g, em không để ý. Như anh nói, những chuyện đã qua chúng ta đều không cách nào thay đổi được.”
Sau đó cả gian phòng chìm vào im lặng. Lộ Nghiên nhớ khi còn nhỏ, để miêu tả sự yên tĩnh của lớp học đã viết: “Cho dù rơi xuống một cây kim cũng nghe thấy âm thanh”, có lẽ câu văn ấu trĩ kinh điển này cũng không đủ miêu tả được cảnh tượng lúc này. Lộ Nghiên nằm trên giường nghe tiếng gió vi vu từ điều hòa, gió thổi xuyên qua da thịt, chạm vào xương cốt, khiến cả trái tim cô thấy lạnh lẽo vô cùng.
Sáng sớm, Lộ Nghiên tỉnh dậy, cầm bộ đồng phục làm việc và mấy bộ quần áo rồi rời đi.
Hôm nay Lộ Nghiên phải kiểm tra lại công tác chuẩn bị cuối cùng cho tiệc khai trương tối nay. Vì còn sớm, Lộ Nghiên dựa người cạnh cửa sổ uống cà phê. Cô nghĩ tới cả đêm dài nặng nề và những lời nói tối qua.
“Tiểu Lộ, sao hôm nay đến sớm vậy?” Bác lao công đẩy cửa bước vào nhìn thấy Lộ Nghiên bị dọa một phen.
“Còn không phải vì tiệc khai trương nên mới thế này sao ạ!” Lộ Nghiên muốn mình tỏ ra bình thường và vui vẻ.
“Đúng vậy. Chỉ có cấp dưới là khổ thôi, còn những người bên trên thì lúc nào cũng xuất hiện mặt mày rạng rỡ.”
Lộ Nghiên mỉm cười, quay về chỗ ngồi. Vẫn chưa đến bảy giờ nhưng cô đã bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Buổi tối, Lộ Nghiên chăm chút trang điểm, một làn phấn dày dưới mắt che đi những vết thâm, môi đánh son màu cam tươi đỏ. Lộ Nghiên mặc một chiếc váy màu đen lệch vai, cô cùng giám đốc Lưu tham dự tiệc. Tuy là con gái, không uống được rượu, nhưng cô vẫn giữ vai trò đứng bên cạnh như bộ mặt của giám đốc Lưu.
Từ khi tiệc chưa bắt đầu, Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đã hòa vào đám đông. Lộ Nghiên cố gắng mỉm cười nhưng vẫn cảm thấy mình không được tự nhiên, chỉ đến khi nhớ tới việc thiện làm chiều nay cô mới cảm thấy mình có lý do để mỉm cười. Buổi chiều sau khi làm xong việc, Lộ Nghiên nhớ tới chương trình xem tối qua, cô lên mạng lấy số điện thoại của đài truyền hình, gọi điện hỏi thăm tình hình cụ thể. Người nhận điện thoại cũng rất tỉ mỉ thông báo tình hình gia đình đó và thời gian lần quay chuơng trình đó cho Lộ Nghiên, sau đó hỏi thăm tình hình của Lộ Nghiên. Lộ Nghiên ủng hộ ba nghìn tệ, và để lại tin nhắn rằng: Hi vọng người phụ nữ kia có thể vì con cái mà tiếp tục trị bệnh, hi vọng đứa bé và toàn bộ gia đình có thể khỏe mạnh. Bên nhà đài muốn để lại thông tin của Lộ Nghiên, cuối cùng cô chỉ để lại số điện thoại. Cô hi vọng một ngày nào đó có thể nghe thấy giọng nói khỏe mạnh của đứa bé, thông báo với cô rằng: “Cháu đã khỏe lại rồi”. Lộ Nghiên dùng số tiền mình tích cóp được đi chuyển khoản ngân hàng. Tiền lương của cô không cao, bình thường lại thích mua những đồ vụn vặt, với những khoản chi lớn, cô thường dùng tiền của Trần Mặc Đông, nhưng một năm cũng vẫn không tích góp được nhiều. Cô không phải không nghĩ đến chuyện mình bị lừa nhưng vì có những điều không thể rõ ràng nên cô quyết định chuyển khoản, lấy giấy chuyển khoản, đợi đến khi bị lừa thì hẵng tính.
Tiệc rượu bắt đầu bằng bài diễn văn của Trần Mặc Đông và giám đốc Lưu. Trần Mặc Đông nói không nhiều, diễn văn ngắn ngọn chưa đến một phút theo đúng phong cách của anh. Trước mặt người khác, anh thích đứng ở góc độ người nghe. Lộ Nghiên đứng dưới khán đài, nhìn Trần Mặc Đông gần ngay trước mặt nhưng lại cảm giác xa vời. Lộ Nghiên tự cười chính mình càng ngày càng có tố chất của nữ nhà văn trẻ.
Sau diễn văn, Lộ Nghiên đứng sau giám đốc Lưu đi mời rượu khách. Dù sao giám đốc Lưu cũng không còn trẻ, uống mấy ly rượu mặt đã đỏ, sau đó ông thoái thác không uống được nữa, khách khứa đều không chịu, Lộ Nghiên đành thay ông uống mấy ly.
“Cô Lộ không những đẹp mà tửu lượng cũng cao. Lưu tổng, anh đúng là tìm được một trợ lý tốt.” Giọng điệu người nói rất đưa đẩy, Lộ Nghiên không để ý nhiều. Nhưng Lưu tổng lại vỗ vai người nói, ý bảo anh ta đừng nói lung tung.
Lộ Nghiên và giám đốc Lưu đi về phía Trần Mặc Đông. Vốn dĩ nên đi đến bàn Trần Mặc Đông mời rượu trước, nhưng phải chào hỏi khách khứa, mà Trần Mặc Đông đang nói chuyện với đối tác bên cạnh nên giám đốc Lưu chọn đi mời rượu chỗ khác trước.
“Trần tổng, ly này tôi mời cậu.”
“Chú Lưu, cháu làm sao dám nhận, phải để vãn bối cháu mời chú một ly ạ.”
Hai người nâng chén uống, có vẻ Trần Mặc Đông không uống nhiều. Lộ Nghiên nhớ hình như có một khoảng thời gian trên người anh không hề có mùi rượu. Trần Mặc Đông nhìn về phía Lộ Nghiên, Lộ Nghiên chuyển tầm mắt về ly rượu trên tay.
Những người khác trên bàn ăn đều hướng về phía giám đốc Lưu mời rượu. Sau khi uống mấy ly rượu, giám đốc Lưu có chút gắng gượng, Lộ Nghiên mỉm cười uống hộ ông mấy chén. Bình thường Lộ Nghiên uống rượu đều chỉ uống cho có khí thế, cô chưa bao giờ uống say nên không biết tửu lượng của mình thế nào, nhưng hôm nay dường như đã uống quá sức. Cả đám hỗn độn bia, rượu đỏ, rượu trắng trong dạ dày khiến Lộ Nghiên nghĩ mình phải rời khỏi đây trước khi tự bêu xấu mình.
“Phụ nữ có thể thay rượu bằng nước hoa quả.” Không biết những lời này của Trần Mặc Đông là nói cho Lộ Nghiên hay cho khách khứa nghe. Mấy người mời rượu nghe thấy lời nói này cũng dừng tay mời rượu, khách khí khoác lác mấy câu với Lộ Nghiên.
“Tiểu Lộ, nếu cháu không muốn để tôi bị phiền phức thì đừng uống nữa, cháu nhìn sắc mặt của Mặc Đông kìa.” Lúc rời khỏi bàn tiệc, giám đốc Lưu nhân cô hội “trách móc” cô. Lộ Nghiên rất kính trọng giám đốc Lưu, những lúc chỉ có hai người, ông bảo Lộ Nghiên chỉ cần gọi ông là “chú Lưu”. Khi cô vừa đến thành phố này, chính ông là người đã giúp cô tìm hiểu công việc, truyền cho cô sự ấm áp và nhiệt tình, nhưng mãi đến ngày hôm qua cô mới biết nhân tố thúc đẩy chuyện này có không ít sự liên quan của Trần Mặc Đông.
“Cháu giúp chú mà chú còn nói cháu không đúng nữa.”
“Cháu tức giận cậu ấy thì cũng đừng lôi rượu ra trút giận.”
“Chú thật vô tình.”
“Nha đầu ngốc, cháu nói chú như vậy sao? Đi đi, đi cho tỉnh rượu, khi nào tỉnh thì về nhà.”
Lộ Nghiên tìm một bàn trống ngồi xuống, đầu óc cô choáng váng, đúng là rượu tốt bốc chậm. Cổ họng khô như lửa đốt, Lộ Nghiên tiện tay cầm ly nước trắng bên cạnh, uống được hai ngụm mới phát hiện là rượu, xem ra cô say thật rồi.
Lộ Nghiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, muốn sửa sang một chút rồi rời đi. Cô cảm thấy có ánh mắt dõi theo cô, nhưng đầu óc co giật, cô không để ý đến điều gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Lộ Nghiên vỗ nước lên mặt. Cô gái xinh đẹp bên cạnh không ngừng nhìn Lộ Nghiên, có thể cô ta chưa từng nhìn thấy cô gái nào hào phóng đối xử với khuôn mặt mình như vậy. Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ta mỉm cười, sau đó loạng choạng bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lộ Nghiên nhìn mọi thứ không rõ, mơ màng nhìn thấy Trần Mặc Đông. Cô lắc lắc đầu bước tới, đầu óc hỗn loạn, cô không rõ phương hướng của chính mình, đột nhiên cảm thấy cả người không còn sức lực, thậm chí bất lực với cả nước mắt đang rơi. Đúng lúc này cô bỗng cảm thấy cả người nhẹ bẫng, nhưng lại rất ấm áp.
“Trần Mặc Đông, là anh sao?” Tầm nhìn của Lộ Nghiên vẫn không sao tập trung được.
“Là anh.”
“Anh nói xem, em đẹp hay Lưu Uyên Thư đẹp?”
Ý thức của Lộ Nghiên hoàn toàn dừng ở suy nghĩ này, cô không nghe thấy hoặc không nghe rõ câu trả lời, cô chỉ nhớ khi đó mình đã khóc.