ghĩ liền rống lên “Tin tin cái gì? Ầm ĩ chết được!”
“Học tỷ, chị lên xe không?” Anh hai đem xe quăng cho hắn, hắn đành phải dùng tốc độ siêu rùa, chạy theo phía sau cô.
“Cậu ngu ngốc a? Có biết lái xe hay không, đó là xe máy, đường tôi đi là vỉa hè, muốn tốc hành thì đi đường của cậu! Đi thong thả, không tiễn.”
“Tôi biết a, nhưng là……”
“Tránh ra, tôi hiện tại không muốn nói chuyện với cậu”.
“Tôi muốn nói, chị dùng sức đạp như vậy, nền gạch sẽ bị chị giẫm hư!”
Nền gạch sẽ bị chị giẫm hư? Nền gạch sẽ bị chị giẫm hư? Nền gạch sẽ bị chị giẫm hư?! Mỗi một câu lặp lại trong lòng cô một lần, vô danh hỏa liền cháy cao một tấc.
Hắn không lo lắng cô đi đường khuya, không lo lắng cô bị trặc chân, chỉ lo lắng cô phá hư của công?
Cô hoàn toàn không dám tin, âm u nheo lại mắt “Họ Quan, cậu, nói, lại, một, lần”
“Tôi….” Cô dùng sức đạp như vậy, lại mang giày cao gót, lỡ như đạp hư gạch, bị thương thì làm sao bây giờ? Như vậy hắn có nói sai cái gì sao? Nếu không, sao nhìn cô giống như càng thêm tức giận?
“Cậu, cậu, cậu, cậu đầu heo, tránh xa tôi một chút!” Lại cùng hắn nói thêm một lời, cô chắc chắn sẽ tức giận đến hộc máu, ngũ tạng lục phủ nổ tung tuyên bố bỏ mình.
Quan Tử Cần không còn cách nào khác, đành phải đem xe dựng ở ven đường, nhanh chân đuổi theo cô.
“Học tỷ, chị đừng tức giận……” Chuyện mang thai cũng không phải hắn nói, bây giờ hắn đã biết là hiểu lầm, chuyện không cẩn thận phá hư danh dự của cô, hắn sẽ xin lỗi, có cần hỏa đại như vậy sao?
“Cậu tránh ra, tôi nói không muốn nhìn thấy cậu, cậu nghe không hiểu tiếng Quốc ngữ sao?” Dùng sức giằng bàn tay bị hắn nắm lấy, nhưng hắn không nản lòng, sống chết kéo tay cô, trong lúc giằng co, lơ đãng nhìn thấy nơi khóe mắt cô ẩn chứa lệ quang.
Quan Tử Cần bị dọa, càng không dám buông tay, hai tay đi tới ôm chặt lấy cô “Đừng khóc, học tỷ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý hủy hại thanh danh của chị, chị đừng khóc nữa………”
Hắn cố chấp ôm đẩy không ra, nhụt chí dứt khoác cầm lấy vai hắn, dựa vào.
Hắn thật là giỏi? Từ sau lúc mười tuổi, cô đã không khóc nữa, người này lại làm cho cô tức giận đến phát khóc, thật là có bản lĩnh.
“Học tỷ, chị còn khóc sao?” Hắn dè dặt cẩn trọng hỏi, không dám buông tay, không dám nhìn xem, chỉ cảm nhận trong cổ có hơi thở của cô, cũng không cảm thấy ẩm ướt.
Không có, trên cơ bản là chỉ đọng trong hốc mắt, cũng không có rơi xuống, nhưng mà cô không muốn nói cho hắn biết.
Quan Tử Cần đem cô ôm thật sự rất chặt, không biết là sợ cô chạy trốn hay vẫn là như thế nào, nghĩ đến hắn vừa rồi luống cuống tay chân, một bộ dáng biểu cảm giống như trời sập xuống dưới, ngốc nghếch ôm cô, liên tục nói xin lỗi, còn bận rộn vỗ lưng an ủi cô, từ đầu đến cuối không dám ngừng nghỉ.
Cô vốn dĩ nên thật giận, thật giận, nhưng nghĩ đến bộ dạng kia của hắn, nhịn không được vẫn là bị chọc đến muốn cười vang.
Người này thực ngốc, thực ngốc, nhưng ngốc thật sự đáng yêu, ngốc….. làm cho cô không thể không yêu, haiz!
“Cậu ôm đủ chưa? Đậu hủ còn muốn ăn bao nhiêu?” Cô cố gắng làm cho giọng nói mình có vẻ cứng rắn, vẻ mặt không chút biểu cảm nói.
“ A” Hắn vội vã buông ra hai tay, còn dùng sức văng xa ra ba bước để tỏ ra trong sạch “Tôi, tôi, tôi…… không phải cố ý………..”
Không thể cười, cô dùng sức kiềm chế lại khóe miệng đang vươn lên, lướt vội qua hắn, chạy lấy người.
“Học, học tỷ….” Hắn chần chờ la lên “ Chị còn giận sao?”
“Cậu xem bộ dạng tôi giống như không tức giận sao?” Cô quay đầu nhìn lại, nói chuyện âm điệu so với nữ quỷ còn trầm.
“Không giống” Hắn nhụt chí buông vai xuống, nhìn cô đi càng xa, hắn vội vã nói “Để tôi đưa chị về”
“Không cần” Ngay cả đầu cũng không quay lại.
Lại bị cự tuyệt………..
Hắn cố lấy dũng khí, truy vấn : “Học tỷ, chị đang xa lánh tôi đúng hay không?”
“……” Chuyện rõ ràng như vậy, còn muốn hỏi.
“Vì sao? Nếu tôi có chỗ nào làm sai, chị nói ra được không? Tôi sẽ xin lỗi…”
Cô dừng lại bước chân một chút “Không phải là của cậu sai”
“Thế vì sao?”
“Tự mình nghĩ. Nguyên nhân tôi đã sớm nói với cậu”. Lần này cô không chần chờ, đón taxi rời đi.
Để lại mình hắn đứng trên vỉa hè, đối mặt với ngã tư đường vắng lặng, liên tục sững sờ.
“Con nói cô ấy có quá đáng hay không?” Muốn cắt đứt cũng không chịu thông báo trước, đương nhiên vứt bỏ.
“Thực quá đáng”.
“Con nói cô ấy có kỳ quái hay không?” Nói không phải là lỗi của hắn, lại không để ý đến hắn, nào có đạo lý gì!
“Rất kỳ quái!”
“Vậy con nói coi cô ấy có phải hay không rất vô tình” Như vậy liền cắt đứt giao tình nha, chỉ có một mình hắn luyến tiếc, khổ sở, vô tình vô nghĩa.
“Thực vô tình” Bé như trước ủng hộ, ra sức gật đầu.
“Vậy con nói….” Oán giận suốt hai giờ tám phút lẻ bốn mươi chín giây cuối cùng cũng dừng, hỏi lại: “Uy, Quan Tử Duyệt, con thật không có sáng kiến nha”.
Phối hợp với chú cũng không đúng nha! Bé chính là thấy chú tâm trạng không tốt, mới có thể ngồi nghe chú nói chuyện, kết quả còn bị ghét bỏ, người lớn thật là khó lấy lòng mà!
“Papa” Nhảy xuống sô pha, bé quyết định đem trọng trách an ủi chú út giao lại cho người lớn.
“Ế……..” Chớ đi, lèm vẹt cũng tốt mà…..
Haiz, ngay cả đứa bé năm tuổi cũng giận hắn mà đi, hắn thật là ai oán tới cực điểm mà!
“Làm sao vậy, Tử Cần?” Bản thảo cuối cùng cũng vào giai đoạn cuối, thì bị con gái kéo ra đây, nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của em trai út, làm cho hắn bật cười ra tiếng “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì, học tỷ nhà ngươi lại không chịu để ý đến ngươi?”
Không cần nghĩ cũng biết, gần đây làm cho em trai út rầu rĩ như thế, cũng chỉ có một vị học tỷ nào đó.
“Cô ấy bảo em chính mình nghĩ” Thật sự là gặp người liền cáo trạng.
“Vậy ngươi nghĩ ra được sao?”
Chính là nghĩ không được, nên mới có thể ngồi phịch ở nơi này chơi, giả chết a!
Cũng một hồi lâu như vậy, mà còn chưa nghĩ ra nguyên cớ.
Vốn dĩ, các em dâu thống nhất ý kiến là không cho nói ra, để cho hắn chậm rãi tìm hiểu, lãnh hội ngọt đắng trong tình yêu, tự mình thể nghiệm một lần, đây cũng là niềm lạc thú nhất của tình yêu. Thế nhưng bây giờ xem ra, chỉ sợ là mọi người đã đánh giá cao hắn.
“Tử Cần, anh hỏi em mấy vấn đề này, em nghiêm túc trả lời”.
“Dạ”.
“Vấn đề thứ nhất: Học tỷ nhà em xinh đẹp sao?”
“Rất xinh đẹp” Hoàn toàn không cần suy nghĩ.
“Học muội hệ hoa hai người cãi nhau , ai xinh đẹp hơn?”
“Đương nhiên là học tỷ”. Cái này còn cần phải nói, học tỷ xinh đẹp hơn gấp trăm lần. Rất không biết lớn nhỏ trừng mắt nhìn anh cả nhà mình.
“Cái vấn đề thứ hai: Em vì sao lại sợ cô ấy tức giận như vậy?” Luôn nghe hắn nói ‘ Sợ học tỷ tức giận’, nghe được đến thuộc lòng, đến con cũng không có được ngoan như vậy đâu!
“Bởi vì cô ấy tức giận sẽ không để ý đến em a!”
“Vì sao sợ cô ấy không để ý đến ngươi?”
“……” Lại muốn lặp lại cái vấn đề ‘Ha’ đến ‘Ha’ đi, quỷ đánh tường sao?
Quan Tử Ngôn cũng không ép hắn, trực tiếp hỏi ra cái vấn đề thứ ba: “Học tỷ đối với ngươi tốt lắm, phải không?”
“Không phải tốt lắm, mà là cực kỳ tốt” Ra sức cường điệu.
“Tử Cần, giúp học bài, đánh thức dậy, tặng khăn quàng cổ, đưa bữa tối, thậm chí giữ lại qua đêm, đó là những việc bạn gái làm. Bị bắt phải đưa đón, mời ăn cơm, xem phim, là chuyện của bạn trai làm.” Ngay từ đầu khi nghe hắn nói, đã không cho rằng là cô gái kia đang ức hiếp hắn, cô ấy làm bạn gái nên làm những tri kỷ hành động, đồng thời cũng đem nghĩa vụ và quyền lợi của bạn trai giao cho hắn làm? Dụng tâm này còn không rõ ràng sao? Tuy rằng cô ấy thường dùng là mệnh lệnh.
“Nào có chuyện này? Bọn em không phải người yêu, còn không phải………..?” Hắn lập tức phản bác.
“Cho nên cô ấy đang điều chỉnh thái độ, không phải sao?”
Tử huyệt! Hoàn toàn á khẩu không trả lời được.
Bởi vì đó là quyền lợi của bạn trai? Cảm thấy rất thân mật. Cho nên mới thu hồi lại, không đối với hắn tốt như vậy nữa?
Hắn cảm thấy…… càng buồn hơn!
“Bạn bè có giới hạn của bạn bè, bạn trai có phạm vi của bạn trai, thời gian của cô ấy, hẳn là nên dành lại cho bạn trai? Vậy giờ em nói cho anh biết, em dựa vào cái gì mà yêu cầu cô ấy đối xử với em như trước kia?”
Dựa vào cái gì?
Hắn không phải bạn trai của cô, dựa vào cái gì mà yêu cầu chuyện này?
Cả ngày cùng hắn ở chung, cản trở chuyện cô có bạn trai? Cũng lại không giống như vậy………
“Cho nên chú út là bị người ta bỏ rơi sao?” Ở một bên chơi ghép hình, bé Duyệt Duyệt ngẩng đầu lên, thình lình toát ra một câu này.
Thật , trẻ con nói chuyện thật, thật thẳng thắn nha! Một tiễn xuyên tim.
Quan Tử Cần ôm trái tim rướm máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
Quan Tử Ngôn cười cười, không cần phải nói nhiều lời hơn nữa.
Có thể nói, cũng chỉ có bao nhiêu. Muốn hơn nữa, cũng phải xem ý tưởng của hắn, loại sự tình này, phải chính hắn tự mình suy nghĩ.
Trong tất cả các anh chị em, Tử Cần thân với hắn nhất, có lẽ bởi vì kém tuổi nhiều nhất, em út cơ hồ là do một tay hắn nuôi lớn, ở trong lòng Tử Cần, hắn giống như là người cha thứ hai vậy. Từ nhỏ liền thói quen có tâm sự gì đều chạy đến nói với hắn. Từ sau lúc học đại học, từ trong miệng hắn tần suất nghe ra nhiều nhất là “ Học tỷ của em”
Cá tính của hắn rất dễ nắm bắt, trong lòng nghĩ cái gì, đều biểu hiện ra cái đó, hoàn toàn không cần đoán. Nếu hắn thích sự vật nào đó, cho dù xấu đến chết, ở trong mắt hắn thì vẫn là đẹp đến sét đánh siêu cấp vô địch vũ trụ. Hơn nữa, còn là cố chấp nhận định, không cho người ngoài phê bình.
Theo trong miệng hắn nghe được học tỷ dài, học tỷ ngắn, rồi lo lắng sợ rằng học tỷ mất hứng, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
Chỉ có để ý một người, mới có thể sợ.
Có người, mối tình đầu.
Từ từ, hắn sẽ lĩnh hội ra cái cô gái cởi xuống khăn quàng cổ trên người, mỉm cười làm quà đáp lễ rồi giúp hắn choàng trên cổ, là phải dùng bao nhiêu tâm tư và ôn nhu để đi làm động tác này.