Từng từ từng chữ truyền tới cực kỳ vang dội. Nhóm cô tử giật mình đồng thời quay đầu lại nhìn. Thấy vậy tất cả cũng ngừng việc chen lấn.
Sững sờ trong chốc lạt, mọi người đều hoàn hồn trở lại. Ngay sau đó, mười mấy cô tử đứng tấp nập ở cửa bắt đầu rất trật tự lui hết về phía sau. Chỉ trong chốc lát đã khôi phục lại đội hình ban đầu.
Nguy cơ vừa giải quyết xong, vô số ánh mắt nhìn về phía thiếu niên áo trắng vừa quát lên. Vô số âm thanh đồng thời truyền đến, "Thiếu lang Tiêu gia quả thực bất phàm.", "Văn võ song toàn à nha…."
Trong những tiếng nghị luận xôn xao, Trương Khởi cũng quay đầu nhìn thiếu niên áo trắng Tiêu Mạc, thầm suy nghĩ: Thảo nào hắn được nhiều cô tử thích như vậy, hắn thật sự là một kẻ có tài cán.
Lúc này, lớp bụi mù mịt ở phía trước càng lúc càng đến gần. Từng lá cờ xí như ẩn như hiện trong lớp bụi mù.
Thấy đội ngũ kia sắp đến, chúng cô tử đè nén kích động, từng người bắt đẩu tỏ ra vẻ hiền lành trang nhã. Trong đó, có một số cô tử còn không ngừng sửa sang lại váy và tóc, liên tục quay đầu lại hỏi thăm tỳ nữ trang phục của mình có tề chỉnh hay không.
Trong lớp bụi, sứ giả nước Tề xuất hiện trước mắt mọi người.
Sau một hồi yên lặng, vang tiếng hò reo khó có thể nén trong lòng, bùng lên như tiếng nổ ngất trời. Tiếng reo hò này ngoại trừ đám cô tử ra còn có một số thanh niên!
Đây cũng là chuyện bình thường. Thế giới này đàn ông quyền quý không chỉ thích mỹ nữ mà còn thích mỹ nam. Hơn nữa ai ai cũng thích công khai, không coi là hổ thẹn mà còn cho rằng là quang vinh.
Nghe tiếng hò reo hệt như tiếng nổ, Trương Khởi cảm thấy trái tim mình cũng đập thình thịch theo. Nàng vội vã kiễng chân lên, hy vọng nhìn được phía trước.
Phía trước, một đội thị vệ cao lớn cưỡi tuấn mã màu đen, rầm rập kéo đến. Những người này không giống người Hán - Kiến Khang, có thân hình cao lớn, ngũ quan sắc nét, cực kỳ có khí thế.
Người đàn ông khí thế bức người vừa xuất hiện, mọi người liền yên tĩnh.
Mấy trăm thị vệ lộc cộc lộc cộc đi qua, một thiếu niên mặc đồ bó sát người, cưỡi tuấn mã màu đen giống hệt đám thị vệ, nhưng thân hình có vẻ hơi gầy yếu, trên đầu đội mũ che mặt dầy cộm, giục ngựa chậm rãi đi ở giữa.
Sau lưng thiếu niên là sứ giả nước Tề cao gầy, lão luyện tuấn tú.
Mãi một lúc sau, đám cô tử mới phản ứng, thiếu niên đi ở chính giữa giống như thị vệ kia hẳn là Quảng Lăng vương!
Đi sứ mà hắn vẫn còn đội mũ che mặt!
Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh thất vọng truyền đến không ngừng, cách đó không xa, thậm chí có cô tử giận đến trào ra nước mắt. Họ hưng phấn lâu như vậy, đợi lâu như vậy, hắn lại không lộ mặt mũi, tại sao lại thế?
A Lục cũng thất vọng, nàng thầm nói: "Xem ra không thể nhìn rõ mặt như sứ giả đằng sau kia." Nàng buồn buồn nhìn Trương Khởi, "A Khởi, sao ngài ấy lại không lộ mặt?"
Trương Khởi cười không trả lời. Nàng nhìn thiếu niên mạnh mẽ hiên ngang cưỡi hắc mã, thầm nghĩ: Với tính cách của hắn, chắc hẳn không thích bị người ta vây xem giống đàn bà. Hắn không lộ mặt mới là bình thường.
Đội ngũ sứ giả càng ngày càng xa.
Đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, đám cô tử cũng không có hứng thú đuổi theo. Có mấy cô tử ở bên cạnh khẽ nói: "Không biết có thật sự tuấn tú không?” Ta thấy chỉ được cái tiếng vang, sự thật khó sánh được."
Trong tiếng huyên náo rầu rĩ không vui, Trương Khởi dắt A Lục lặng lẽ chạy về phủ.
Mãi cho đến khi vào phòng, A Lục vẫn còn thất vọng. Đi đi lại lại một lúc liền chạy ra ngoài.
Đưa mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trương Khởi cầm đồ thêu lên, tiếp tục công việc .
Cao Trường Cung đến!
Có lẽ, mình có thể nghĩ cách, lặng lẽ nói cho hắn biết tin có người muốn bắt hắn. Nàng nhớ, Cao Trường Cung là người vô cùng không muốn thiếu nhân tình người khác. Nói không chừng, khi mình nói cho hắn biết tin tức này đồng thời có thể nói ra yêu cầu của mình.