Gần đây Grand Capital có sự thay đổi trong đội hình nhân viên, đồng thời chuẩn bị tuyển dụng một lớp nhân viên mới, nguyên nhân vì Trần Mặc Đông chuẩn bị mở thêm chi nhánh tại thành phố Z. Ngành du lịch của thành phố Z rất phát triển, những trụ sở như Grand Capital không ít, nhưng thành phố Z đang khai phá một địa điểm du lịch mới, rất gần với Grand Capital 2, do đó đây được coi là cơ hội thương mại tuyệt vời.
Ba ngày sau khi biết sự việc này, Lộ Nghiên đã nộp đơn cho Chương Trung Văn. Vốn dĩ mỗi bộ phần đều phải có người thuyên chuyển, mà Lộ Nghiên vừa từ bỏ chức vụ trợ lý, tuy kinh nghiệm còn ít, nhưng công việc đã vào guồng, dù chuyển sang bên kia cũng tốt hơn những nhân viên mới rất nhiều.
Lộ Nghiên biết người quyết định chuyện này vẫn là Trần Mặc Đông. Cô chưa từng có ý định giấu anh vì giấu cũng không nổi. Tuy vấn đề trong mối quan hệ của hai người không hoàn toàn rõ ràng, nhưng trải qua mấy chuyện trước đó, mọi người đều có thể đoán ra. Một thời gian trước, tin đồn giữa Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư rất nhiều, Lộ Nghiên ở trong nhà vệ sinh cũng nghe thấy. Mỗi khi nghe thấy đề tài này, Lộ Nghiên sẽ nhét tai nghe để nghe nhạc, người khác nói gì cô cũng không muốn nghe. Tuy nhiên, có một lần thật sự khiến cô có chút xấu hổ.
Lộ Nghiên vẫn phản ứng với mọi chuyện như ngày thường, khi cảm thấy bên ngoài yên ắng mới đi ra, không ngờ lúc rửa tay có một cô gái xuất hiện. Nhìn thấy Lộ Nghiên, cô gái bỗng mất tự nhiên. Vẻ mặt cô gái viết rõ hai chữ “thông cảm”. Có thể đoán ra cô ấy cũng đã nghe thấy những lời nói vừa nãy, nhưng đáng tiếc Lộ Nghiên lại không nghe thấy. Cuối cùng Lộ Nghiên thản nhiên bước ra ngoài, còn cô gái kia lại sượng mặt đứng yên tại chỗ.
Khi nhìn thấy lá đơn của Lộ Nghiên, Chương Trung Văn chỉ nói sẽ làm theo qui trình từng bước quyết định, Lộ Nghiên gật đầu.
Hai ngày sau, Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Tiêu Mông gọi cô đến phòng làm việc của Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên đứng trước mặt Trần Mặc Đông. Anh đang cúi đầu nhìn tờ đơn của Lộ Nghiên, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngón tay gõ nhịp trên bàn. Đó thường là cách biểu hiện tâm trạng bất đồng của anh.
“Em muốn đi thành phố Z? Nói lý do xem nào.”
“Ngành du lịch của thành phố Z rất phát triển, đó là điều kiện rất tốt cho phát triển thương mại. Với một người như em, em cảm thấy môi trường mới sẽ có cơ hội thăng chức hơn. Mà phong cảnh ở đó cũng rất đẹp, không khí dễ chịu, em rất muốn được đến đó làm việc và sinh sống.”
“Đúng là nhiều lý do.”
“Đó là những gì em nghĩ thật lòng.”
“Vậy em đã từng xem xét đến suy nghĩ của người trong gia đình chưa?”
“Bố mẹ vẫn luôn ủng hộ em, tự em có thể làm chủ.”
“Lộ Nghiên, giỏi lắm.”
“Đúng, em vẫn luôn giỏi mà. Nếu không có việc gì khác, em đi làm việc đây.”
Lộ Nghiên ra khỏi phòng làm việc của Trần Mặc Đông. Đến phòng trà, cô nhìn thấy một cốc nước lạnh, ngửa cổ uống hết, lúc này cô mới cảm thấy thoải mái. Cô nhớ tới lời bác sĩ khuyên cô nên kiêng những đồ lạnh. Có điều lúc này cô cảm thấy mọi thứ đã quá muộn.
Lộ Nghiên vẫn chưa hiểu rõ suy nghĩ của Trần Mặc Đông nên cô chưa định nói với bố mẹ chuyện này. Một hôm, Lộ Nghiên ăn tối ở nhà mẹ đẻ, Nguyễn Minh Ngữ nhắc đến Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên chỉ nói anh rất bận, vẫn đang tăng ca làm việc, nhưng Lộ Nghiên biết Trần Mặc Đông đang ở nhà, trên điện thoại vẫn còn mấy cuộc gọi lỡ từ máy cố định nhà cô. Sau khi xóa lịch sử gọi đi, cô lại tiếp tục ngồi nói chuyện với mẹ.
Không biết từ khi nào, Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông lại có những việc trái ngược nhau như vậy. Trước kia Trần Mặc Đông thường phải đi tiếp khách rất muộn, về tới nhà Lộ Nghiên đã ngủ. Sau chuyện sau rượu lần trước, thời gian Trần Mặc Đông về nhà muộn rất ít, nhưng đa số thời gian anh lại ở trong phòng làm việc riêng.
Trần Mặc Đông ngồi trên sô pha hút thuốc, TV đang chiếu một vở kịch cường điệu nào đó, rõ ràng Trần Mặc Đông không hề xem, khói thuốc ít nhưng lại có rất nhiều mẩu thuốc lá.
Lộ Nghiên về đến nhà bèn mở cửa sổ, sau đó cầm quần áo vào nhà tắm. Mãi đến lúc thấy choáng váng đầu, cô mới bước ra. Trong thời gian ấy, Trần Mặc Đông đã tắm ở phòng bên, đang nằm trên giường. Lộ Nghiên tắt đèn bên đầu giường, nằm xuống ngủ.
Trong lúc mơ màng, Lộ Nghiên cảm thấy hơi ấm bên cạnh. Cô giả vờ ngủ nhưng không trốn được Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông vẫn luôn là một người có dục vọng khống chế, đối với những thứ anh muốn, nhất định chúng phải nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Lộ Nghiên rớt nước mắt, khi cơn đau giảm bớt, cô hung hăng cắn vai trái Trần Mặc Đông cho đến khi cảm thấy trong miệng có vị mặn tanh. Trần Mặc Đông gầm gừ một tiếng, rồi cũng ngừng động tác. Hai người vẫn luôn so đọ nhau như vậy.
Lộ Nghiên cảm thấy cả người nhức nhối, nước mắt rơi không ngừng, mắt cô nhắm chặt nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo. Sau đó, cô mở mắt, đợi đến khi ngoài cửa sổ chuyển dần từ bóng đen sang sáng dần, lúc này cô mới mơ màng thiếp đi, dường như có người lau nước mắt cho cô, thì thầm bên tai cô: “Xin lỗi”, cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày sau, Lộ Nghiên nhận được lệnh của bộ phận nhân sự điều cô tháng sau tới thành phố Z. Thời gian còn lại chưa đến một tuần nên Lộ Nghiên xin nghỉ phép.
Lộ Nghiên về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày. Về việc thuyên chuyển công tác, Lộ Nghiên chỉ giải thích là mình chuyển đi một thời gian ngắn, nhưng bố mẹ cô vẫn cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Trần Mặc Đông. Lộ Nghiên đã khuyên nhủ bố mẹ cô mấy lần nhưng không được, cuối cùng cũng đành mặc sự lo lắng của hai người.
Trước lúc đi, cô tới nhà bố mẹ chồng giải thích sự tình. Dường như Trần Mặc Đông đã nói qua với Tôn Uyển Bình nên bà không nói nhiều, chỉ tỏ vẻ có chút không vui. Lộ Nghiên biết mình không đúng nhưng cô không thể giải thích nổi. Lộ Nghiên biết bà vẫn hi vọng cô có thể sinh một đứa con, nhưng bụng của cô lại không nghe lời. Cô may mắn vì có thể gặp được một người mẹ chồng như vậy, chưa hề tức giận với cô, lúc nào cũng hiền lành nhã nhặn, coi cô như con gái. Dù bà luôn hi vọng có thể được ôm cháu nội, nhưng rất ít khi ra mặt đốc thúc cô, thỉnh thoảng bà mới ngầm ám chỉ đôi ba câu, chẳng hạn như: “Đàn ông có con cái thì mới ổn định tâm lý…”. Lộ Nghiên thừa nhận đạo lý này cô hiểu, nhưng mọi chuyện lại không phải do cô quyết định được.
Sau hơn hai tháng chữa trị, sức khỏe của Trần Chí Bang cũng phục hồi hơn nhiều, mỗi ngày ông đều chống gậy đi dạo ở bãi cỏ trước nhà khoảng ba mươi phút. Thỉnh thoảng Lộ Nghiên thấy Tôn Uyển Bình đi dạo, nói chuyện cùng ông.
“Bố, con phải tới thành phố Z làm việc một thời gian, con sẽ thường xuyên gọi điện về cho bố.” Lộ Nghiên chầm chậm bước bên cạnh Trần Chí Bang vì ông không thích người khác đỡ hay dìu ông. Đúng là một ông già đáng yêu.
“Đi đi, xong việc thì mau về nhé.” Phát âm của Trần Chí Bang vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng, nhưng mọi người đều có thể hiểu.
Vừa đúng thứ sáu, Trần Mặc Đông không ở nhà. Sau khi dọn dẹp qua loa, Lộ Nghiên tiếp tục làm một con thỏ vải để tặng quà cho Hàn Lạc Ảnh – con gái Trần Nhiễm Mộng. Cô gái nhỏ này hoàn toàn thừa hưởng tính cách nghịch ngợm gây sự của Trần Nhiễm Mộng, nhưng cô bé lại rất thích dính lấy người khác, đặc biệt là Trần Mặc Đông. Mỗi lần cô bé trèo lên người Trần Mặc Đông, không ai có thể dứt được cô bé ra. Trần Mặc Đông cũng để mặc cô bé, dù tay cô bé dính đầy nước bọt đưa tới môi Trần Mặc Đông nhưng anh cũng không né tránh.
Con thỏ nhỏ mới chỉ có một mắt vì khi Lộ Nghiên khâu mắt, hạt châu dùng làm mắt rơi trên mặt đất, cuối cùng rơi vào khe giữa hai sô pha, cô phải tốn bao nhiêu sức mới di chuyển được sô pha, nhưng không ngờ lại có điều “ngạc nhiên” chờ đợi cô.
Một bức ảnh hiện ra, người trên bức ảnh trẻ hơn nhiều so với bây giờ, phía sau bức ảnh ghi lại thời gian là năm năm trước.
Chín người con trai con gái đứng ở một góc phố phồn hoa với nụ cười tươi rói. Trần Mặc Đông đứng ở hàng đầu ngoài cùng bên trái, bên phải là Lưu Uyên Thư, mười ngón tay đan vào nhau. Nhưng đáng chú ý nhất là bụng Lưu Uyên Thư hơi nhô lên, vẻ ngọt ngào của hai người thật khiến người khác ghen tị. Hàng đầu còn có một đôi nam nữ khác, người con gái nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của người con trai, mà người con trai này lại là người Lộ Nghiên rất quen thuộc, người con gái bên cạnh dường như trẻ hơn họ mấy tuổi, đẹp vô cùng, như một ngọn lửa bất phàm giữa nhân gian. Đứng ở hàng sau là ba nam, hai nữ, trong đó có Lỗ Mạn và Cố Dịch Hiên. Có điều ngày ấy, Cố Dịch Hiên đã có bạn gái nhưng không phải là Lỗ Mạn. Cố Dịch Hiên và Lỗ Mạn chia nhau đứng ở hai đầu. Trên bức ảnh, nụ cười của Lỗ Mạn có chút cứng nhắc, đó không phải là biểu hiện mà Lộ Nghiên biết về Lỗ Mạn.
Lộ Nghiên biết Lỗ Mạn đã từng đi du học Mỹ hai năm. Mọi chuyện dường như cũng không quá khó đoán. Có lẽ vì thế nên lúc trước Lỗ Mạn đã bảo cô rời xa Trần Mặc Đông, và có lẽ Lỗ Mạn cũng biết chuyện hai người không mang thai chính là vấn đề ở Lộ Nghiên. Thì ra cảm giác là một kẻ ngốc nghếch rất khó chịu. Lộ Nghiên không biết vì sao bức ảnh lại rơi ở đây. Cô không có tâm tư suy nghĩ về những vấn đề này, cô bước vào phòng làm việc riêng của Trần Mặc Đông, đặt bức ảnh ở giữa bàn làm việc.
Lúc Lộ Nghiên đến nhà Lỗ Mạn, hai vợ chồng Lỗ Mạn đang chuẩn bị ăn cơm nên Lộ Nghiên ăn chực một bữa. Trên bàn ăn, hai vợ chồng vẫn tranh cãi không ngừng, nhưng Cố Dịch Hiên không ngừng gắp thức ăn cho Lỗ Mạn. Tất cả những thứ Cố Dịch Hiên gắp đều là những đồ Lỗ Mạn thích ăn. Thấy tình cảnh như vậy, tất cả những lời định nói trước đó, Lộ Nghiên cũng không mở miệng hỏi nữa.
Lúc Lộ Nghiên đi, Lỗ Mạn rời khỏi Cố Dịch Hiên.
“Có gì muốn nói với chị không?”
“Lúc đầu có, nhưng hiện giờ không cần nữa.” Lộ Nghiên cúi đầu, muốn che giấu đôi mắt đỏ của mình.
Hai người tạm biệt, Lộ Nghiên chầm chậm bước đi, loáng thoáng nghe thấy một giọng nói: “Chuyện qua rồi đừng nghĩ nữa.” Giọng nói rất nhỏ, Lộ Nghiên không rõ đó là lời Lỗ Mạn nói hay do chính cô tự nói với mình.
Sau đó Lộ Nghiên về nhà mẹ đẻ. Cô nghĩ khi Trần Mặc Đông nhìn thấy bức ảnh đó, có thể anh cần thời gian hồi tưởng nên mình cần biết thức thời, để cho anh chút không gian riêng.
Nằm trong căn phòng nhỏ dùng chung với Lộ Hi trước đây, cô bỗng có cảm giác thời gian như đã trôi qua rất nhanh. Khi còn nhỏ, hai người cùng ở chung căn phòng này, mỗi người một giường. Lớn lên một chút, phòng làm việc của bố Lộ được sửa thành phòng riêng cho Lộ Nghiên. Bây giờ cô đã đi lấy chồng, các phòng lại được sắp xếp như cũ.
Lộ Nghiên thức trắng đến gần sáng. Chiếc gối dưới má ẩm ướt khiến người ta có cảm giác khó chịu. Lộ Nghiên ngồi dậy lau nước mắt, nhìn chiếc đồng hồ đã chỉ năm giờ, cô mặc quần áo, để lại cho mẹ lời nhắn, rồi khẽ khàng mở cửa ra ngoài.
Xe của Trần Mặc Đông đỗ dưới nhà nhưng không thấy người đâu, Lộ Nghiên đoán anh đang ngủ trong xe. Cô đi về con đường phía nam, bắt một chiếc taxi. Suốt mười tiếng tiếp theo, cô giam mình trong rạp chiếu phim tối như mực, xem hết bộ phim này đến bộ phim khác, chính mình cũng không biết đã xem hết bao nhiêu bộ phim, mãi đến gần bốn giờ chiều cô mới rời khỏi rạp chiếu phim.