Thời gian sau đó, Chung Tình trực tiếp đến công ty Lăng Vân làm việc cùng với Luyến Kinh, nhìn cô chọn lựa người mẫu, sau đó cùng nhau đem theo mẫu đến phòng chụp ảnh, bắt đầu công việc.
Nhìn Luyến Kinh chuyên nghiệp thay người mẫu phối hợp, chỉ đạo tư thế của họ. Chung Tình ở bên cạnh mỉm cười thưởng thức, càng tiếp xúc cô càng bị hấp dẫn, Luyến Kinh dường như có một loại ma lực, lúc nào cũng tràn ngập sức sống. Khi cô nhập tâm vào công việc, vẻ mặt thật sự rất mê người, Chung Tình càng ngày càng thích cô.
Chung Tình đưa thợ chụp ảnh đến tiến hành công việc, cùng Luyến Kinh bàn bạc. Luyến Kinh quả nhiên yêu cầu rất cao, động tác không đúng, ánh sáng không phù hợp, phối hợp không tốt, cô đều yêu cầu đến hoàn mỹ. Làm đi làm lại mấy lần, mới hoàn thành được khoảng hai phần ba, người mẫu đã bị quay mệt đến mức nằm sấp xuống, Luyến Kinh mới đồng ý kết thúc, nói mai sẽ làm tiếp.
Từ phòng làm việc đi ra, hai người lên xe Chung Tình.
“Tôi đưa cô về nhà nhé?” Luyến Kinh cũng rất mệt mỏi, cô hôm nay liên tục nói, giọng có chút khàn.
“Không, đưa tôi về công ty, cám ơn.” Luyến Kinh tựa vào ghế, xoa xoa thái dương.
“Luyến Kinh, đừng liều mạng như vậy.” Nhìn cô như vậy khiến người ta đau lòng.
“Không còn cách nào khác, đêm nay phải chỉnh sửa lại quần áo cho hoàn thiện, hôm qua trợ lý làm đến nửa đêm mà không xong, tôi phải tự mình làm.” Yêu cầu của Luyến Kinh cao đến mức người bình thường đều khó làm cô hài lòng.
“Gọi Mạnh Tưởng đến giúp cô đi.” Lúc phụ nữ mệt mỏi, đàn ông nên ở bên cạnh cống hiến bả vai dày rộng.
“Anh ấy buổi tối phải đi xã giao, giờ chắc mới về.” Giọng Luyến Kinh nhẹ bẫng, cô nhắm mắt lại.
Chung Tình cười khổ, lấy di động, nhắn tin cho Mạnh Tưởng, bảo anh đến công ty giúp Luyến Kinh làm tăng ca.
Mạnh Tưởng rất nhanh trả lời, “Được.”
Chung Tình cất di động, chăm chú lái xe. Luyến Kinh còn có Mạnh Tưởng để dựa vào, cô cũng nên tìm một người, mai đã là thứ sáu, hôm nay trung tâm gọi điện nhắc nhở cô đi gặp mặt.
Xe đến dưới lầu công ty Luyến Kinh, xe Mạnh Tưởng đã đứng trước cửa, nhìn thấy xe cô, anh bước xuống xe.
Chung Tình gật gật đầu, Mạnh Tưởng đi sang bên kia, mở cửa xe, đang chuẩn bị vỗ vỗ Luyến Kinh, Chung Tình vội ngăn lại, nhỏ giọng nói, “Đừng, để cô ấy ngủ đi, cô ấy mệt quá rồi.” Mạnh Tưởng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Luyến Kinh, gật gật đầu.
“Cẩn thận một chút, ôm cô ấy đi lên đi, em mang đồ vào cho.” Tiểu Tình tắt động cơ, vội vã xuống xe.
Mạnh Tưởng chần chừ một lát, vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Luyến Kinh, cô giật giật, trong vòng ôm của anh tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.
Chung Tình mang túi của Luyến Kinh xuống xe, sau đó khóa cửa xe, đi vào trong.
Khi đứng đợi thang máy, Chung Tình mang theo túi lớn túi nhỏ, đứng bên cạnh Mạnh Tưởng, Luyến Kinh nằm trong lòng anh an tường ngủ, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thang máy, Chung Tình nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Thang máy đến, ba người đi vào.
Không gian trong thang máy vô cùng im lặng, không ai nói gì. Mạnh kTưởng nhìn Chung Tình, đôi mắt cô thâm đen tiều tụy, khuôn mặt bơ phờ, tóc hỗn độn trước trán.
Chung Tình cầm một túi to, nhìn chằm chằm vào số trên thang máy không ngừng thay đổi, cô có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Mạnh Tưởng, trong lòng không khỏi ưu phiền, cô làm bộ không phát hiện, vẫn không nhúc nhích.
“Mệt sao?” Mạnh Tưởng hỏi, bộ dáng tiều tụy của cô khiến anh không thể không quant âm.
“Hoàn hảo.” Chung Tình hất nhẹ tóc trán, nhẹ nhàng trả lời, sợ đánh thức Luyến Kinh.
“Về rửa mặt một chút, da em có vẻ khô đấy.” Giọng anh nhẹ nhàng như tơ bay vào trong tai, Chung Tình chậm rãi gật đầu, không dám nhìn anh, anh nhìn ra da cô khô, mặt dần nóng lên, tai cũng phiếm hồng.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xấu hổ của cô, đã quên thu lại tầm mắt.
“Đinh”, thang máy đến. Chung Tình vội vã ra khỏi thang máy, Mạnh Tưởng ôm Luyến Kinh đi theo sau cô. Chung Tình lấy chìa khóa từ ví của Luyến Kinh, mở cửa công ty. Sau đó hai người đi vào văn phòng của Luyến Kinh. Cô đặt túi lên bàn làm việc, quay lại thấy Mạnh Tưởng nhẹ nhàng đặt Luyến Kinh lên sofa, trên mặt lộ vẻ đau lòng. Cô cầm túi, thấp giọng nói, “Em về đây, anh ở với cô ấy, đừng để cô ấy làm việc muộn quá.” Nói xong, vội vã đi ra ngoài.
“….Hay là, em cũng ở lại đây, lát nữa anh đưa em về…. Muộn rồi, em đi một mình không an toàn.” Anh nói có chút ngập ngừng.
Chung Tình mỉm cười, “Không sao, em đi xe, rất nhanh là về đến nhà.”
Mạnh Tưởng muốn nói lại thôi, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Chung Tình đeo túi lên vai, “Em về đến sẽ nhắn tin cho anh, chăm sóc Luyến Kinh cẩn thận, bye.” Nói xong, tự mở cửa, bước nhanh ra ngoài.
Mạnh Tưởng nhìn bóng cô biến mất, trong lòng thẫn thờ, chậm rãi đi vào phòng.
***
Hôm sau, dưới yêu cầu của Luyến Kinh, Chung Tình và mọi người lại có một ngày làm việc năng suất. Mà Du Luyến Kinh mặc dù mang theo đôi mắt thâm đen, lại hồn nhiên như một nữ siêu nhân dư thừa tinh lực, một mình làm hết mọi công việc. Cho đến khi cô mỉm cười gật đầu, trợ lý của cô mới thở phào nhẹ nhõm, nói những người mẫu đã hoàn thành công việc, bắt đầu thu dọn. Luyến Kinh vẫn đứng phía sau Chung Tình đưa ra ý kiến, cẩn thận tỉ mỉ.
Rốt cuộc, Luyến Kinh xem qua ảnh chụp một lần, mới cười vươn vai, “Quá tuyệt vời, Tiểu Tình, cô thật sự rất tuyệt.” Cô vui vẻ vì Tiểu Tình có tinh thần hợp tác rất cao, cho dù cô nói gì, Tiểu Tình đều lập tức hiểu, không có chướng ngại. Du Luyến Kinh rất hài lòng vì có thể làm việc như mình mong muốn, cảm kích nắm tay Tiểu Tình, “Cám ơn.” Chung Tình mỉm cười, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Trải qua sự cố gắng của tất cả mọi người, hợp đồng hợp tác với Lăng Vân thuận lợi hoàn thành. Công ty Lăng Vân nghe thấy Luyến Kinh khen ngợi Sĩ Đạt không dứt miệng, cũng bắt đầu có hứng thú với việc hợp tác dài hạn với Sĩ Đạt, hai bên tiến hành đàm phán, Tiểu Tình rốt cuộc cũng có thể viên mãn kết thúc công việc.
Quản lý khen ngợi Chung Tình làm việc xuất sắc, vì công ty được tăng thêm danh dự. Nhìn Chung Tình vẻ mặt mỏi mệt, quản lý muốn cho cô nghỉ thứ sáu, cô cũng không từ chối, đem toàn bộ công việc bàn giao lại, rồi cầm ví đi ra khỏi công ty.
Cô đi vào thang máy, đối mặt với không gian kín bưng, mệt mỏi tựa vào tường, sự mỏi mệt suốt hai ngày dường như trào ra, thân thể đau nhức vô lực, trái tim lại nặng nề buồn bã.
Vô ý thức nghĩ đến bộ dáng Mạnh Tưởng ôm Luyến Kinh tối hôm qua, trong lòng lại có chút hâm mộ, lúc mệt có thể có người ôm lấy thật tốt! Có lẽ, đã đến lúc tìm một người rồi gả đi rồi!
***
Chung Tình đẩy cửa vào nhà, lại thấy Tiêu Tố Tâm đang ở nhà, kinh ngạc gọi khẽ, “Mẹ?” Bà không phải ở nhà Tiểu Duệ sao? Hôm nay sao lại về?
“Tiểu Tình? Sao còn không đi làm?” Tự nhiên có mặt ở nhà, thực là ngạc nhiên.
“Hôm nay con được nghỉ.” Tiểu Tình ném ví sang một bên, đi qua ôm lấy mẹ, tựa vào vai bà mà làm nũng. Vẫn là ôm mẹ là ấm áp nhất.
“Sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm? Lại thức đêm hả?” Tiêu Tố Tâm vuốt vuốt mặt cô, đau lòng thấy cô gầy đi.
“Con rất khỏe, mẹ, con muốn ăn canh mẹ nấu. Mẹ hôm nay không đến nhà Tiểu Duệ ạ?” Tiểu Tình đã vài ngày không gặp mẹ, rất nhớ bà.
“Hôm nay không đi, Mạnh gia đêm nay muốn đến chơi, mẹ phải chuẩn bị vài thứ.” Tiêu Tố Tâm thấy con gái làm nũng, nở nụ cười, lớn rồi mà như trẻ con.
“Đêm nay?” Tiểu Tình sửng sốt, suốt mấy tháng nay hai nhà đều bận, thời gian tụ tập cũng không có. Vậy là tối nay Mạnh Tưởng cũng đến? Hôm qua gặp anh, không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại.
“Đúng vậy, bố mẹ nuôi con vừa từ nước ngoài về, mang quà về cho các con.” Tiêu Tố Tâm không nhận ra Tiểu Tiểu thất thần, bỏ cô ra đi vào bếp. Tiểu Tình muốn ăn canh, vậy thì đêm nay nấu canh là được. “Con muốn ăn canh gì?” Tiểu Tình thích nhất ăn canh xương sườn, nhưng sắc mặt cô dạo này không tốt, Tiêu Tố Tâm cho rằng làm món súp hầm là tốt nhất.
“Mẹ, tối con có việc, không ăn cơm ở nhà.” Tiểu Tình đi đến cửa bếp.
“Phải ra ngoài à? Con đã mệt như vậy, còn không nghỉ ngơi cho tốt?” Tiêu Tố Tâm thấy hai mắt cô thâm đen thì đau long.
“Mẹ, mẹ cứ nấu đi, buổi trưa con ăn.” Tiểu Tình đột nhiên thấy không thể phụ lòng mẹ, cô đến ôm lấy hai vai bà, “Mẹ, mai con và mẹ ra ngoài mua sắm được không? Hai mẹ con mình đã lâu không cùng đi dạo phố.”
Tiêu Tố Tâm nhìn khuôn mặt thành tâm của cô tươi cười, “Được, dù sao Tiểu Duệ cũng muốn có thế giới hai người của nó.”
Chung Tình cười nhẹ, “Có mẹ trông nom, nó dám oán giận?” Thì ra là mẹ sợ ảnh hưởng đến hai người họ mới trở về?
“Người trẻ tuổi đều giống nhau, người lớn nói nhiều quá sẽ phát chán.” Tiêu Tố Tâm cười lắc đầu.
“Con không như vậy mà. Bố mẹ không ở nhà, rất cô đơn.” Tiểu Tình cố ý lộ ra biểu tình ủy khuất.
Tiêu Tố Tâm đau lòng ôm con gái, “Con bé ngốc, bố mẹ rất nhớ con. Chờ đến khi con lấy chồng, tự nhiên sẽ có người nhớ thương con.”
“Mẹ.” Tiểu Tình ôm lấy mẹ, cảm nhận nhiệt độ cơ thể bà, hương vị của người than luôn là ấm áp nhất.
“Đêm nay ra ngoài với bạn à?” Tiêu Tố Tâm thuận miệng hỏi, Tiểu Tình về nhà không lâu, bạn bè của cô rất ít.
“Xem mặt?” Tiêu Tố Tâm không khỏi đề cao âm điệu, trừng mắt nhìn cô.
Chung Tình buông mẹ ra, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy.” Nói xong, xoay người đi khỏi bếp.
Tiêu Tố Tâm vội đuổi theo, “Tiểu Tình, con…. Không phải vì bị kích thích đấy chứ?” Không lẽ lúc bà không có nhà, Chung Bình thúc giục cô?
Chung Tình bị biểu tình của mẹ chọc cười, cô thật tình giải thích, “Con đi tìm một người bạn trai không tốt sao?”
“Tốt… Rất tốt, nhưng mà, con không nên dùng cách xem mắt.” Tiêu Tố Tâm đi theo cô vào phòng, “Nếu không, để bố giới thiệu cho con vài người trong bệnh viện?”
“Mẹ, mẹ gả cho bác sĩ, cũng sẽ không phải muốn gả con cho bác sĩ đấy chứ.” Tiểu Tình cởi áo khoác treo lên giá.
“Dù sao thì cũng đáng tin cậy, đi xem mắt có rất nhiều vấn đề.” Tiêu Tố Tâm vẫn lo lắng.
Chung Tình xì một tiếng cười, “Bố nuôi và mẹ nuôi cũng nhờ xem mắt mà kết hônd dấy thôi, vậy mà vẫn ân ân ái ái như vậy?”
“Ack…. Họ thì khác.” Tiêu Tố Tâm không biết nói gì hơn.
“Mẹ yên tâm, người ta mới đáng lo chứ không phải con.” Chung Tình an ủi ôm lấy mẹ, “Được rồi, con ngủ đây, nếu không, sẽ làm người ta chạy mất.” Nói xong, đi vào phòng tắm định rửa mặt.
“Tiểu Tình, con lo lắng một chút, tối nay mẹ thương lượng với bố đã.” Tiêu Tố Tâm vẫn không yên lòng.
Chung Tình cười không nói them, mẹ là vì lo lắng quá thôi.
Nhưng Chung Tình không nghĩ tới, khi cô vừa tỉnh lại, người trong nhà đều biết cô muốn đi xem mắt, đầu tiên là điện thoại bố gọi về, sau đó là Tiểu Duệ, đều quan tâm cô có phải bị áp lực quá lớn không. Chung Tình chỉ cười nói một câu, “Con chỉ cảm thấy nên kết hôn rồi.” Mọi người im lặng, đây thật sự là vấn đề, khó có khi Tiểu Tình tự ý thức được. Sau một hồi, mọi người bắt đầu thay đổi thái độ, vô cùng duy trì, sau đó bắt đầu xem xét đối tượng thích hợp