bao nhiêu sợi dây, cử động liên liên tục cũng không nhúc nhích được.
Bé bị bắt lôi đi qua hành lang sa hoa xinh đẹp, người phụ nữ mở cửa ra, khí lực quá lớn, giơ tay đẩy bé vào, "Chỉnh chu lại."
Nói xong bà ta liền đóng cửa lại.
Từ Từ mới vừa giãy giụa, tiếng ba, gương mặt nhất thời nóng bỏng sưng đau, bé ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người mặc áo sơ mi hoa trắng đen, người đàn ông đầu sáng bóng đứng trước mắt.
Gian phòng không lớn, bé nhìn chung quanh, bé gái lớn giống như bé như vậy.
Người đàn ông không lên tiếng, cỡi sợi dây trói bé ra, Từ Từ đang muốn phản kích, động tác của hắn thật nhanh xách cổ áo của bé hung hăng ném ra. Cả người Từ Từ đụng vào trên tường, rơi xuống trên mặt đất.
Bé gái chung quanh hờ hững nhìn bé, không ai phát ra âm thanh.
Từ Từ bỗng nhiên ý thức được thực tế tàn khốc, ở đây, bé không có cơ hội chạy trốn.
Sợ hãi và tuyệt vọng không biết làm sao ngược lại khơi lên ý chí sinh tồn, bé chịu đựng đau đớn trên người, gạt bỏ kiềm chế trong mắt.
"Mày hãy đàng hoàng, tao không có thời gian chơi với mày." Người đàn ông đi tới đá hai chân bé, Từ Từ cắn răng gật đầu, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Bé nhất định tìm được cơ hội khác.
Từ Từ không lộn xộn nữa, bé lui vào trong góc, đợi đến người đàn ông ra cửa, âm thanh khóa trái cửa đặc biệt chói tai.
Những bé gái trong phòng không có trao đổi, tất cả mọi người trầm mặc không nói, trong mắt tất cả đều giống như chết lặng. Từ Từ biết họ sẽ không giúp đỡ mình, cũng không ai sẽ giúp đỡ mình, chỉ có mình bé mới là hi vọng duy nhất chạy khỏi.
Có lẽ quá mệt mỏi quá buồn ngủ, trên người đau đớn không ngừng, bé dựa vào tường nhưng lại ngủ thật say, trong mộng bé trở về khi còn bé, trồm quần áo của ba ba tự mình đứng trên cầu thang, trơ mắt nhìn một người toàn thân đều là máu, mềm nhũn ngã xuống, chết.
Thân thể vừa nghiêng, bé giống như đã chết ngã xuống, chợt mở mắt, thì ra là có người đá bé.
"Cho nó tắm, bẩn thiểu."
Từ Từ không phản kháng, bé ngoan ngoãn đi theo cô bé thoạt nhìn không lớn hơn mình bao nhiêu vào gian phòng phía sau phòng tắm, không có nước nóng, nước lạnh giội lên thân thể kích thích bé muốn hét to, nhưng bé vẫn cắn chặc hàm răng, hung hăng nhịn được.
Sau đó, Từ Từ được thay chiếc váy liền màu trắng, bé ghét váy, nhưng không mặc không được, bé không biết những người này muốn dẫn bé làm gì, nhưng cảm giác nguy hiểm và kinh khủng không có sai.
Sau đó, bé cùng mấy bé gái bị mang rời khỏi phòng.
Từ Từ vừa khẩn trương vừa kích động, rốt cục bé tìm được cơ hội chạy trốn.
Nhưng hành lang vừa hẹp vừa nhỏ, người đàn ông áo sơ mi hoa đưa các bé vòng mấy cua quẹo bé cũng không có cơ hội, đến khi có hi vọng, lối đi nhỏ thu hẹp biến thành thảm xanh vàng rực rỡ và rạp treo phù điêu, bé đang chuẩn bị, người đang ông đã đẩy cánh cửa ra, đẩy tất cả các bé vào.
Trong phòng có mùi thuốc lá rất nồng, ba ba không hút thuốc, bé không thích mùi này, thiếu chút nữa sặc ra nước mắt, trong phòng ngồi ba người đàn ông, có mười mấy người đứng, bé vì chạy trốn mà chuẩn bị qua loa do dự, phát hiện ngồi chính giữa là người đàn ông trẻ tuổi nhất gần như không thể điều tra được nhíu mày.
"Hoan nghênh ông chủ Giản mới tới Dương Cảng," lão đầu mập ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi mở miệng, "Nhà của chúng tôi rất nổi tiếng ở đây, bên ngoài không chơi được hàng mới mẻ, coi như đón gió tẩy trần cho ông chủ Giản."
Tên mập nhanh cởi áo khoác tây phục, nếp nhăn trên mặt dồn lại, lộ ra nụ cười xấu xí.
Người đàn ông trẻ tuổi ở giữa đứng lên, mở miệng cười, "Chuyện phương diện làm ăn chúng ta bàn lại sau, làm phiền Cục trưởng Hồ." Nói xong muốn rời khỏi, sau lưng năm sáu người mặc âu phục đen đi theo sát.
"Ông chủ Giản thật là..." Mặt khác một người đàn ông sắc mặt không nhịn được, vội vàng đứng dậy chặn đường người đàn ông trẻ tuổi, "Đổi chỗ khác nói cũng là nói, tới đây, tôi liên lạc."
Ánh mắt Từ Từ nhìn chằm chằm cửa, trên bàn mâm đựng trái cây màu sắc sặc sỡ đặt ba nĩa bạc hoa lệ, bé thấy người đàn ông áo sơ mi hoa đang muốn mở cửa, đột nhiên giơ tay cằm nĩa bạc lên, đang lúc ánh mắt mọi người kinh ngạc chạy về phía cửa.
Động tác của bé rất nhanh rất linh hoạt, người đàn ông áo sơ mi hoa giơ tay lại bị bé đâm trúng, cửa đã mở ra, chỉ thiếu chút nữa, bé lại bị cản lại, bị đá vào bụng, bé đau đến gần như bất tỉnh, trượt đến bàn trà mới dừng lại.
"Mẹ mày!" Người đàn ông áo sơ mi hoa mắng.
Từ Từ nhanh chóng mở mắt ra, bé bất chấp, chỉ cảm thấy bỏ qua cơ hội này sẽ không thể về nhà không gặp được ba mẹ nữa, dư quang thoáng qua ánh quang kim loại, bé thấy bên trong vạt áo trang phục hè của người áo đen mới đi theo người đàn ông trẻ tuổi ra ngoài có giắt khẩu súng bên hông, đó là đồ bé vô cùng quen thuộc.
Không ai ngờ bé có thể đứng lên lại.
Vươn tay vừa đủ đến, Từ Từ sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy súng, nhắm ngay người đàn ông áo sơ mi hoa, lui về phía sau, bảo đảm sau lưng của mình là bức tường, không cho người khác có cơ hội đánh lén.
"Tránh ra." Bé nói với người đàn ông áo sơ mi hoa bị mình chỉa cầm súng vào, âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng có lực.
Trong phòng rất nhiều người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lộ ra nụ cười, trong này người đàn ông áo sơ mi hoa cười khoa trương nhất, "Ôi? Tôi ở đây mà, súng cũng cầm không được nghĩ mình sẽ dùng?"
Từ Từ nhẹ tay khẽ run rẩy, không phải vì lần đầu tiên bé cầm súng, mà vì bé rất khẩn trương.
Súng này là Glock 21, vì nhỏ vừa nên bé cầm lên không tốn sức, nghe được áo sơ mi hoa nói vậy, Từ Từ sợ hãi không biết vì sao ngược lại trở thành hư không, bé ngừng đầu ngón tay run rẩy hít sâu, giống như trước ở bãi bắn bia ba và mẹ đã dạy như vậy, nhẹ nhàng mở chốt bảo hiểm, tay lên cò.
Lần này, nụ cười trên mặt mọi người đã ngưng kết.
"Tránh ra." Bé dùng giọng trẻ con non nớt nói lại.
Bên trong gian phòng trang hoàng hào hoa xa xỉ lớn như thế nhất thời cực kỳ an tĩnh.
Tiếng cười khẽ đánh vỡ yên lặng.
Người đàn ông trẻ tuổi được mọi người gọi là ông chủ Giản nhìn Từ Từ, cười hỏi: "Ai nào dạy cô?"
Từ Từ không trả lời, cũng không nhìn hắn, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm cửa.
"Cô trả khẩu súng lại cho thủ hạ của tôi, tôi dẫn cô đi ra ngoài." Người đàn ông vừa cười vừa nói, "Cô muốn về nhà? Cô là người ở đây?"
"Ông chủ... Này..." Người đàn ông áo sơ mi hoa hơi loạn, nhất thời không biết làm sao tốt bây giờ, "Đứa nhỏ này là mới tới buổi chiều..."
"Mở cửa." Người đàn ông giống như không nghe hắn nói gì, vẫn ra lệnh.
Người đàn ông áo sơ mi hoa vẫn không nhúc nhích.
"Ông chủ Giản đã nói mà động tác còn không nhanh lên!" Người đàn ông mập cực kỳ, lúc đứng lên mỡ lay động, nếp nhăn trên mặt vì khẩn trương mà biến mất không ít.
Cuối cùng người đàn ông áo sơ mi hoa mở cửa phòng.
Từ Từ cầm súng, giống như nghe được tiếng ra lệnh, điên cuồng lao ra cửa.
Bé chạy thật nhanh, chạy đến hành lang lần lượt thay đổi chỗ cũng không biết nên quẹo đường nào, chỉ là muộn một giây, bé cảm thấy thân thể hơi nhẹ, sức nặng của khẩu súng trong tay bất tri bất giác biến mất, lấy lại tinh thần lần nữa, bé đã bị người đàn ông kia bế lên.
"Cô không đi theo tôi thì lát nữa bọn họ trở lại bắt cô thì sao bây giờ?"
Người đàn ông giành mở miệng trước khi bé phản kháng.
Từ Từ ngẩn người, mím chặc đôi môi, không biết có nên ra tay hay không, không biết người đàn ông này rốt cuộc có phải là người xấu hay không.
Bé do dự thời gian, người đàn ông giắt khẩu súng vào sau thắt lưng mình, cứ như vậy ôm bé đi lên trước.
Mười mấy giây, bé đã thấy được cửa lớn.
"Tôi không có lừa cô đi?" Người đàn ông cười lên rất đẹp mắt, ánh mắt hơi cong, khóe môi giương nhẹ.
Từ Từ không lên tiếng, bé không dám xác định.
Đến khi người đàn ông đưa bé rời khỏi chỗ có vỏ bọc mặc dù hoa lệ lại khiến bé áp lực, bé mới thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó bé kinh ngạc phát hiện, xe của người đàn ông giống như đúc của ba ba.
"Thế nào? Cô biết xe này?" Người đàn ông nhìn chằm chằm ánh mắt của bé hỏi.
Từ Từ gật đầu, "Ba ba của tôi lái."
"Ông là tài xế?" Người đàn ông lại hỏi.
"Là tài xế của tôi và mẹ tôi."
Người đàn ông mở cửa xe, ôm bé chui vào, ngồi vững vàng sau đó ý bảo tài xế lái xe, ngay sau đó hỏi bé: "Nhà cô ở đâu?"
"Thành Tây Lộ Sa Lôi Á." Nàng vội vàng nói.
Người đàn ông hơi ngẩn ra, "Nhà cô ở khu biệt thự đó? Cô tên là gì?"
Từ Từ nhất thời cảnh giác, không lên tiếng nữa.
Xe từ từ chạy, bé thấy mình rời khỏi mãnh đất nguy hiểm càng ngày càng xa, tâm căng thẳng mới chánh thức ổn lại.
"Cảm ơn chú." Từ Từ lễ phép đứng lên còn thật biết điều.
"Bây giờ có thể nói tên sao?" Hắn cười hỏi.
Từ Từ do dự, quay đầu nói: "Ba mẹ cũng gọi tôi là Từ Từ."
Người đàn ông cười rồi mới nói: "Cái nào Từ?"
Từ từ vuốt thẳng bàn tay dày rộng của anh, lần lượt thay đổi lòng bàn tay viết xuống tên của mình trên đường vân.
"Tên rất hay, đáng tiếc tên không hợp thực tế." Người đàn ông cười vò vò tóc của cô vì vừa kịch liệt chạy mà hỗn loạn.
Trên đường, người đàn ông nhận ba bốn cuộc điện thoại, anh đối thoại Từ Từ nghe không hiểu, nhưng nghe giống như là làm ăn, nhưng khác biệt trời vực với nội dung cuộc điện thoại của ba mình.
Lòng hiếu kỳ của bé rất nặng, nghiêng lỗ tai muốn hiểu rõ, người đàn ông không ngại, để bé dựa vào lòng ngực mình, nghe tất cả điện thoại.
"Có gì không hiểu sao?" Anh cúp điện thoại cười nói.
"Cái gì gọi là Đô-la? Cái gì gọi là treo sương?" Từ Từ lập tức hỏi, "Cái gì gọi là đối bàn? Cái gì gọi là da đen?"
Tài xế lái xe trước mặt luôn yên lặng cũng cười ra tiếng, "Ông chủ, người dạy hư con gái của người ta."
"Cô ấy không cần tôi dạy," người đàn ông cười nói, "Vừa rồi nếu tôi không ngăn cản, cô ấy đã nổ súng ăn mặn rồi."
"Cái gì là ăn mặn?" Từ Từ hiểu nổ súng, nhưng không hiểu từ này.
"Em gái nhỏ, về đến nhà em!" Tài xế cười quay đầu lại nói, xe từ từ ngừng lại.
Từ Từ ghé đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên là cửa lớn ngoài tiểu khu nhà mình!
Bé kích động mở cửa xe đang muốn xuống xe, giống như nhớ điều gì, chậm rãi quay đầu lại, "Chú, có thể hỏi chú vấn đề sao?"
Không biết vì sao, bé đột nhiên cảm nhận được chính mình mê muội có thể lấy được đáp án trên người người này.
"Những điều vừa rồi đó tôi sẽ không nói." Người đàn ông cười cười, "Giống tên của cô, đó là bí mật của tôi."
Từ Từ lắc đầu, "Tôi muốn hỏi chú là, vì mục đích đúng đắn gây ra chuyện sai lầm rốt cuộc là đúng hay sai?"
Bé thấy người đàn ông ngẩn người, đôi tròng mắt đen sâu thẳm như đêm.
"Chỉ cần là chuyện cô muốn làm, thì không nên phân biệt đúng sai."
Anh nhìn bé, nụ cười viết trên mặt lần nữa.
Từ Từ hoảng hốt chớp mắt, chợt lộ ra nụ cười rực rỡ, "Cảm ơn chú."
Bé còn ngại ngoài miệng cảm kích không đủ chân thành, vì vậy giống bình thường nói xong "Cảm ơn ba ba" như vậy rướn cổ lên, hôn lên gương mặt người đàn ông, sau đó không quay đầu lại chạy vào cửa lớn.
...
Sau khi Từ Từ về nhà có thể nghĩ là biết sẽ khơi ra gió tanh mưa máu gà bay chó sủa, một tháng sau, p