> Tình huống nguy cấp, giọng nói của cô nhẹ nhàng phát run, Giản Tắc rõ ràng sửng sốt, thuận theo cô ra sức ôm ngang Từ Từ, vọt ra sau đài.
Từ Từ không ngờ mình sẽ bị ôm lấy, cô không đợi Giản Tắc dừng lại liền nhảy xuống, ra sức lôi kéo Tây phục của anh, "Rời khỏi! Nhanh lên!"
Ánh lửa trước màn sân khấu bắt đầu bốc lên cùng với khói đen, Giản Tắc đã cởi áo khoác xuống, dưới tình thế cấp bách Từ Từ túm áo sơ mi trắng tinh của anh, khiến anh lảo đảo, vịn vai của cô mới không nhào lên trước.
Trên áo sơ mi cũng có mùi xăng nồng đậm, bị cỡi hết áo Giản Tắc ra sức ném, áo khoác, áo sơ mi và cà vạt đều bị ngọn lửa tán loạn nuốt hết.
Thời gian này Từ Từ không có nhàn rỗi, cô cầm nước suối để bày trên đài chủ tịch trong thùng bên cạnh, cắn mở nắp không nói hai lời, tất cả đều xối lên trên đầu trên người của Giản Tắc, xôi khoảng ba bình. Cô đang đi lấy bình thứ tư, Giản Tắc đột nhiên ngăn cô lại, cười nói: "Đủ rồi, không sao."
Xăng cũng không nhiều, bảo an khống chế cục diện, hội trường chuẩn bị đầy đủ bình chữa cháy, trước mắt lửa đã tắt. Từ Từ cầm bình nước thứ tư nhìn người đàn ông trước mắt bị mình cởi trần phân nửa, dòng nước chặc chẽ mạnh mẽ chảy xuống đường cong bền chắc trên người của anh, tập hợp như ẩn như hiện.
Mặt vọt lên giống như lửa đốt, nhịp tim tăng thật nhanh, cô không tự chủ lui về sau từng bước, do ngại không đủ, lui thêm bước nữa.
Lúc này, Giản Tắc lại vươn tay kéo cô gần mình, ánh mắt cong thành độ cung đẹp mắt, "Em gái nhỏ, em có khăn mặt sao?"
Anh thấp giọng nói bên tai cô.
Bên ngoài lửa không đốt thành, nhưng trên mặt Từ Từ lửa đã thuận lợi đốt tới bên tai, cô giơ tay lên muốn đẩy cơ thể trước mắt ra, nhưng vì không dám đụng vào mà giơ giữa không trung, lúng túng cực kỳ.
Từ nhỏ Từ Từ bị cha cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, đừng nói bạn trai, ngay cả bạn nam giới cũng không có, gặp qua loại hấp dẫn này, nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần ra sức gật đầu, lần nữa lui ra sau rút lui khỏi khu vực hormone phái nam tản ra nguy hiểm.
"Ở ký túc xá, tôi đi lấy cho anh."
Nói xong cô đã hối hận, từ hội trường đến ký túc xá của cô, phải đi nửa tiếng.
"Đi cùng nhau." Giản Tắc đến gần cô lần nữa, "Anh lái xe."
Cô chỉ có thể gật đầu.
Đường xe rõ ràng không xa, Từ Từ giống như đau khổ chỉ dám nhìn cửa sổ xe, cô thầm chửi mình oắt con vô dụng, đây là từ cô ghét nhất, nhưng mà chỉ là đàn ông, có đầy đường, đến mức không dám nhìn sao?
Nhưng cô không dám nhìn.
Đến dưới lầu ký túc xá, cô lao xuống xe chạy lên lâu, thở hổn hển rất lâu rồi rửa mặt, xác định mình tỉnh táo lại sau, mới cầm khăn tắm và khăn lông đang phơi nắng bình tĩnh đi xuống lầu.
Ngồi vào ghế lái phụ, mặt cô bình tĩnh, giống như người vừa rời đi là hai người, "Cho."
Giản Tắc nhìn khăn tắm nhung san hô được đưa tới, chỉ trên họa tiết màu đỏ chói vẻ mặt nháy mắt hiện ra hồ ly gian ác, anh cười nhận lấy khoác lên người, thấp giọng hỏi: "Của em?"
Từ Từ gật đầu, đưa khăn lông Doraemon tới.
Giản Tắc thủy chung vẫn cười, cười đến trong lòng cô hốt hoảng muốn chạy, nhưng người khác xả thân cứu giúp, cô không thể không lễ phép như vậy nói đi là đi, chỉ đành phải nhìn anh từ từ dùng khăn tắm của mình lau giọt nước trên người.
Đánh vỡ trầm mặc chính là tiếng chuông điện thoại di động dồn dập.
Giản Tắc cầm điện thoại di động lên đầu tiên là trầm mặc, sau đó nhàn nhạt nói: "Không sao, ngoài ý muốn."
Từ Từ lờ mờ nghe thấy người đàn ông bên kia hơi nóng nảy, nói giống như là vừa vặn phát sinh chuyện, nhưng Giản Tắc hoàn toàn không quan tâm, giọng nói bình thản, không có phập phồng, ngược lại giống như ba ba của mình.
Khi cô đang mơ màng so sánh, Giản Tắc đột nhiên nhìn cô, bất ngờ không kịp đề phòng, Từ Từ không kịp rút ánh mắt về, lúng túng vừa đỏ mặt vừa tim đập.
Lần này cô không để ý tới lễ phép, đưa tay kéo cửa xe, không muốn dừng lại một giây nữa, ai ngờ cổ áo chợt buộc chặc, cả người bị lực mạnh kéo lại ngã trở về chỗ ngồi, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua cô, đóng chặc cửa xe mới vừa có cơ hội mở ra khe hở.
Giản Tắc đã cúp điện thoại, anh phản ứng cực nhanh, còn nhanh hơn Từ Từ, không đợi cô ra tay đánh liền kéo cô lên chân của mình, vững vàng áp chế.
"Khi còn bé em rất thích nghe anh gọi điện thoại, Từ Từ."
Anh nhẹ nhàng bên tai cô, rung động nói, giọng nói giống như thăm dò nhỏ nhẹ lọt vào trong tai, vừa nóng vừa nhột, khiến trí nhớ quay cuồng, giống như lửa đốt.
Từ Từ ghép gương mặt trong trí nhớ và trước mắt này, cuối cùng lấy được đáp án mà cô vẫn muốn.
Kinh ngạc thay thế giãy giụa, cô ngơ ngác nhìn ôm người đàn ông của mình, tám năm trước cô cũng ngồi tư thế giống vậy ở trong ngực người đàn ông, toàn thân quần áo trắng.
Giản Tắc đưa tay sờ mặt cô, ánh mắt si mê lưu luyến mỗi chỗ đầu ngón tay anh đụng vào, "Mấy ngày trước em lại gây tai họa gì? Cảnh sát đều đuổi theo em, em lại hết lần này tới lần khác thiếu chút nữa đụng vào xe của anh."
Từ Từ đột nhiên nhớ chuyện chạy trốn ngày hôm đó, nhất thời không cách nào mở miệng.
"Cảnh sát không đuổi kịp em, là ta không tuân theo quy định dẫn đầu đụng vào xe khác cản đường bọn họ, em nói em muốn cám ơn anh thế nào?"
"Thì... Cám ơn anh bái..." Từ Từ nhanh mồm nhanh miệng không ngờ có ngày mình nói chuyện sẽ trở nên cứng ngắc, Giản Tắc dựa vào rất gần, nói quá nhiều, khiến cô lập tức rất khó tiếp nhận nhiều tin tức như vậy, chỉ có nhịp tim đập nhanh đáp lại hành động của anh.
"Khi còn bé em nói cám ơn còn biết dùng hành động bày tỏ." Giản Tắc cong khóe môi, gằn từng chữ.
Nhớ tới đã từng hôn mặt Giản Tắc, Từ Từ giống như bị ném vào chảo nóng, càng lúc cành dày vò.
Vậy mà Giản Tắc giống như rất hưởng thụ cô quẫn bách trầm mặc giờ phút này, chậm rãi tiến lên trước, khàn khàn nói: "Lần này không cần em chủ động nói cảm ơn anh, tự anh tới nhận."