c Hoành chờ ba Đồng nói tiếp, "Nhất định con biết, Tử Lâm tính tình không phải là tốt. . ." Ông dừng lại, thấy Hắc Nhược Hoành gật đầu, ông lại nói: "Nhưng mà nha, thời điểm tính tình Tử Lâm không tốt sẽ mặc. . ."
"Quần áo màu tối đúng không ạ?" Hắc Nhược Hoành tiếp lời.
"A? Con biết?" Đồng Phi Vũ vô cùng giật mình, chi tiết này thế nhưng rất ít người sẽ chú ý tới.
" Ba Đồng, con cùng Tử Lâm quen nhau, từ nhà trẻ đến bây giờ, cũng biết bao năm, con làm sao có thể sẽ chú ý không được chứ!"
Cô còn là chính người phụ nữ anh yêu, nếu điểm ấy cũng không quan sát thấy, anh cũng nên chết đi!
Đồng Phi Vũ không nghĩ tới người con rể tương lai sẽ là người tỉ mỉ như thế, "Kỳ thực bác tìm con chính là nói chuyện này, con không biết, khi còn bé Tử Lâm tức giận bác cũng không hỏi, bác chỉ nhìn xem con bé mặc quần áo gì để phán đoán con bé có phải tức giận hay không. . ."
Nói đến chuyện cũ, Đồng Phi Vũ có chút xúc động, thoáng một cái đã nhiều năm như vậy, con gái đều kết hôn hết rồi, còn mỗi một người cũng sắp kết hôn, "Sở dĩ bác muốn nói với con một tiếng, sau này cũng không cần đoán tới đoán lui. . ."
Hắc Nhược Hoành nở nụ cười, không nghĩ tới ba Đồng cũng có một đoạn chua xót như vậy, xem ra khi còn bé Lâm Lâm thật là quá không đáng yêu rồi, " Bác Đồng không cần lo lắng, con đã biết."
"Được rồi được rồi, con trở lại với Tử Lâm đi, bác cũng chỉ là muốn nói chuyện này."
"Đã tới không bằng bồi bác chơi cờ đi." Hắc Nhược Hoành đề nghị.
"Ha ha, người tuổi trẻ bây giờ đại đa số sẽ không chơi cờ." Đồng Phi Vũ vừa nghe, tinh thần phấn chấn.
"Con đánh cờ không giỏi, bác nhường con một chút . . ."
"Ha hả. . ."
Sau hai giờ, Đồng Phi Vũ lắc đầu, tùy ý hạ xuống một con cờ, bất đắc dĩ nói: "Nhất định là thua nha." Bọn họ chơi ba bàn, ông thắng hai bàn, bàn cuối Hắc Nhược Hoành thắng.
". . ." Hắc Nhược Hoành cười không nói gì, điện thoại di động vang lên, anh vừa nhìn, đối với ba Đồng nói rằng: "Là Lâm Lâm, con nghe điện thoại tí, alo?"
"Anh đi chơi với phụ nữ nào! Vẫn chưa trở lại!" Đồng Tử Lâm mất hứng nói.
Hắc Nhược Hoành theo bản năng nhìn Đồng Phi Vũ một chút, ba Đồng cúi đầu nghiên cứu bàn cờ, anh thấp giọng nói: "Đang cùng ba Đồng chơi cờ."
Im lặng một lúc lâu, cọp mẹ trong nháy mắt biến trở về con mèo nhỏ, "Như vậy à, vậy anh bồi ba em đánh mấy bàn đi!"
"Ừ, tạm biệt."
Trò chuyện kết thúc, ba Đồng muốn cười lại không thể cười, thật muốn đối với con gái nói, thời gian này con rể đang ở đây bồi "Người phụ nữ ba này" chơi cờ!
"Thời gian cũng không còn sớm, con cũng cần phải trở về, lần sau lại theo bác chơi cờ."
Hắc Nhược Hoành suy nghĩ một chút, "Vâng."
Anh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, ba Đồng đột nhiên nói rằng: "Lần sau cũng không cho phép nhường bác nữa." Người trẻ tuổi này đánh cờ tốt vô cùng, xem ra là ông coi thường con rể mình.
Anh tao nhã nho nhã gật đầu, "Bác Đồng, gặp lại sau."
Phòng khách một mảnh an tĩnh, ba Đồng cười lắc đầu, thật là không nghĩ đến nha,ông cúi đầu nhìn bàn cờ, không khỏi nhớ, con gái chống lại A Hoành, thật giống như bàn cờ này, hẳn không thể nghi ngờ gì nha!
Thực sự là một đôi rất đẹp!
Kế hoạch cầu hôn này Hắc Nhược Hoành đã nghĩ từ một năm trước, chỉ là trong kế hoạch xảy ra một số vấn đề nên bị dời lại.
Lúc Đồng Tử Lâm tan việc, từ phòng làm việc đi ra, rất kỳ quái chính là ánh mắt nhân viên Đồng thị nhìn cô rất kỳ quái, cô không khỏi cau mày.
Ngày hôm nay là ngày gì, tất cả mọi người thật kỳ quái, hơn nữa mỗi người trong tay đều cầm một đóa hoa, cô từ phòng làm việc lầu mười đến lầu một, mỗi một tầng thang máy đều có người tiến đến, mà mỗi người vừa tiến đến đều là cầm một đóa hoa.
Là hoa hồng cô thích nhất, cây hoa hồng ở trong mắt vài người rất tầm thường, nhưng ở trong mắt cô vô cùng diễm lệ và lãng mạn. Cây hoa hồng mang theo một chút gai nhọn, cùng cô rất giống, lời này là Hắc Nhược Hoành nói.
Cô cũng hiểu được lời nói đó, Hắc Nhược Hoành là đang khen cô đẹp như cây hoa hồng mà! Đồng Tử Lâm tự kỷ không thôi, bất quá kỳ quái là ngày hôm nay không phải ngày lễ đặc biệt nha.
"Đồng tiểu thư, hoa này là Hắc tiên sinh muốn tôi đưa cho cô. . ." Đi tới lầu một thì ở một đám nhân viên đang cầm hoa hồng vòng vây cô từ thang máy đi ra.
Người còn chưa đi ra cao ốc Đồng thị, nhân viên Đồng thị lần lượt đem hoa trong tay bọn họ đưa đến tay của cô, cô cả kinh, "Hắc tiên sinh, Hắc Nhược Hoành?"
Không ai xua tan nghi hoặc của cô, cô không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc tiếp nhận hoa cùa mọi người, một đóa lại một đóa hoa hồng, từ từ thành một bó lớn, mỗi một đóa cây hoa hồng đều đã cẩn thận nhổ hết hai, Đồng Tử Lâm không cần lo lắng gai hoa hồng sẽ đâm tới mình.
Cô đang cầm một bó to hoa hồng đi ra Đồng thị, hoàng hôn rực rỡ trước mắt cô sáng ngời, cái lỗ tai bén nhạy nghe tiếng ong ong như ong mật bay tới vậy, cô đi phía bên trái bên vừa nhìn, đột nhiên phát hiện một trận máy bay mô hình bay tới.
Máy bay mô hình ở trước mặt cô dừng lại, chỉ trong nháy mắt, trước mắt Đồng Tử Lâm có rất nhiều cánh hoa rơi xuống làm mắt hỗn loạn, một trận mưa hoa hồng từ trên máy bay mô hình rơi xuống.
Nếu như lúc này, Đồng Tử Lâm vẫn đoán không ra tâm tư Hắc Nhược Hoành, thì cô thật là kẻ ngu si nhất, vui sướng thẩm thấu từng tế bào trên người cô, từng tế bào đều ở đây vui mừng hát mãnh liệt , trên gương mặt kiều diễm của cô càng hiện ra dáng tươi cười kinh diễm.
Ngay sau đó, máy bay mô hình liền bay đi, cô theo máy bay mô hình không ngừng mà đi, trên đường không ngừng có người đem hoa hồng trong tay bọn họ đưa cho cô, cô nở nụ cười rực rỡ, mỉm cười cầm lấy hoa hồng.
Sau đó, một chiếc xe chở vô số hoa hồng sợi đứng ở phía trước cô, cô cười đi tới nhìn hai bên trái phải, ngoài ý muốn thấy ngạc nhiên người đàn ông ngồi ở đàng kia.
"Lâm Lâm. . ." Người đàn ông nghiêng đầu, trong mắt mang theo thâm tình.
Đồng Tử Lâm còn cười, mang trên mặt vẻ mặt mơ mộng, "Anh tốn nhiều tiền như vậy làm gì?" Tuy không phải lời nói phong tình gì, nhưng không che giấu được tâm tình vui sướng, e thẹn của cô.
Người đàn ông không nói gì, lôi kéo cô ngồi lên xe, vùng ngoại ô người ở thưa thớt lái đi.
Gió nhẹ thổi lất phất qua mặt cô, đem xe dừng lại, trên mặt anh đỏ ửng cũng phai đi, Hắc Nhược Hoành lôi kéo cô xuống xe, ôm cô lên xe chở hàng phía sau, một xe lớn hoa hồng.
"A!" Cô hét lên một tiếng, hoa hồng cô vẫn đang cầm trên tay sớm không biết bị cô vứt đi nơi nào, "Anh tên khốn kiếp này, cũng dám đem em ném lên đây!"
Trả lời cô là thân thể mạnh mẽ của Hắc Nhược Hoành, anh cũng đem bản thân vứt lên đây, giống như đang bơi lội ở giữa biển hoa.
Người đàn ông bắt được ý đồ rời đi của người phụ nữ, thì ôm lấy cô anh thật chặc, "Lâm Lâm. . ."
Thời khắc này đáng lẽ những cặp đôi khác đang dựa sát vào nhau, nhưng Đồng Tử Lâm ở trong ngực anh lại giãy dụa, giùng giằng muốn đi ra ngoài, "Buông em ra!"
"Không muốn!"
"Anh nếu như không buông em ra, sau này em cũng không để ý anh nữa!" Cô bướng bỉnh nói.
"Gả cho anh đi! Lâm Lâm. . ." Anh ở bên tai cô nói nhỏ, một chiếc nhẫn kim cương từ trong tay anh lấy ra.
Nói không cảm động là giả, quen nhau nhiều năm như vậy, Đồng Tử Lâm cũng biết anh phải làm cái gì, nhưng cô không nghĩ tới sẽ lãng mạn như thế.
Tính tình cô bướng bỉnh, cá tính có đôi khi như đàn ông không câu nệ tiểu tiết, nhưng trong lòng cô là một người phụ nữ, khát vọng được người đàn ông thương yêu, được người đàn ông cưng chìu, cũng mong được có buổi cầu hôn độc đáo. . .
Mà những thứ này, anh đều cho cô. . .
"Lâm Lâm. . ." Anh ở bên tai cô thúc giục.
Xấu hổ, xấu hổ, thực sự rất xấu hổ, Đồng Tử Lâm cũng không nói lời nào, đưa tay đưa ra ngoài, người đàn ông lập tức tiếp thu, không nói hai lời, trực tiếp đem nhẫn kim cương mang vào ngón tay áp út của cô.
"Giỏi quá! Lâm Lâm, em là vợ của anh!" Hắc Nhược Hoành vui vẻ ôm lấy cô xoay vòng.
"Anh thật là trẻ con!" Ngoài miệng nói người đàn ông trẻ con, nhưng khóe mắt người phụ nữ mang ý xấu hổ, bên miệng dáng tươi cười càng không che giấu được.
"Lâm Lâm. . ." Anh thỏa mãn kêu tên cô.
Người phụ nữ đưa tay đè đầu anh xuống, chủ động hôn, không muốn từ trong miệng của anh nghe được những tiếng hô hoán như vậy, khiến cô thực sự rất xấu hổ.
Môi mỏng người đàn ông hung hăng mút lại môi anh đào của cô, ở trên môi cô mút đi mút lại, đến khi cô lực bất tòng tâm, anh mới thả cô.
Hắc Nhược Hoành nghe mùi hương dễ ngửi của hoa hồng, đột nhiên xúc động, "Thực sự đã làm sai!"
"Cái gì?" Nụ hôn vừa nãy thiếu chút nữa khiến cô mất phương hướng, cô quay người lại vừa nghe đến lời của anh mặt biến sắc hỏi, "Làm gì sai?"
"Haizz." Anh thở dài một hơi, "Sớm biết vậy anh nên làm che ở phía trên."
Đồng Tử Lâm nhíu mày một cái, "Có ý tứ?"
"Không phải chúng ta ở giữa biển hoa có thể tại đây. . . Hắc hắc. . ." Lời nói dâm dục chính là không cần nói cũng biết, vì sai lầm nho nhỏ mà Hắc Nhược Hoành hối hận.
"Anh cái tên sắc quỷ này!" Đồng tử lâm hừ một tiếng, đối với người đàn ông trong đầu không có chuyện đứng đắn này rất không muốn nói chuyện, nhưng thời khắc lãng mạn tại đây lại nói ra lời này, thật sự là làm mất hết lãng mạn!