Vũ Phong đứng ngây người tại đầu đường, nhất thời không biết ai đang nói chuyện với mình.
“Lê tiểu thư?” Lam Cảnh Chuyên nhịn không được đưa tay véo má cô 1 cái.
“Hả?’ Vũ Phong giống như thỏ con muốn chạy trốn, lần này nhìn kỹ mới biết trước mặt chính là đối tượng xem mắt của cô.
Lam Cảnh Chuyên nhịn cười, ”Em muốn đi đâu?”
Sao lại như vậy? Tự tiện đụng chạm người khác? Đại sắc lang! Vũ Phong liếc anh ta 1 cái rồi mới trả lời: “Tôi muốn về nhà ngủ.”
Cô nói xong liền muốn quay về nhà, nhưng Lam Cảnh Chuyên kêu: “Đợi đã.”
“Vâng?” Còn có điều gì quan trọng nữa sao?
“Chúng ta nên đi hẹn hò đúng không?”
Ô, đúng rồi, quên phải nói cho tên này biết chuyện quan trọng nhất, hèn gì hắn có thể đưa ra yêu cầu ngu ngốc như vậy.
“Lam tiên sinh, tôi nói anh biết..”
“Cảnh Chuyên.”
“Ơ?”
“Gọi anh Cảnh Chuyên.”
“Lam tiên sinh, chúng ta thân thiết như vậy sao?”
“Gọi anh Cảnh Chuyên anh sẽ nghe em nói.”
Đây là đạo lý gì? Bỏ đi! Không muốn day dưa với anh ta, muốn kêu tên thì kêu tên vậy, dù bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ.
“Haizz…Cảnh Chuyên, tôi nói anh biết, tôi 1 chút cũng không hứng thú với hôn nhân, thay mẹ tôi xin lỗi anh về sự hiểu lầm này, tất cả những việc lần này cùng với việc gặp gỡ anh đều là do người nhà tôi sắp xếp, bây giờ tôi muốn về nhà ngủ, chúng ta từ nay đừng liên lạc với nhau, mà cũng không cần gặp nhau nữa.”
Cô nói dứt khoát, anh nghe 1 chút cũng không ngạc nhiên. “Em nói xong chưa?”
“Ừm, tôi nói xong rồi.” Cô gật gật đầu.
“Suy nghĩ của anh và em đều giống nhau, anh cũng không muốn kết hôn, chuyện ngày hôm nay đều do người nhà ép.”
“Ừm, tốt quá! Bye bye.”
Cô xoay người định đi, nhưng lại bị anh nắm chặt vai, “Đợi 1 chút.”
“Còn có chuyện gì nữa?” Cô mơ hồ hỏi, nhưng lại không cảm thấy sự đụng chạm của anh thật đột ngột.
“Tuy anh và em đều bị người nhà ép buộc, nhưng sao chúng ta không cùng giúp nhau 1 chuyện, chúng ta sẽ đóng giả làm người yêu, như vậy sẽ không còn phải nghe những lời than thở nữa.”
Đúng vậy! Đây cũng là lần đầu Vũ Phong nghe đến cách này, cô chớp chớp mắt, không thể không thừa nhận anh nói cũng có lý.
“Xem ra cũng không phải là 1 ý tồi.”Cô gật gật đầu.
“Đương nhiên, em cũng có thể suy nghĩ thêm 1 lúc, nhưng nếu bây giờ em cứ như vậy đi về, anh nghĩ người nhà em cũng không tha cho em đâu.”
“Nói cũng phải.” Nếu như cô bị phát hiện đột nhiên chạy về nhà ngủ, nhất định sẽ bị mọi người tụng đến chết.
“Bây giờ em muốn ngủ phải không?”
“Ừm!” Cô dụi dụi đôi mắt cay của mình.
“Anh dẫn em đến 1 nơi.” Anh đề nghị.
“Nơi nào?” Cô cố gắng mở to mắt, trong lòng nghĩ lần đầu tiên gặp mặt anh ta sẽ không dẫn mình đi nhà nghỉ chứ? Nếu vậy thì cô sẽ trở mặt đó!
Lam Cảnh Chuyên mơ hồ đoán được suy nghĩ của cô, cười cười nói, “Đó là nơi em có thể tuyệt đối yên tâm – công ty của anh.”
Sau nửa tiếng, Lam Cảnh Chuyên lái xe chở Vũ Phong đến trước“ Công ty máy tính Thiên Tấn”, đây là 1 tòa kiến trúc cao 20 tầng, cũng là nơi đại diện cho thành tựu 10 năm tâm huyết của anh.
“Đến rồi.” Trong ngữ khí của Lam Cảnh Chuyên mang 1 chút tự hào.
Nhưng Vũ Phong đang dựa vào ghế ngủ say, hôm nay 6 giờ cô mới ngủ, hơn 10 giờ đã bị dựng dậy trang điểm làm tóc, làm cô buồn ngủ đến mức không khống chế nổi bản thân.
Lam Cảnh Chuyên ngắm khuôn mặt đang ngủ say của cô, người bình thường thấy công ty anh sáng lập nên thường kinh hô vài tiếng, xem ra cô gái này không giống với mọi người.
“Vũ Phong?” Lam Cảnh Chuyên kêu vài tiếng, cô vẫn không có phản ứng nên anh véo má cô, cảm giác ấm áp mà mềm mại làm đáy lòng anh chấn động, dù điều này không nằm trong kế hoạch của anh.
“Uhm?” Cô lờ mờ mở mắt ra, thấy khuôn mặt anh gần ngay trước mắt làm cô cánh giác mà tỉnh lại, anh dựa vào quá gần làm cô thấy như có thể cảm nhận được hơi thở của anh, thật ấp áp, làm cô cảm thấy kỳ quặc.
“Xuống xe nào!” Anh ho 1 tiếng, tay cũng thu về.
Anh đậu xe, chạy qua bên kia giúp cô mở cửa, giống như đây là phép lịch sự.
Thật là người lịch sự, chắc không hẳn là người xấu chứ? Vũ Phong mơ hồ nghĩ.
Cô xuống xe liền theo anh đi vào tòa nhà, cũng không xem rõ tên tòa nhà, chỉ nghĩ chắc đây là nơi anh đi làm.
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên chỉ có lao công chào hỏi anh, nhưng trên mặt người lao công đầy vẻ kinh ngạc bởi vì bên cạnh ông chủ là 1 người phụ nữ, thực là 1 việc hiếm gặp!
Thang máy đến tầng 20, Lam Cảnh Chuyên vinh hạnh mời Vũ Phong, “Đây là nơi anh làm việc.”
Vũ Phong đưa mắt nhìn khắp 4 phía, rất đẹp, rất rộng, rất có phong thái.
“Tôi nên ngủ ở đâu?” Cô chỉ quan tâm vấn đề này.
Lam Cảnh Chuyên chưa bao giờ muốn cười nhiều như hôm nay, cô gái này thật sự rất đặc biệt.
“Đi theo anh.”
Anh mở cánh cửa phòng bên cạnh, đây là 1 căn phòng rộng rãi thoải mái, còn có phòng tắm, tủ đồ, sô pha, bàn viết, tất cả những thứ cần dùng đều có.
“Anh cũng thường hay ở lại công ty cho nên mới chuẩn bị căn phòng này.” Anh giải thích.
“Ờ!” Phúc lợi của công ty anh ta tốt thật.
“Nếu em mệt thì nghỉ ngơi ở đây đi.”
“Tôi có thể tắm không?”
“Đương nhiên, nhưng anh chỉ có áo choàng tắm để em thay thôi.”
“Sao cũng được, phiền anh tránh đi 1 chút.” Vũ Phong liền đi thẳng vào phòng tắm, không thèm nhìn anh ta 1 cái.
Lam Cảnh Chuyên ngồi ở cạnh giường 1 lúc, tưởng tượng cảnh cô đang tắm sau đó là hình dáng cô nằm trên chiếc giường này ngủ.
Căn phòng này, phòng tắm này, chiếc giường này đều là 1 mình anh sở hữu, bây giờ lại có thêm 1 người phụ nữ cùng chia sẻ với anh.
Thật ra việc này cũng không tồi nha!
Anh cười bản thân mình, đi ra ngoài, mở máy tính vùi đầu vào công việc, đây quả là 1 cách hẹn hò thật nhàn nhã, anh nghĩ.
Đã 7 giờ tối, Lam Cảnh Chuyên đói rồi.
Anh tắt máy tính đi đến gõ cửa phòng, nhưng không thấy ai trả lời.
Không phải cô ấy vẫn đang ngủ chứ? Anh thật muốn khó tưởng tượng ra hình dáng người đẹp ngủ trên giường mình, liền nhẹ nhàng mở cửa, bật chiếc đèn nghệ thuật đặt trên tủ đầu giường, tận mắt thấy việc này.
Lê Vũ Phong vẫn đang trong giấc mộng, trên người cô khoác chiếc áo choàng tắm màu trắng, chiếc chăn màu xanh thẫm đắp hờ trên thân, làm lộ ra đôi vai trắng ngần. Trên khuôn mặt hiện ra nét an lành, giống như cô đang mơ 1 giấc mơ đẹp.
Hình dáng cô trong sáng như vậy đủ làm cho bất cứ người đàn ông nào cũng phải có suy nghĩ không trong sáng, nhưng anh cố nhịn những dao động trong cơ thể, nhắc nhở bản thân rằng đây không phả thời điểm thích hợp.
Anh đi đến trước kêu: “Vũ Phong?”
Phản ứng của Vũ Phong là – xoay người tiếp tục ngủ.
Lam Cảnh Chuyên tiếp tục đứng kêu 10 phút nữa, Vũ Phong lại ngủ giống như chết, anh cuối cùng hết kiên nhẫn, ngồi ở cạnh giường lắc mạnh vai cô: ”Vũ Phong em thức dậy đi.”
“Uhm…” Vũ Phong cuối cùng mở mắt ra, nhưng không nhìn rõ phía trước là ai, ”Mẹ, mẹ đừng la nữa được không? Con rất muốn ngủ.”
Cô… cô gái này hình như không phải là người mê ngủ bình thường, làm gì có cô gái nào có thể ngủ ở phòng 1 người con trai khác như thế này? Lam Cảnh Chuyên vừa bực vừa buồn cười, nhưng cũng không thể không chú ý tới cảm giác khô nóng mà cô mang lại, không được! Anh cần phải nhanh đánh thức cô dậy, nếu không anh cũng không dám chắc mình sẽ làm những việc gì nữa.
“Vũ Phong em đừng ngủ nữa, đến giờ ăn rồi!” Anh to giọng kêu.
Ăn cơm? 2 từ này cuối cùng cũng lọt vào tai Vũ Phong, nói cũng đúng, buổi trưa cô chỉ ăn tạm 1 ít, giờ bụng đã kêu rột rột rồi, nên dậy ăn mới phải.
“Con muốn ăn cơm…” Cô giãy giụa ngồi dậy trong lòng anh, mơ mơ hồ hồ hỏi: “ Mẹ, mẹ làm món gì vậy?”
“Anh nói rồi, anh không phải mẹ em.”
“Vậy anh là ai?” Bây giờ cô mới trợn tròn 2 mắt.
“Em không nhận ra anh?” Không phải chứ! Chẳng lẽ cô gái mà anh định lấy là đứa ngốc sao?
“Á!” Vũ Phong kêu lên 1 tiếng, “Tại sao anh lại ở đây? Không được đụng đến tôi!” Vũ Phong lập tức lấy chăn trùm thân thể lại.
Lam Cảnh Chuyên cố gắng nhịn cười nói: ”Vì em muốn ngủ, nên anh dẫn em tới công ty anh, đến giờ ăn cơm rồi nên anh mới kêu em dậy, nhưng… em lại nhầm anh với người khác.”
“Vậy à…” Vũ Phong đỏ mặt, “Xin lỗi, lúc mới thức dậy đầu em không tỉnh táo lắm.”
Cô ấy đột nhiên nhận sai? Lam Cảnh Chuyên nhướng cao mày, không ngờ cô ấy là 1 người con gái thẳng thắn, dựa vào hiểu biết từ nhỏ của anh, phụ nữ trong gia tộc anh không ai nhận sai cả, tất cả toàn những người cố chấp.
Thậ lòng mà nói, chỉ 1 điểm này thôi cũng khiến anh thấy hứng thú.
“Em muốn ăn gì không? Anh kêu người mang đến.”
“Thức ăn nhanh được không? Chúng ta kêu pizza là được rồi.”
Đơn giản vậy sao? Anh còn tường cô muốn ăn món Pháp nữa! Vậy tốt quá, cô không phải là người khó hầu hạ, Lam Cảnh Chuyên lại âm thầm đánh giá cao cô.
“Được, không thành vấn đề.” Anh lấy điện thoại ra nhấn số, không quên hỏi cô:” Em muốn ăn vị gì?”
“Pizza hải sản, phải nóng nha!”
“Chọn tốt lắm.”
Đặt pizza xong, Vũ Phong vẫn ngây ngốc ngồi trên giường, lấy chăn che vai lại, hiếu kỳ quan sát căn phòng này, giống như đứa bé lạc đường vậy.
Không biết vì sao trong lòng anh lại dâng lên 1 cảm giác muốn bảo vệ cô.
Không! Không được như vậy, anh bắt bản thân phải bình tĩnh, sẵn nhắc luôn cô: “Chẳng phải em nên gọi điện thoại về cho gia đình sao?”
“A đúng rồi!” Cô vội vã xuống giường nhưng lại bị vướng chiếc chăn, Lam Cảnh Chuyên liền đỡ lấy vai dìu cô xuống giường.
“Có sao không?” Cô lắc lắc đầu nở nụ cười rạng rỡ, “Chỉ là tôi mới thức dậy, có 1 chút không phản ứng kịp thôi.”
Nghĩ tới Lam Cảnh Chuyên thấy hơi buồn cười.
Cô lấy điện thoại nhấn số của nhà, nhưng chỉ nghe tiếng tút tút, không có ai bắt máy.
Cô nắm chặt phía sau đầu, “Lạ thật, không có ai bắt máy! Mọi người chạy đi đâu hết rồi? Tự nhiên đi ra ngoài như vậy, cũng không thèm nói mình 1 tiếng.”
Vũ Phong tự hỏi tự đáp, lại nhấn tiếp số di động, cuối cùng mẹ cũng nghe điện thoại, ””A lô ai đó?”
“Mẹ, con Vũ Phong đây.” Vũ Phong không vui mừng nói tên mình.
“Ô con gái, con đang ở cùng với Cảnh Chuyên hả?”
“Vâng…” Vũ Phong ngước nhìn Lam Cảnh Chuyên, cần phải thành thật thừa nhận, con chỉ là vừa lúc ở cùng 1 nơi với anh ta, tụi con không có làm gì nha.”
Khang Danh Lị cười ha ha: “Đừng ngại như vậy, ở cùng thì ở cùng. 2 nhà đang ở quán “ Bích Hải, ông chủ còn dọn karaoke ra cho mọi người hát nữa, chắc phải đến nửa đêm mới về, con cứ đi hẹn hò với Cảnh Chuyên đi, đừng nên về sớm quá!”
“Con đâu có hẹn hò với anh ta đâu! Con chỉ đang ở công ty của anh ta thôi.” Vũ Phong liền đính chính.
“Công ty? Ây da, thật là giỏi mà, muốn tìm hiểu công việc nó trước mới biết có thể dựa dẫm được không à!” Khang Danh Lị nghĩ đến liền thấy thật đắc ý.
“Hả…” Vũ Phong không còn sức để dây dưa với mẹ mình nữa.” Con không nói ngiều với mẹ nữa, dủ bây giờ con có ở ngoài đường mọi người chắc chẳng thèm lo cho con.”