n Úy có một câu thế này: “Không muốn trên con đường sau này, hồi ức đáng trân trọng không có em”. Hãy nghĩ đến khuôn mặt hiện lên trong đầu bạn lúc này, bạn sẽ hiểu ra: Bạn yêu người ấy. Hi vọng mỗi người đều có thể tìm được người mình yêu. Chúng ta hãy để giọng khàn khàn du dương của Mạc Văn Úy kết thúc chương trình ngày hôm nay. Ngày mai có một khởi đầu tốt, những khán giả nghe đài thân thương của tôi, ngủ ngon nhé.” Tuy giọng nói của nữ phát thanh viên đã ngừng, nhưng bài hát vẫn vang lên trong ô tô.
“Đưa em sang nhà mẹ đi, đồ hôm nay em mua vẫn để bên đó.” Giọng nói của Lộ Nghiên đột ngột cao lên, lấn át tiếng hát.
“Em không nhìn xem mấy giờ rồi.” Trần Mặc Đông không quay đầu nhìn, giọng điệu bình thản, nhưng mày nhíu lại như cố nén cơn giận trong lòng.
“À, đúng vậy, xem ra em đã uống nhiều quá rồi, đầu óc vẫn chưa tỉnh, ha ha.” Lộ Nghiên vừa mới vội vàng tìm một đề tài chuyển hướng suy nghĩ trong lòng, thậm chí cô cũng không để ý đến chuyện thời gian.
“Anh thấy tối nay em vô cùng không tỉnh táo.”
Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, dựa đầu vào ghế nghe nhạc, đến khi radio chuyển thành một tạp âm xèo xèo một lúc mới đưa tay tắt.
Tuy không phải ngồi trong nhà thì ngồi trên xe, nhưng tối nay chân Lộ Nghiên vẫn bị lạnh làm cho tê cóng. Mùa đông dường như quá khó khăn với Lộ Nghiên. Ngồi bên bồn tắm, Lộ Nghiên điều chỉnh nhiệt độ nước ấm, dội thẳng nước ấm vào hai chân, sự giao thoa giữa lạnh và nóng khiến chân cô có cảm giác tê tê, cảm giác vừa dễ chịu vừa rất khó chịu.
Tắm xong Lộ Nghiên mới phát hiện mình chưa cầm quần áo mới để thay, đành tiện tay quấn khăn tắm lên người. Trần Mặc Đông nằm trên giường, nhắm mắt, lặng lẽ như một thiên sứ. Có lẽ anh vừa tắm xong một lúc, mái tóc vẫn còn ẩm. Lộ Nghiên cầm máy sấy đi ra ngoài phòng.
“Em như vậy sẽ bị cảm đấy.”
“Em tưởng anh đã ngủ rồi.”
Lúc Lộ Nghiên quay đầu, Trần Mặc Đông đã ngồi dậy. Lộ Nghiên cầm máy sấy tóc quay về chỗ cũ, thổi khô từng đám tóc. Trần Mặc Đông như vừa nói gì đó, nhưng bị tiếng ồn của máy sấy tóc cản trở, Lộ Nghiên nghe không rõ, có điều theo tính cách của Trần Mặc Đông, anh sẽ không nhắc lại lần nữa.
Từ trong gương, Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông đang bước đến. Cô còn cho rằng anh sẽ giúp cô sấy tóc, nhưng kết quả anh chỉ tắt máy sấy, sau đó nhấc chân Lộ Nghiên đặt lên đùi mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết thương trên đầu gối trái của Lộ Nghiên. Phần đùi gối bị đập vào bàn khi nãy đã to như một đồng xu, nổi màu xanh đen, ở giữa màu tím, nhìn thấy mà đau lòng, nhưng nhìn kỹ lại thấy nó giống một đóa hoa đang nở.
“Chân bị đập mạnh quá, phải bôi thuốc thôi.” Trần Mặc Đông nhẹ nhàng xoa xung quanh vết thương, định đứng dậy đi lấy thuốc nhưng lại bị Lộ Nghiên ngăn cản.
“Không cần.”
“…” Trần Mặc Đông kiên trì định đi, nhưng Lộ Nghiên cũng kiên trì giữ lấy anh.
“Vết thương của em lẽ nào em không biết? Hơn nữa em không phải mới bị thương một lần, chỉ là trước đây em không biết mà thôi. Thật đấy, chỉ cần không để ý nó, mấy ngày nữa nó sẽ khỏi thôi.” Lộ Nghiên bình tĩnh nói, ánh mắt chăm chăm nhìn chiếc cúc trên áo sơ mi của Trần Mặc Đông, tuy cô thường nhìn thấy nó nhưng mỗi lần nhìn đều bị nó thu hút.
Lộ Nghiên nói xong, chỉnh sửa lại chiếc khăn tắm đang sắp rơi. Trần Mặc Đông vẫn đứng dậy đi lấy thuốc.
Trần Mặc Đông bôi thuốc tan máu lên chân Lộ Nghiên, nhất thời một cơn mát mẻ xuyên qua cơ thể Lộ Nghiên.
“Em không nói với anh thì làm sao anh có thể biết?”
“Đều là do em không cẩn thận, hơn nữa vết thương nhỏ như vậy, không cần thiết.”
“Đúng, anh thấy tất cả đều là do em tự chuốc lấy.”
“Anh có thể đồng cảm một chút được không?” Lộ Nghiên lấy chân bị thương đá Trần Mặc Đông một cái, góc đá hơi rộng nên khăn tắm để lộ ra một màn cảnh xuân. Đôi mắt Trần Mặc Đông nhuốm màu dục vọng, đôi tay nhẹ nhàng mơn trớn cơ thể Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên yếu ớt cầu cứu nhưng Trần Mặc Đông lại trước sau làm ngơ, tạo ra từng đợt rung động trên cơ thể Lộ Nghiên. Nước mắt chảy ra từ khóe mắt Lộ Nghiên, Trần Mặc Động dịu dàng đi nhiều nhưng lại rất nhanh gia tăng sức mạnh. Cuối cùng Lộ Nghiên không biết mình ngủ thiếp đi hay ngất đi, nhưng dường như Trần Mặc Đông kiên định không muốn để cô ngủ.
“Em mệt.”
“Em nghĩ nhiều như vậy không mệt mới lạ.”
Trong lúc tranh đấu giữa giấc ngủ và Trần Mặc Đông, Lộ Nghiên mơ hồ nghe thấy câu này, nhưng cuối cùng giấc ngủ vẫn chiến thắng, Lộ Nghiên hoàn toàn chìm vào giấc mộng.
Lúc Lộ Nghiên tỉnh lại, một tay của cô rất lạnh, vội vàng chui tay vào trong chắn.
“Em biết Uyên Thư?”
“Đã từng gặp qua. Cô ấy đến đây, hôm ấy anh không có nhà, hình như lấy thứ đồ gì đó, sau đó em quên không nói với anh. Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi.”
Hai người cùng im lặng rất lâu. Khi Lộ Nghiên đã lấy đủ dũng cảm để nói một số chuyện thì điện thoại Trần Mặc Đông bỗng vang lên. Tối qua sau cơn náo loạn, hai người đã đổi vị trí nằm, Lộ Nghiên giúp Trần Mặc Đông lấy điện thoại, vô tình nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại.
“Là anh… Việc này để anh tới xử lý… Đợi nhân viên kỹ thuật bên Đức tới sẽ tốt hơn nhiều… Tài chính không phải là vấn đề… Yên tâm đi, anh sẽ xử lý, em nghỉ ngơi mấy ngày đi…”
“Phiền phức vẫn chưa được giải quyết sao?” Lộ Nghiên hỏi Trần Mặc Đông.
“Ừ, em không cần bận tâm những chuyện này.”
“Em chỉ cố gắng quan tâm theo đúng trách nhiệm của người vợ. Nếu anh không cần, lần sau em sẽ không hỏi.”
Lộ Nghiên cảm nhận được cả người Trần Mặc Đông cứng đờ lại, sau đó thấy anh dậy khỏi giường.
“Anh muốn đi giải quyết chút chuyện, em có thể tự về nhà mẹ lấy đồ, hoặc đợi anh về rồi cùng đi.”
“Em tự đi lấy.”
Tiếp theo là tiếng rửa mặt, đóng cửa. Lộ Nghiên nhắm mắt lắng nghe những thay âm này nhưng bất luận thế nào cô cũng không thể ngủ tiếp.
Bonus bài hát mà bạn Đông và Lưu Uyên Thư cùng hát karaoke:
Có vẻ như bài hát này nói về cuộc tình một đêm, về yêu và hận – Thứ tình yêu vượt qua ranh giới đạo đức, kết cục vẫn là chia tay; và: Yêu càng khó, nhưng hận lại càng khó hơn…
Mối tình Hiroshima
Ca sĩ: Mạc Văn Úy – Trương Hồng Lượng
(Trương Hồng Lượng)
Đáng lẽ em nên sớm cự tuyệt anh, không nên để mặc anh theo đuổi
Để anh hi vọng, để anh khắc sâu tên em
(Mạc Văn Úy)
Thời gian không thể quay trở lại, mà không gian càng dễ tan biến
Hai mươi tư giờ yêu là hồi ức đẹp khó quên trong đời em
(Trương Hồng Lượng)
Vượt qua ranh giới đạo đức, chúng ta bước vào vùng cấm của tình yêu
Hưởng thụ ảo giác của hạnh phúc, hiểu sai ý nghĩa của niềm vui
(Mạc Văn Úy)
Là ai đã quá dũng cảm, nói rằng thích ly biệt
Là ai chỉ cần hôm nay, không cần ngày mai
Ai đã giương to mắt nhìn tình yêu chảy qua kẽ tay, rồi nói lời tạm biệt
(Trương Hồng Lượng) Anh đãkhông đủ thời gian để yêu em thật nhiều
(Mạc Văn Úy) Đáng lẽ chúng ta nên sớm dừng cuộc chơi ái tình phong lưu
(Hợp ca) Nguyện bị anh (em) vứt bỏ, coi như đã hiểu rõ anh (em) để mà chia tay
Không muốn kết thúc tình yêu mà không có lời giải đáp
(Trương Hồng Lượng) Không đủ thời gian để hận em
(Mạc Văn Úy) Cuối cùng mới hiểu ra hận anh cũng rất khó
(Hợp ca) Trước khi mất đi yêu – hận, muốn dùng đôi tay phủ ấm khuôn mặt anh (em)
Để chứng minh em (anh) đã từng thật lòng yêu anh (em)
Đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em), đã từng yêu anh (em)…