Ta nghĩ ta sẽ không buồn thế nhưng ta lại khóc. Nước mắt lạnh lẽo trên mặt vừa ướt vừa dính rất đáng ghét, ta dùng tay áo lau sạch.
Mẫu phi thân là một trong tứ phi nhưng không được sủng ái, ta luôn thấy bà khóc, ánh mắt nhìn ta cũng tràn ngập sự oán hận. Ta biết bà oán trách ta không được phụ vương yêu thương. Bà luôn nói, ta chẳng làm được gì cho bà, ta chỉ là gánh nặng.
Có lẽ bà ấy nói cũng có lý. Khi còn bé thỉnh thoảng ra điện chơi ta sẽ bị hai người hoàng huynh bắt nạt, cả người đầy nước bùn hoặc thương tích. Mới đầu mẫu phi sẽ ôm ta cùng nhau khóc, sau này bà bắt đầu trách mắng, bởi vì ta luôn không gây được sự chú ý với phụ hoàng.
Nhớ có mùa đông năm nào đó, tuyết rơi rất lớn, ta bước lên mặt ao đóng băng ở hậu viện. Lớp băng vỡ khiến ta rơi xuống, sau đó bị bệnh nặng, phụ Hoàng đến thăm ta.
Từ đó về sau, ta thường xuyên ngã bệnh.
Mùa đông phòng ngủ của ta bình thường không đốt lò sưởi, chăn cũng mỏng tang, ăn cơm chỉ no sáu phần. Mùa hè mẫu phi sẽ cho ta ăn mấy thứ kỳ quái, ăn xong sẽ bắt đầu ngã bệnh. Khi đó ta thỉnh thoảng còn oán giận mình vô dụng, ngã bệnh rước lấy rất nhiều phiền toái.
Bệnh nhiều lần, phụ hoàng cũng ít tới, bệnh của ta càng ngày càng nghiêm trọng, thường khó chịu đến rơi nước mắt.
Nhớ có một lần mẫu phi quên cho ta uống thuốc, ta mơ mơ màng màng đi tìm bà. Lúc sắp vào cửa mới nghe được tiếng khóc của Hách công công, ông ấy đang cầu xin mẫu phi, nói rằng không giảm bớt lượng thuốc ta sẽ chết.
Hách công công là thái giám bên cạnh mẫu phi, rất tốt bụng, lâu nay ông ấy vẫn luôn chăm sóc ta.
Ta cười nhìn ông ấy khóc lóc cầu xin mẫu phi.
Từ đó về sau ta không bao giờ ăn đồ mẫu phi đưa tới nữa, cũng không chủ động đến chỗ bà ấy. Ta và Hách công công cùng nhau ăn cơm, thỉnh thoảng còn chui vào trong chăn của ông ấy. Ta hỏi ông ấy, vì sao mẫu phi đối xử với ta như vậy. Ông ấy vuốt đầu ta bảo ta ngủ đi, nói rằng trong hoàng cung không có nhiều tại sao như vậy.
Sau khi Mẫu phi chết, ta bị mấy vị phi tử đẩy tới đẩy lui, không ai muốn. Ta đi tìm phụ hoàng, hôm đó tâm tình phụ hoàng không tốt, lạnh lùng nhìn ta một cái, nói rằng con cháu của hoàng gia phải dựa vào chính mình.
Ta núp dưới gốc cây thanh tùng khóc, ta cho là phụ hoàng rất thích trẻ con. Như Thế tử Bình Tây Vương, con nhà bình thường không thể có tên giống hoàng tử, nhưng phụ hoàng lại tự mình ban thưởng cho hắn một chữ "Ngôn". Mỗi lần Bình Tây Vương dẫn hắn vào cung, phụ hoàng liền ôm trong tay không chịu buông ra. Ta cho là phụ hoàng không chịu ôm ta là bởi vì ta ngã bệnh, thì ra là không phải.
Lúc bấy giờ ta biết trong cung có tòa điện Bích Lạc, phụ hoàng thường xuyên ở đó, còn nhiều hơn cung điện của bất kỳ phi tử nào. Trước kia ta không hiểu, sau ta mới biết phụ hoàng yêu Bình Tây Vương phi, cho nên ông ấy cũng yêu Thế tử Bình Tây Vương. Ta cũng chỉ là hoàng tử tầm thường nhất trong những hoàng tử có cũng được mà không có cũng không sao của ông ấy mà thôi.
Ta yên lặng tự nói với mình, sau này nhất định không được khóc nữa. Nước mắt còn chưa lau khô, một chuỗi tiếng cười thanh thúy vang lên. Ta đưa mắt nhìn, một cô gái toàn thân đỏ như lửa đang chạy nhảy dưới tuyết. Nàng đến bên cạnh ta, khuôn mặt đỏ ửng, mắt to long lanh, hỏi ta tại sao lại khóc, đưa kẹo cho ta, hỏi ta tên là gì.
Nàng cười rất sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, không giống những người trong cung.
Nếu như nói, lúc bảy tuổi bầu trời của ta mịt mù, vậy nàng chính là ánh mặt trời rẽ mây đen khiến cho ta trong nháy mắt hoảng hốt, quên mất uất ức trong lòng, quên mất đi sự lạnh nhạt của phụ hoàng sau khi mẫu phi chết đi. Nàng nói về sau sẽ thường xuyên tới tìm ta, ta rất vui nếu như bỏ qua một câu trước của nàng.
Nhiều năm về sau ta mới biết, lựa chọn của mỗi người chỉ trong một suy nghĩ mà thôi. Nhất niệm Phật, nhất niệm thành ma.
Nàng nói hàng năm đều vào cung chơi đùa cùng ta, mà ta chưa bao giờ chơi cùng bạn đồng lứa trong cung.
‘Muội nhận lầm người rồi.’ Ta gần như bật thốt lên. Nhưng nàng nói tiếp, nói nàng sẽ thường tới tìm ra chơi. Chỉ trong một nháy mắt, ta không thể từ chối, gật đầu đồng ý.
Ta vẫn là Tam hoàng tử không được sủng ái như trước, vẫn thường xuyên bị hai vị hoàng huynh bắt nạt, thậm chí có vài nô tài ‘chó cậy gần nhà’ cũng dám vênh váo với ta. Ta lạnh nhạt nhìn tiết mục ngươi tranh ta đoạt trong cung, cũng càng cảm thấy bọn họ thật buồn cười. Cái gọi là đúng sai phải trái thật ra thì chỉ nằm trong tay một người, sống hay chết do một người quyết định.
Đại hoàng huynh thường nói chờ hắn làm Hoàng đế sẽ phế ta làm khỉ cho hắn đùa giỡn. Nhị hoàng huynh vĩnh viễn chỉ là lạnh lùng cao ngạo liếc ta một cái, lúc đi qua bên cạnh ta lại lặng lẽ ngáng ta. Ta biết rõ, nhưng nếu ta vĩnh viễn chỉ là Tam hoàng tử không được sủng ái vậy cuộc sống sau này của ta chỉ có thể thảm hơn hôm nay trăm lần.
Về ngôi vị Hoàng đế, trong triều có người ủng hộ trưởng tử, có người ủng hộ nhị hoàng huynh, chỉ không có ai chú ý tới ta.
Ta liệt kê ra danh sách tất cả quan viên triều đình, tìm được hoàng thúc ở biên cương Đông Bắc xa xôi. Có lẽ có chút hy vọng, chỉ có ông ấy mới giúp ta.
Mùa đông năm ấy, thừa dịp ông hồi cung mừng năm mới, ta tìm ông quỳ xuống nói ta không muốn chết, không muốn sống uất ức, không muốn vĩnh viễn kém người khác một bậc. Ta cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của ông, nhưng ông đã đồng ý. Ông nói, ông không hiểu gì cả, nhưng ông sẽ cố gắng hết sức.
Nếu nói trong cung còn có ai tốt với ta thì đó chính là Phùng gia gia.
Lê nhi nói nàng có thể thường xuyên vào cung hoàn toàn nhờ vào Phùng gia gia. Ta và nàng thỉnh thoảng chui vào Thái Y viện, Phùng gia gia chơi đùa cùng Lê nhi, cũng yêu thương ta như cháu. Nếu nói cảm giác Lê nhi cho ta là rực rỡ, vậy Phùng gia gia chính là ấm áp. Đó là cảm giác ta chưa bao giờ nhận được từ mẫu phi phụ hoàng trong đời. Khi đó ta không hiểu được quá nhiều, chỉ thầm nhủ sẽ có một ngày, ta và bọn họ không cần len lén gặp mặt, không cần chia xa nữa.
Không biết nghe ai nói qua, một lời nói dối cần mười lời nói dối để che giấu, mà ta chính là lời nói dối kia, thật giống như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Ta hỏi Lê nhi vì sao thích quần áo màu đỏ, nàng chớp mắt hỏi ta, không phải huynh đã nói ta mặc đồ đỏ đẹp sao? Hôm nay không thích sao?
Ta lắc đầu, nói thích.
Nàng nói với ta về những chuyện nàng nhớ được, ta ậm ừ đồng ý. Từ trong miệng nàng ta biết rõ, người nàng nói thật ra chính là Thế tử Bình Tây Vương - Tạ Ngôn Mặc.
Ta âm thầm tra xét, trước kia đông chí hàng năm Bình Tây Vương mang theo Thế tử vào cung, vừa vặn trong cung có đại yến, khi đó Lê nhi cũng sẽ vào cung. Nhưng kể từ Long An năm thứ mười, Tạ Ngôn Mặc không vào cung nữa. Hoàng thúc nói bởi vì Bình Tây Vương cảm thấy phụ hoàng đối với hắn quá mức đặc biệt, vả lại phụ hoàng bắt đầu đề phòng Bình Tây Vương. Trong lòng hắn lo lắng nên không mang Tạ Ngôn Mặc vào cung nữa.
Từ đó về sau ta cũng không dám nhắc tới Bình Tây Vương, nhắc tới Tây Nam trước mặt Lê nhi, cố ý tránh chủ đề khiến nàng nhớ lại chuyện cũ. Nếu nói ta sợ hãi điều gì, thì đó chính là Lê nhi phát hiện tất cả.
Một khi phạm sai lầm, sẽ không thể nào tha thứ. Cho tới bây giờ ta đều cho là như thế. Ta nghĩ, nếu Lê nhi biết được ‘huynh’ mà nàng ấy hay nhắc đến là Tạ Ngôn Mặc, ta lừa nàng hết lần này đến lần khác, nàng sẽ không tha thứ cho ta. Bầu trời của ta sẽ lại trở nên mờ mịt. Huống chi, Lê nhi là con gái Tả Tướng.
Tả Tướng Quý Trữ nắm quyền lớn, nhưng nếu ta có thể cưới được Lê nhi lấy được sự ủng hộ của Quý tướng ta có thể tranh cao thấp với hai vị hoàng huynh.
Ta thấp thỏm che giấu lời nói dối, thỉnh thoảng xuất cung cùng Lê nhi đi chơi. Người trong cung đã sớm không ôm bất cứ hy vọng nào với Tam hoàng tử ta đây. Ta vui vẻ nhìn hai vị hoàng huynh đấu chết đi sống lại, phụ hoàng nhắm một mắt mở một mắt. Ta nhớ ta đã hỏi hoàng thúc tại sao, hoàng thúc thở dài, nói trong cung này đâu đâu cũng là con cờ. Người, chuyện, tình cũng có thể dùng làm con cờ.
Có lẽ trong lòng ta cũng hiểu điều này. Ta là quân cờ của mẫu phi, tình cảm cha con ít đến đáng thương của phụ hoàng đối với ta chính là vốn để ta trở thành quân cờ. Nếu ta không dùng, sẽ bị vứt bỏ. Ngay cả mẫu thân cũng đối xử với ta như vậy, ta không biết nhữngngười khác trên cõi đời này sao có thể thật lòng đối xử tốt với ta? So với việc trở thành con cờ, ta muốn làm người đánh cờ hơn, tự tay nắm trong tay tất cả.
Trên đời này người lương thiện thật sự chỉ có ba: Lê nhi, Phùng gia gia và Hách công công, vậy nên ta cũng muốn tin tưởng, thử tin tưởng ba người.
Hai vị hoàng huynh bị cấm túc, ta trở thành vị hoàng tử duy nhất trong cung, nhưng lại không lấy được coi trọng như trong tưởng tượng. Bình Tây Vương Thế tử từ năm Long An thứ mười chưa từng vào cung, nhưng phụ hoàng chưa từng quên hắn, ban thưởng hậu hĩnh hàng năm đến quận Tây Nam chưa bao giờ gián đoạn.
Năm đấy, ta đang nghĩ nên nhắc chuyện hôn sự giữa ta và Lê nhi với phụ hoàng như thế nào thì một thánh chỉ như sấm sét giữa trời quang làm rối tung hết tất cả kế hoạch của ta. Lê nhi khóc không chịu gả, đột nhiên ta sợ hãi, nếu nàng biết người nàng gặp trong cung năm đó là Tạ Ngôn Mặc, nàng còn có thể không lấy sao? Vậy ta là gì?
Ta không muốn mất Lê nhi.
Mấy năm nay ta lén xây dựng thế lực, có mấy tên thị vệ bên người Quý Khúc Văn là do ta lợi dụng Lê nhi xếp vào. Quý Khúc Văn đến Tây Nam gặp Tạ Ngôn Mặc, ta liền điều một nhóm có võ công cao cường đi cùng mấy tên thị vệ kia đến Tây Nam, đối tượng ám sát là Bình Tây Vương phi. Một công đôi việc, không bao giờ ta bỏ qua.
Nếu chuyện này thành công, Bình Tây Vương phi mất, phụ hoàng không còn gì để nhớ mong nữa, tất nhiên sẽ không cho gọi Tạ Ngôn Mặc tới để nhớ nhung tình cũ nữa. Tạ Ngôn Mặc chịu tang ba năm, hôn kỳ chắc chắn sẽ bị hoãn lại. Thời gian ba năm đủ để ta thay đổi được rất nhiều thứ. Nếu chuyện này thất bại, trong đám thị vệ còn có người Quý gia, hai nhà Quý - Tạ nhất định sẽ trở mặt, hôn sự sẽ bị ngăn cản.
Kết quả bất ngờ nhưng lại càng hợp lòng ta. Người chết là Bình Tây Vương, Tạ Ngôn Mặc tự xin từ hôn, mà Bình Tây Vương phi ba tháng sau cũng bị bệnh mà qua đời. Phụ hoàng bệnh nặng. Hoàng thúc nói với ta, năm đó phụ hoàng bỏ Bình Tây Vương phi mà chọn giang sơn, sau đó lại không thể quên được bà ấy. Ta cười lạnh, cái gọi là yêu không chiếm được mới trở nên đáng quý. Nhưng khi biết được bệnh tình của phụ hoàng, ta cảm thấy dường như mình nghĩ sai rồi.
Phụ hoàng phong ta là thái tử, kế hoạch của ta cuối cùng cũng thành công bước đầu tiên.
Ta cứ cho rằng phụ hoàng có quyết định ấy là vì đã hết yêu Bình Tây Vương phi, cuối cùng cũng dời tầm mắt khỏi Thế tử Bình Tây Vương, chú ý tới ta. Ta lại có chút kích động, chỉ cần cho ta cơ hội, ta sẽ làm tốt hơn các hoàng huynh. Trước khi lâm chung Phụ hoàng chỉ giữ một mình ta lại bên giường, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ tang thương, cười như có như không với ta.
Ông ấy yếu ớt thở hổn hển, nói bên tai ta: "Ngươi điên rồi, một mình cô độc, để xem kẻ như ngươi ngồi được thế nào."
Lúc ấy ta như rơi vào hầm băng, chết lặng không có cảm giác gì. Ta chỉ muốn cười, bật cười to, đây chính là phụ thân ta. Quả nhiên, ở hoàng gia không hề có tình thân.
Trong đám thích khách ám sát Bình Tây Vương có thị vệ Quý gia là sự thật, Quý Khúc Văn đến q