuống tự chế. "Đây là quyền lợi anh vốn được hưởng."
Ngồi trong không gian quá nhỏ, một tay Diệp Tích Thượng ôm lấy Cố Hoài Nam xuống ghế sau xe, sau khi mở cửa xe đem cô ném vào. Đầu Cố Hoài Nam đập đến cửa xe, còn không có hòa hoãn tốt đã cảm thấy đai đeo cùng áo lót bị anh kéo xuống từ trên người, váy bị anh thô lỗ giật mở, ngay sau đó thân thể nóng bỏng của anh đè ép xuống tới. Hai cơ thể xích lõa dán chặt nhau, cách quần lót thật mỏng rõ ràng cảm nhận được nhiệt thiết nóng bỏng chống đỡ giữa hai chân cô, thậm chí đã hơi rơi vào nửa phần, hận không thể trực tiếp xông vào.
Cô bị đau, anh cũng bất động. Tay Diệp Tích Thượng lôi kéo đem quần áo che đậy thân thể cuối cùng cởi xuống, miệng Cố Hoài Nam bị môi của anh lấp kín, hai chân bị tách ra, đỉnh này nọ cũng níu tâm Cố Hoài Nam dậy.
Anh là tùy thời cũng có thể khai chiến, nhưng cô gái bên dưới còn chưa có nửa điểm chuẩn bị, cứ như vậy trực tiếp tiếp nhận, không phải là cô sẽ bị anh hành hạ đến chết. Cố Hoài Nam tách cánh tay rút ra đánh anh, thật vất vả mới khiến cho anh chú ý. "Đừng. . . . . . Đừng có gấp. . . . . ."
"Nam Nam." Giọng nói của Diệp Tích Thượng khàn khàn kỳ quái, bàn tay to kìm hông của cô, mình di động trước sau ở phía dưới cô cọ xát. "Cho anh. . . . . ."
Cố Hoài Nam nâng mặt anh lên bắt buộc anh nhìn thẳng mình, cố gắng gọi trở về một chút lý trí của anh. "Em giúp anh trước có được hay không?"
Để cho anh nằm xuống, Cố Hoài Nam giơ tay tắt đèn xe mới bò lên trên người anh, cái đầu lưỡi và tay ở trên người anh gây sóng gió. Diệp Tích Thượng bị cô đè ép cánh tay, trơ mắt nhìn đầu của cô một đường đi xuống phía dưới, cuối cùng đi tới chỗ bụng dưới mới ngẩng đầu nhìn anh một cái.
May mà tắt đèn, Diệp Tích Thượng cũng không nhìn thấy cô bị đỏ mặt. Một tay Cố Hoài Nam cầm của anh hoạt động trên dưới, nếu như giờ phút này Diệp Tích Thượng đủ thanh tỉnh không khó phát hiện tay cô đều khẽ run. Cô vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, trong lòng len lén lấy làm kinh hãi: thật đúng là không phải một cái tay là có thể nắm giữ, sau này nhất định phải chịu khổ rồi.
Yết hầu Diệp Tích Thượng cổn động lên xuống, nhìn đáy mắt cô lóe lên hưng phấn cùng không dám tin. Cố Hoài Nam cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm chặt đỉnh đầu, chỉ nghe thấy Diệp Tích Thượng hít một hơi khí lạnh, bàn tay phủ ở đầu cô ý đồ muốn ấn xuống dưới, bản năng muốn cho mình đi vào sâu hơn một chút.
Cố Hoài Nam vừa ngậm vào mấy tấc, vật thể trướng đại thô to cường tráng căng lên khiến miệng cô “ba” cũng nhả ra, ngay sau đó lại bị Diệp Tích Thượng bỗng dưng nắm hàm dưới. Trong mắt của anh bốc lửa, dùng sức nắm cằm cô, một lần nữa đem vật đó của mình đâm vào trong miệng cô. Trong lòng Cố Hoài Nam hung hăng mắng người đàn ông đáng chết này, không có lựa chọn nào khác, cố gắng phun ra nuốt vào của anh, đầu lưỡi ở trên đỉnh của anh vòng quanh quét.
Nhiệt độ trong miệng cô so với nhiệt độ của anh còn cao hơn, cái miệng nhỏ nhắn bọc anh thật chặt, không ngừng ra vào. Diệp Tích Thượng cơ hồ nếu muốn chết cũng sắp đưa vào chỗ chết, tay ở trên đầu cô hướng bụng dưới mình áp xuống.
"Ngậm vào một chút nữa đi. . . . . ."
Đầu lưỡi nho nhỏ ẩm ướt của Cố Hoài Nam thỉnh thoảng nhẹ hoặc thỉnh thoảng mạnh xẹt qua khe hở trên đỉnh của anh, tay nhỏ bé nắm giữ phần thừa bên ngoài dao động lên xuống, bị anh nhấn một cái, đầu vật cứng rắn như thạch kia liền đâm sâu vào cổ họng cô, nhiều lần lặp đi lặp lại, không tha cô phản kháng. Cổ họng đau rát, kèm theo từng đợt nôn khan, cô khó chịu vừa muốn đánh anh, đã bị Diệp Tích Thượng xoay người một lần nữa áp dưới thân, nắm lấy cái miệng nhỏ của cô, một lần nữa xông vào trong miệng cô, thắt lưng cường tráng khẽ động, biến thành chủ động nắm giữ tốc độ và độ sâu để cho mình mau chóng chìm ngập trong khoái cảm.
Cố Hoài Nam cố gắng chịu đựng nôn khan và chỗ sâu nơi cổ họng đau đớn, bị anh kìm nên tay không thể động đậy, tư thế hoàn toàn mặc người xâm lược, lông mày tinh tế nhíu lại, nước mắt cũng như bão tố đi ra. Diệp Tích Thượng cúi đầu nhìn mình ở trong miệng cô điên cuồng vào ra, nhìn mình bị nước miếng trong miệng cô làm ẩm ướt, mỗi lần bị cô ngậm vào, cô liền phối hợp bao thật nhanh, khoái cảm hít thở không thông và đỉnh đầu bị đè ép cứ từng đợt từng đợt bào mòn anh, hơn nữa càng để lâu càng cao.
Cố Hoài Nam chỉ cảm thấy môi bị căng đến mức càng ngày càng khó chịu, cứ như mỗi dây thần kinh của anh đều ở trong miệng cô, mỗi một cái nhảy động đều từ đầu lưỡi truyền tới, cho nên khiến anh cảm nhận được, lập tức muốn đạt tới cao trào, lúc cô không an phận rốt cục cũng bắt đầu phản kháng. Chẳng qua là cô không biết cử động của mình càng thêm kích thích hỏa dục ở phần thân người đàn ông, chẳng những không thể để cho anh rút ra cự long, lại còn để cho anh tùy ý sáp vào càng sâu hơn, rốt cục một luồng nhiệt mạnh mẽ bắn vào cổ họng làm Cố Hoài Nam muốn khóc, yên lặng đem anh mắng xối xả.
Cô khó khăn khởi động thân thể, vừa ho khan vừa bò lên phía trước muốn lấy giấy lau chùi, vui sướng khi đụng vào bình nước khoáng, đi vắt mở “ừng ực ừng ực” súc miệng vài lần, quay đầu lại không đợi mắng chửi người đã bị một đôi bàn tay to thô lỗ túm trở về áp đảo.
"Anh chờ em lấy hơi. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Cố Hoài Nam giống như một đuôi cá nhỏ ở dưới anh đạp nước, Diệp Tích Thượng cường thế kéo chân của cô ra, ngón tay trực tiếp sờ vào cấm địa, nhắm đúng vị trí sẽ phải xông vào.
"Đừng đừng! Em —— khụ khụ —— em còn chưa chuẩn bị tốt!" Cố Hoài Nam đỏ mặt, trực tiếp đưa tay cầm hung khí cái nhỏ kinh người kia ngăn cản anh phạm tội, tò mò anh không phải là vừa mới phát tiết sao, một chút không mềm được, ngược lại còn cứng rắn dọa người hơn lúc nãy.
Diệp Tích Thượng cúi xuống, tay lại đến nơi mềm mại nhất của cô, hai ngón tay đuổi đi, xoa, không có kỷ xảo gì nhưng dường như ở trên người Cố Hoài Nam đốt lửa, làm cho cô khó nhịn không dứt, xoay vặn.
"Hạ thân của anh có thể nhẹ chút tiến vào sao?" Cố Hoài Nam thở gấp, không có ôm một chút hi vọng vì mình tranh thủ giảm hình phạt, từ ánh mắt đến động tác của người đàn ông này đều giống như mê muội dường như căn bản nghe không vô cô nói một chữ.
Đầu ngón tay thô ráp “phốc” nhập vào, động đậy, thân thể Cố Hoài Nam căng thẳng như cung, mà Diệp tích Thượng cũng cảm nhận được cô khít khao ấm áp cùng tầng tầng xoắn chặt.
"Diệp Tích Thượng. . . . . ."
Trước ngực Cố Hoài Nam phập phồng cao thấp, kêu tên của anh.
Anh khẽ ngẩng đầu, tròng mắt nhờ ánh trăng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tựa hồ phân biệt cái gì. Ngón tay của anh còn chiếm thân thể của cô, đáy mắt cô chiếu đến ý loạn tình mê.
"Nam Nam." Anh bỗng nhiên mở miệng gọi cô, tăng nhanh tốc độ, mỗi lần rút ra rút vào đều mang theo chất mật của cô, thấm ướt tay anh. Cố Hoài Nam cắn môi, ngửa đầu bị anh đưa vào một tầng cao triều, cô ôm cổ anh, tiếng nói run rẩy .