cho nên tôi vẫn nhịn không được mà mở miệng. Nhưng tôi đã quê , Đường Diệc Diễm thờ phụng chính là “giải thích tương đương với che dấu”.
Nghe tôi nói, Đường Diệc Diễm cố tình gây sự, làm trầm trọng thêm, hắn dừng xe lại, mặc kệ những chiếc xe đang lướt qua. “Vừa mới gặp? Vừa mới gặp có cần cuời cười nói nói, bộ dáng thân thiết như thế không? Đến nơi này mà cũng gặp được cơ à?”
Hắn không chịu tin tưởng, tôi cũng khó giải thích, dù sao mặc kệ như thế nào, hắn đều có lý do của hắn, nhưng… tại sao hắn luôn chuyên chế, luôn bá đạo như vậy? Tại sao không thể cho tôi một chút tự do? Chẳng lẽ hắn không biết, tất cả mọi chuyện hắn làm với tôi, đều bức tôi phải quên đi tình yêu đối với hắn, bức tôi hận hắn!
“Phải rồi, tôi thừa nhận, giống như anh đã nói, chúng tôi chính là ở đây yêu đương vụng trộm, tôi đến nơi này làm là để tạo điều kiện gặp anh ấy, tất cả suy đoán trong đầu anh đều đúng, chúng tôi đúng như anh tưởng tượng!” Tôi cũng không cam chịu, không nhượng bộ rống lên với Đường Diệc Diễm. Mỗi ngày phải chịu áp lực, đau khổ, tội lỗi vì phải tiếp tục sống, tôi đã chịu đủ, nếu có thể, cứ như vậy giết tôi đi!
“Em….” Đường Diệc Diễm giơ tay lên, trên mặt là một trận khó xử, nhưng nhìn thấy tôi không chút sợ hãi bày ra bộ dáng mặc hắn đánh chửi, trong mắt hắn hiện lên một tia khác thường. Hắn buông tay, cứng ngắc xoay người, khởi động xe, bắt đầu lẳng lặng lái xe, so với với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn cách biệt một trời một vực, điều này… là sao?
“Xin lỗi!” Một lúc lâu sau, tôi nghe được hai tiếng đó, còn hoài nghi tai của mình có vấn đề hay không. Đường Diệc Diễm… Hắn vừa giải thích với tôi? Từ lúc bắt đầu đến giờ, số lần hắn chủ động giải thích với tôi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói gì đến chuyện sau khi thấy tôi thân thiết với người đàn ông khác, hắn còn có thể ở nén giận, chủ động “giải thích”?
Nhưng ngoài giật mình, tôi cũng không có cảm giác gì khác. Nếu là trước đây… Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác biệt, ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, tôi so với cái xác không hồn không có gì khác nhau, áy náy làm tôi không có cách nào mở lòng với hắn, tôi càng hạnh phúc, sẽ càng khiến bản thân áy náy. Sao tôi có thể dùng máu tươi của người khác để tạo dựng hạnh phúc của mình?
Đối với sự giải thích của Đường Diệc Diễm, tôi cũng không mở miệng, không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng phóng tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng vẫn cảm thấy quái dị!
Về nhà, tôi cũng không có gì làm, lập tức đến phòng con chơi, đã một ngày chưa thấy con. Sau đó chỉ là ăn cơm, nhàn rỗi một lát, xem TV, lên mạng. Chơi vui vẻ với con một hồi, nếu Đường Diệc Diễm có hưng trí, sẽ sớm cùng hắn ở trên giường, nếu không, hắn sẽ ở thư phòng làm việc đến đêm khuya, khi đó, tôi đã ngủ say, cho dù không ngủ, cũng sẽ giả bộ ngủ.
Trước kia, không có lúc nào là không muốn Đường Diệc Diễm ở bên cạnh tôi, nhưng bây giờ, không lúc nào là không nghĩ cách tránh ở một chỗ với hắn. Chỉ cần ở chung sẽ làm tôi cảm thấy áp lực, khẩn trương, không được tự nhiên, hoặc là lại nhớ tới chuyện cũ không vui. Cuộc sống chết lặng như vậy, nhưng không cách nào thoát khỏi, còn tình yêu sao? Vẫn còn đó, nhưng lại khiến nội tâm áy náy và bản tính sợ hãi đối với Đường Diệc Diễm! Không sai, là sợ hãi, hắn không từ thủ đoạn đạt được mục đích, tính cách muốn trả thù đến tận cùng thật sự làm tôi sợ hãi! Càng đáng sợ hơn là, hiện tại, mỗi một việc hắn làm, hoặc nhiều hoặc ít, đều là bởi vì tôi, người tôi yêu nhất lại ném tôi xuống vực thẳm vô vọng, làm tôi không thể thoát khỏi!
Đường Diệc Diễm dịch chuyển khỏi người tôi, tôi lặng lẽ thở dài, theo thói quen muốn cuộn mình lại. Hiện tại, tôi không cần uống thuốc, từ sau khi tôi sinh Tinh Vũ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Diệc Diễm cũng nghĩ tới việc thắt ống dẫn tinh, nhưng giờ đã không còn cần thiết nữa, ít nhiều cũng nhờ “công lao” của Đường Diệc Diễm, chúng tôi không cần làm gì, tránh để sinh mệnh vô tội lại sinh ra trong một gia đình vỡ nát, nếu còn có thể gọi là gia đình! Nhưng việc như vậy rồi, Đường Diệc Diễm vẫn không từ bỏ, hắn thường mua thuốc quý, bảo người giúp việc nấu cho tôi ăn, cũng là vì cảm giác tội lỗi, dù sao là hắn tự tay đẩy tôi xuống lầu!
Có lẽ quá mệt mỏi, Đường Diệc Diễm xoay người, đưa lưng về phía tôi, không biết từ khi nào, hắn không còn ôm tôi ngủ như lúc trước, hiện tại, chúng tôi dường như trở về những ngày đầu tiên ở chung, ngoài thân thể tiếp xúc, chính là không ngừng hiểu lầm, không ngừng xa cách, không ngừng nghi kị!
Cuộc sống trở nên tê liệt, trở nên không thú vị, không ai ngờ rằng chúng tôi sẽ như thế này, tới ngày hôm nay, lúc kết hôn, ai ngờ sẽ biến thành như vậy. Nhưng ngay từ đầu hiểu rõ tính cách của Đường Diệc Diễm, Đường Diệc Diễm giao chìa khóa xe cho Qua Nhan, Đường Diệc Diễm sai khiến những người đàn ông khác đối phó với cô giáo… Đủ loại chuyện xảy ra, chúng tôi đều nên nghĩ đến, nghĩ đến ngày hôm nay!
Tôi nhắm mắt lại, tiềm thức khiến thân mình nhích lại gần một chút, càng cuộn người lại. Ngày mai, Đường Diệc Diễm còn có thể cho tôi đi trại an dưỡng sao? Đúng rồi, còn cả Đường Tỉ Lễ, mấy ngày nữa hắn sẽ chuyển viện, nếu hôm nay Đường Diệc Diễm gọi người đi điều tra… tất cả mọi vấn đề sẽ theo nhau mà đến, tôi phải đối phó thế nào đây? Thật phiền toái!
Không tồn tại cảm giác gì, chỉ cảm thấy một trận rét lạnh, chăn bông dày cũng không giúp ích gì, rét lạnh từ trong thân thể phát ra, cũng không thể tránh khỏi, bởi vì trái tim vĩnh viễn ở trong hồ băng! Nhân sinh bất đắc không thể làm gì khác!
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi, bàn tay cực nóng. “Bà xã… Lạnh à?” Giọng Đường Diệc Diễm khàn khàn vang lên bên tai tôi, không đợi tôi trả lời, Đường Diệc Diễm đã ôm cả người tôi vào trong ngực.
Có đôi khi, tôi thật sự mong có thể cảm nhận được một chút ấm áp như lúc trước, hiện tại…. loại cảm giác uất ức ngọt ngào này, nhưng… một khi tôi quay đầu nhìn vào sự thay đổi, thì phải đối mặt với nó. Trong lòng quặn đau làm tôi không thể hưởng thụ điều ngọt ngào này. Vì thế, tôi không quay đầu, cũng không nói chuyện, ngoan ngoãn mặc hắn ôm.
Hạnh phúc có được không chỉ là sự nỗ lực của hai người, bởi vì trong hạnh phúc vẫn có những khoảng trống, một khi mất đi sẽ không bao giờ trở về nữa, cũng tìm không thấy! Đường Diệc Diễm, chúng ta rốt cuộc làm sao vậy, sao có thể như vậy? Đau đớn quá! Mệt mỏi quá!
May là hôm sau, Đường Diệc Diễm vẫn để cho tôi đến trại an dưỡng. Lúc đầu tôi tưởng hắn sẽ giận chó đánh mèo, nhưng không. Chỉ là từ lần đó về sau, tôi cũng trở nên thật cẩn thận, ngoài chăm sóc người già bị bệnh, tôi quyết định không nói chuyện với bác sĩ nam trong bệnh viện, ngay cả những thanh niên trẻ tuổi, không nói những chuyện không liên quan đến công việc, bởi vì tôi không biết lúc nào, Đường Diệc Diễm sẽ đến đón tôi, tránh được một lần hiểu lầm, lần sau phải làm thế nào?
“Cậu hình như tốt hơn một chút, gần đây… thỉnh thoảng cậu ấy thậm chí còn có thể tỉnh táo gọi mẹ một tiếng chị!” Đường mẫu cười khanh khách ngồi bên cạnh tôi, trên mặt tất cả đều là thỏa mãn, liếc nhìn Đường Tỉ Lễ ở đằng xa. “Tiểu Phi, ngày mai mẹ sẽ âư cậu tới bệnh viện khác, có lẽ sẽ tiến thêm một bước trị liệu, mẹ hy vọng cậu sẽ tốt hơn!”
Tốt hơn? Để hắn nhớ lại người mình yêu ở trước mặt chính mình bị những người đàn ông khác… Nhớ rõ cháu mình bày ra tất cả điều này? Nhớ rõ trước kia mình độc ác cỡ nào, nhớ rõ đây là báo ứng của mình?
Có lẽ, hiện tại, đối với Đường Tỉ Lễ như thế này mới là tốt nhất, rời xa thù hận, rời xa dục vọng, có gì không tốt?
“Mẹ, có đôi khi, nhớ rõ mọi chuyện cũng không hẳn là chuyện tốt!” Nhớ rõ tất cả, nhớ rõ tội ác của hắn?
“Có lẽ vậy!” Đường mẫu thở dài, bà ấy có thể nào không rõ tôi nói cái gì?
“Nhưng, con người luôn thay đổi, nếu trước đó cậu… cậu như vậy, ai lại không thương tâm? Hiện giờ cậu đã bị chúng bạn xa lánh , trừ mẹ là chị, cậu ấy cái gì cũng không có! Cậu đã vì tội ác trước kia của mình mà trả giá tất cả!”
Thật ra, đối với Đường Tỉ Lễ mà nói, trừng phạt như vậy căn bản không đủ để bù lại tội nghiệt do hắn gây ra. Nhưng đến bước đường ngày hôm nay, ai nhẫn tâm mà trách cứ hắn đây? Đường Tỉ Lễ đã phát điên, chỉ còn là một người đáng thương mà thôi!
“Mẹ, mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, gần đây mẹ gầy đi nhiều, mẹ cũng nên thường xuyên đến thăm chúng con. Tinh Vũ rất nhớ bà!”
“Tiểu Phi!” Đường mẫu rơi nước mắt, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào. Đúng vậy, trong cuộc sống, mọi chuyện chính là biến hóa vô thường, trước đây không lâu, bà ấy còn mắng tôi là hồ ly tinh, câu dẫn con trai bà ấy, hiện tại, tôi lại thành con dâu của bà.
“Tiểu Phi, thật vất vả cho con!”
Vất vả? Là nói ở bên cạnh Đường Diệc Diễm, hay là nói công tác ở nơi này, hay là cái gì khác? Tóm lại, trái tim thực sự rất mỏi mệt!
“Diệc Diễm… Chỉ là không biết cách biểu đạt, nó chỉ là quá yêu con, hoặc có một số việc, nó làm quá mức cực đoan, nhưng nó tuyệt đối sẽ không làm con bị thương!” Dù sao cũng là con mình, nhìn thấy tôi không vui, bà ấy vẫn muốn thay con nói lời hay, nhưng bà ấy làm sao biết, Đường Tỉ Lễ không phải chuyện tàn nhẫn duy nhất Đường Diệc Diễm đã làm, còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện khiến tôi tuyệt vọng, khiến tôi thương tâm. Khuôn mặt những người vô tội này mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của tôi, loại dày vò nội tâm này, loại áy náy này, chỉ hai ba câu nói làm sao có thể chấm dứt?
Tình yêu của hắn, ngay từ đầu đã trầm trọng làm tôi không thở nổi, sao có thể khiến tôi tiêu tan. Hắn không biết biểu đạt lại đem người khác bức đến vách đá, biến tôi thành tội nhân, muốn tôi thông cảm như thế nào đây? Hắn thực sự không muốn thương tổn tới tôi, nhưng lại khiến tôi mình đầy thương tích, cái gọi là tình yêu của chúng tôi lại hủy diệt mạng sống của những người khác, như vậy, chúng tôi còn có thể biện minh điều gì?
“Mẹ, con biết, con sẽ cân nhắc một chút!” Nhưng vì không muốn làm cho Đường mẫu thất vọng, tôi vẫn gật đầu.
“Mẹ. Con vào làm việc đây!” Tôi nhìn đồng hồ, đã đến lúc đưa bệnh nhân ra ngoài phơi nắng.
“Vậy con đi trước đi, mẹ sẽ ở đây với cậu một lát!” Đường mẫu thản nhiên cười, vỗ nhẹ tay tôi. “Đừng gắng sức quá!”
“Vâng, mẹ!”
“Tiểu Ân, còn nhớ không? Đây là hoa bách hợp em thích nhất!” Giọng nói quen thuộc khiến tôi tò mò dừng bước, là truyền ra từ phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, nơi này đều là bệnh nhân tinh thần chịu kích thích quá mãnh liệt trở nên điên loạn, Đường Tỉ Lễ cũng là ở nơi này, chỉ là… giọng nói này?
Đây là bạn của Lí Thịnh Mân? Cửa mở một nửa, giúp tôi nhìn rõ bệnh nhân đang nằm trên giường, đó là một cô gái thanh lệ, ngũ quan thanh tú, phấn điêu ngọc mài, làm cho người ta yêu mến, chỉ là biểu tình trên mặt ngây dại, nằm ở đó, nếu không phải cô ấy mở to hai mắt, căn bản là không cảm giác được chút hơi thở của người còn sống.
Bằng trực giác, tôi cũng đoán được. Lí Thịnh Mân bỗng nhiên ngẩn người, bỗng nhiên bi thương đều là vì người con gái này. Giữ hai người họ…
Lúc này, Lí Thịnh Mân đưa lưng về phía tôi, nhẹ nhàng nắm bàn tay cô gái ấy, dịu dàng trò chuyện, tôi có thể tưởng tượng lúc này trong mắt anh hiện lên chân tình. Th